Nhưng tổng thể ủng hộ Kim Tử Hiên chiếm đại bộ phận, hơn nữa hy vọng Kim Tử Hiên tước bỏ quyền lực vốn có của Kim Quang Dao.
Đang lúc rất nhiều người cảm thấy Kim Tử Hiên chắc chắn kế thừa vị trí tông chủ Kim gia, Kim Tử Hiên lại tuyên bố để Kim Quang Dao kế thừa tông chủ. Kim gia, thậm chí các giới tiên gia, đều ồ lên.
Kim Quang Dao không thể ngờ được Kim Tử Hiên lại muốn hắn làm tông chủ. Lúc Kim Tử Hiên đưa ra việc này với mình, hắn còn hoài nghi có phải Kim Tử Hiên bị quỷ ám nói mê sảng hay không, uyển chuyển từ chối, lại phân tích tình thế hiện giờ cho Kim Tử Hiên: Đại đa số người ủng hộ y là trưởng tử làm tông chủ, mà hắn chẳng qua chỉ là một đứa con rơi.
"Ta biết rất nhiều người lên án thân thế của nhị đệ." Kim Tử Hiên nói. "Nhưng nhị đệ là người thích hợp nhất cho vị trí tông chủ này. Ta trước sau kiên trì rằng người có năng lực mới có thể đảm nhiệm tông chủ, ta tin tưởng năng lực của nhị đệ có thể xử lý trên dưới Kim gia thỏa đáng, từ lần vây săn đó ta đã nhìn ra nhị đệ có năng lực xử sự không ai sánh bằng."
Kim Quang Dao nhớ tới khi ấy Kim gia tổ chức vây săn thịnh yến, mình âm thầm ném mạnh một đóa hoa biểu đạt tình yêu cho Trạch Vu Quân đang cưỡi ngựa vào hội, trong lòng khó tránh khỏi muốn cười.
Kim Tử Hiên thấy Kim Quang Dao hơi hơi lộ ra tươi cười, cho rằng Kim Quang Dao đồng ý, hôm sau liền tuyên bố để Kim Quang Dao làm tông chủ, dọa Kim Quang Dao đang ăn cơm trưa mắc nghẹn, ho khan không ngừng.
Hắn lập tức đi tìm Kim Tử Hiên, ai ngờ Kim Tử Hiên vì nhất định phải đạt được mục đích mà ra sức năn nỉ ỉ ôi, Kim Quang Dao thật sự chống đỡ không nổi, vài ngày sau rốt cuộc thỏa hiệp: "Đệ đồng ý với huynh trưởng, kế thừa chức vị tông chủ."
Sau khi Kim Quang Dao tiếp nhận vị trí tông chủ, Kim Tử Hiên cùng Giang Yếm Ly yên tâm thu thập thượng hành lý đi du sơn ngoạn thủy, trước khi đi đem Kim Lăng giao cho Kim Quang Dao. Khi đó Kim Tử Hiên thần thần bí bí dán sát vào tai Kim Quang Dao nói: "Kim Lăng giao cho đệ, đỡ cản trở ta và Yếm Ly thân mật." Kim Quang Dao nghe vậy thật sự dở khóc dở cười.
Sau đó Ôn Tình bí mật lên Kim Lân Đài giúp Kim Quang Dao cố hồn, lại kê vài phương thuốc cho Kim Quang Dao điều trị thân mình bổ thần dưỡng khí. Hắn cũng từ lời của Ôn Tình biết được Kim Tử Hiên là bởi vì giúp hắn bổ hồn mới không làm tông chủ.
"Ngụy Vô Tiện vất vả tìm được phương pháp, nếu muốn nhanh chóng bổ hồn, cách tốt nhất là bổ long khí. Mà cách này, người bổ hồn phải là một gia chủ hoặc trấn chủ một phương thì mới có hiệu quả nhất." Ôn Tình nói như thế.
Kim Quang Dao nghĩ thầm, Kim Tử Hiên đúng là tin Ngụy Vô Tiện thật à?
Kim Quang Dao kế thừa chức vị tông chủ, vừa mới bắt đầu có rất nhiều lời nghi ngờ và trào phúng, Kim Quang Dao thông qua bản thân làm việc khéo léo cùng năng lực lãnh đạo của mình thuyết phục mọi người.
Cho dù nhiều người âm thầm khinh thường thân thế của hắn, cũng không thể không đồng ý rằng Kim Quang Dao làm tông chủ là quyết định sáng suốt. Mà sau khi hắn đảm nhiệm tông chủ cũng bận bịu sự vụ, có thể nói là cả ngày lẫn đêm, bận liên tục ba tháng.
Kim Quang Dao đứng bên cửa sổ nhìn trăng rằm mới nhô treo trên nhánh cây, không tiếng động thở dài.
"Tông chủ, nên uống thuốc rồi ạ." Một tỳ nữ dịu giọng nhẹ nhàng gọi.
Hắn cười mỏi mệt, vẫy vẫy tay nói: "Để lên án đi."
Tỳ nữ theo lời đặt bát thuốc xuống, phát hiện cơm chiều hôm nay đặt bên án thư Kim Quang Dao vẫn chưa động qua. Tỳ nữ vốn định khuyên Kim Quang Dao, lại thấy Kim Quang Dao dường như có tâm sự, lời nói đến bên miệng liền nuốt về.
Trăng rằm vằng vặc, lại khơi lên suy nghĩ của Kim Quang Dao. Hắn nghĩ mình cũng đã gần một tháng không gặp mặt Lam Hi Thần. Lần trước Lam Hi Thần tới chơi, Ôn Tình vào phòng giúp hắn cố hồn xong, hắn đột nhiên xuất hiện chứng thất tâm phong(*), tuy chỉ trong thời gian ngắn, nhưng sợ Lam Hi Thần lo lắng liền từ chối không muốn gặp Lam Hi Thần, Lam Hi Thần không hiểu nhưng cũng chỉ đành mất mát trở về. Sự tình qua đi, hắn viết thư gửi Lam Hi Thần, xin lỗi vì ngày đó ngày đó không chịu gặp, Lam Hi Thần lại chậm chạp không hồi âm.
Ban đầu Kim Quang Dao phỏng đoán Lam Hi Thần chỉ là bận quá mới quên hồi âm, nhưng theo thời gian trôi đi, chút tự an ủi này trong lòng Kim Quang Dao càng ngày càng nhỏ bé. Có lẽ Lam Hi Thần đang giận hắn không nói không rằng chỉ ngăn người ngoài cửa. Hắn càng nghĩ càng hối hận mình cái gì cũng không giải thích, cho dù tìm cái cớ vụng về lừa Lam Hi Thần một chút cũng được.
"A Dao."
Kim Quang Dao tức khắc sửng sốt. Hắn cẩn thận nghe một hồi lâu cũng không nghe được bất cứ động tĩnh gì, tưởng mình gặp ảo giác liền cười nhạo chính mình: "Mệt đến mức xuất hiện ảo giác rồi, thật là điên rồ."
"A Dao đúng là quá mệt mỏi. Nhưng không phải ảo giác." Kim Quang Dao nghe thấy thanh âm từ phía sau rèm cuốn truyền đến, vội vàng xoay người xem, liền thấy Lam Hi Thần mình vừa nhớ mong vén màn đi tới.
"Nhị ca?" Kim Quang Dao trong lòng vừa mừng vừa sợ: "Nhị ca đến khi nào? Để đệ cho người đi an bài một chút." Bởi vì Kim Quang Dao ngay từ đầu đã hạ lệnh chỉ cần là Trạch Vu Quân tới Kim Lân Đài, môn sinh không cần thông báo cho hắn, Trạch Vu Quân cũng có thể tự do ra vào bất cứ đâu ở Kim Lân Đài mà không cần đưa lệnh bài.
"A Dao, nên dùng bữa tối đi." Lam Hi Thần nói xong nhẹ nhàng thở dài: "Từ khi A Dao làm tông chủ chưa từng nghỉ ngơi đàng hoàng, sắp mệt muốn chết rồi."
Kim Quang Dao ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm: "Nhị ca, đệ có chừng mực, huynh yên tâm đi."
"A Dao có chuyện thà gạt nhị ca lâu như vậy cũng không muốn nói cho nhị ca, ta yên tâm thế nào được?" Lam Hi Thần nói, bưng lên kia bát thuốc Kim Quang Dao chưa uống: "Ngay cả bát thuốc này, A Dao có chịu nói cho ta nó chữa gì không?"
"Giúp an thần ngủ ngon mà thôi." Kim Quang Dao âm thầm siết chặt ngón tay: "Nhị ca lo lắng làm gì." Hắn sao dám nói cho Lam Hi Thần thuốc này là trị chứng thất tâm phong ngẫu nhiên xuất hiện bất thình lình chứ! Lần đó Ôn Tình mới vừa châm cứu cho hắn xong thì đột nhiên xuất hiện tình huống này, Ôn Tình bắt mạch cho hắn một phen liền suýt chút nữa mắng chửi người. Thì ra độc Miêu Cương kia chưa được loại trừ sạch, độc tính theo máu lan vào tim sinh ra thất tâm phong.
Lam Hi Thần đặt một lọ thuốc trước mặt Kim Quang Dao: "Một tháng trước, ta tới Kim Lân Đài chơi, biết được A Dao công việc bận rộn không muốn gặp khách."
"Ta vốn định chờ thêm một lát, nếu đệ kiên quyết không muốn gặp thì ta lại trở về, không ngờ sau lại gặp được Ôn cô nương." Lam Hi Thần cười khổ: "Ta hỏi thăm Ôn cô nương mới biết được tình hình của A Dao. Ta biết... A Dao có rất nhiều chuyện gạt không muốn cho ta hay, sợ ta lo lắng."
"Lúc phát sinh chuyện ở Cùng Kỳ đạo, ta từ trong miệng Ngụy công tử biết được A Dao tan bốn phách, ta... Ta vẫn luôn hy vọng A Dao có thể tin tưởng ta, thậm chí ỷ vào ta, có một số việc có thể chia sẻ cùng nhị ca, mà không phải một mình chịu đựng, chỉ đem tâm sự chôn giấu trong lòng."
Kim Quang Dao dời tầm mắt đi không nhìn Lam Hi Thần: "Nhị ca, không phải đệ cố ý gạt huynh. Chỉ là... Có một số việc không phải nói ra là có biện pháp giải quyết. Huống hồ, nói ra cũng chưa chắc có ai tin."
"Ta tin A Dao, mặc kệ thế nào, chỉ cần là A Dao..."
Kim Quang Dao không hiểu sao liền không muốn nghe Lam Hi Thần nói tin hắn, cũng không rõ vì sao trong lòng đột nhiên vô cùng bực bội, ngữ khí không được khắc chế lập tức vọt lên: "Tin ta? Nếu ta là kẻ lương bạc vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, huynh còn tin ta không? Huynh nói tin ta vì sao cuối cùng lại một kiếm đâm thủng ngực ta?"
Lam Hi Thần cả kinh hít mạnh một hơi, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh. Y không biết Kim Quang Dao vì sao lại đột nhiên nói lời khiến người ta hãi hùng khiếp vía như vậy. Vì sao y lại đâm thủng ngực Kim Quang Dao? "A Dao, đệ bình tĩnh... Loại chuyện này không có khả năng xảy ra..."
Kim Quang Dao tức khắc ý thức được mình đang lẫn lộn quá khứ và hiện tại mà phát tiết cảm xúc. Hắn lui ra phía sau vài bước, đỡ lấy đầu có hơi đau nhức, cười tự giễu, giọng nói nhiễm vài phần bi thương.
"Xin lỗi nhị ca... Đệ chỉ là... lẫn lộn ác mộng và hiện thực một chút... Xin lỗi..."