"Đệ đừng nhúc nhích." Kim Tử Hiên cho rằng Kim Quang Dao vừa chịu kinh hách nên mới có phản ứng như thế, đè lại bả vai Kim Quang Dao không cho hắn lộn xộn, tránh làm rách vết thương: "Miệng vết thương trên bụng còn chưa khép lại, đệ vẫn cần tĩnh dưỡng."
"Nhị đệ, có thể nói cho huynh trưởng, đêm đó đã xảy ra cái gì không?"
Kim Quang Dao mờ mịt một chút, sau đó đỏ hốc mắt sốt ruột bắt lấy tay áo Kim Tử Hiên: "Huynh trưởng, phụ thân thế nào? Phụ thân thế nào rồi?"
Kim Tử Hiên thở dài, trầm mặc. Kim Quang Dao thấy Kim Tử Hiên trầm mặc, cũng biết là kết quả gì, thất thần buông lỏng tay đang bắt ống tay áo của lấy Kim Tử Hiên: "Phụ thân... Sẽ không... Phụ thân..."
"Đêm đó phụ thân gọi đệ vào điện có việc căn dặn..." Kim Quang Dao bỗng nhiên nắm chặt tay Kim Tử Hiên, nước mắt ngăn không được mà rơi xuống: "Nhưng đệ và phụ thân còn chưa nói được mấy câu, đột nhiên... đột nhiên một thích khách từ ngoài cửa sổ nhảy vào! Thích khách muốn giết phụ thân, dùng một sợi dây cuốn lấy cổ phụ thân, đệ chạy đến ngăn thì bị đâm trúng bụng..."
"Đệ lúc ấy sợ quá... sợ quá..." Thân mình Kim Quang Dao run rẩy: "Vì sao lúc ấy đệ không có sức lực bò dậy... Đi bảo vệ phụ thân... Đệ... Đệ có lỗi với phụ thân..."
Kim Tử Hiên không đành lòng: "Không sao đâu, đây không phải lỗi của nhị đệ, không trách đệ."
"Thích khách đâu? Bắt được thích khách không?" Kim Quang Dao vừa chảy nước mắt vừa hỏi.
Kim Tử Hiên gật gật đầu: "Là Doãn trưởng lão môn hạ của Kim thị."
"Làm sao lại..." Kim Quang Dao trợn to mắt: "Ông ta vì sao..."
"Ngày ấy phụ thân và Doãn trưởng lão vì một chuyện mà nảy sinh tranh chấp, Doãn trưởng lão trong lòng oán hận chất chứa, đêm đó hành thích phụ thân." Kim Tử Hiên giải thích: "Phụ thân bị dây đàn đoạt mạng, dùng chính là thủ pháp của Kim gia, vũ khí mà Doãn trưởng lão dùng là dây tơ. Vết thương trên bụng A Dao cũng là thủ pháp của Kim gia, chỉ có thể là người của Kim gia ra tay."
"Đêm đó thị vệ phát hiện một bóng đen xuất hiện ngoài điện của phụ thân, thị vệ truy lùng phát hiện hướng bóng đen kia trốn đi là chỗ ở của Doãn trưởng lão."
Kim Quang Dao ánh mắt ảm đạm: "Đều do đệ... Nếu không phải đệ không kịp thời phản ứng... phụ thân cũng sẽ không..."
Kim Tử Hiên thở dài, nhẹ nhàng trấn an cảm xúc của Kim Quang Dao: "Đều đã qua rồi. Nhị đệ, dưỡng thương quan trọng, mấy ngày nữa việc túc trực bên linh cữu cứ để ta, đệ không cần đến linh đường."
Kim Tử Hiên an ủi Kim Quang Dao một hồi, sau đó lấy lý do đi linh đường túc trực bên linh cữu rời khỏi phòng Kim Quang Dao, vừa ra ngoài phòng thì có một người đi đến cạnh Kim Tử Hiên bên cạnh.
"Mẫu thân, người cũng nghe rồi đấy, nhị đệ tuyệt không phải đang làm bộ." Kim Tử Hiên bất đắc dĩ mà nhìn Kim phu nhân: "Lúc nhị đệ gặp phụ thân sức lực còn rất yếu, khôi phục công lực càng không thể. Huống hồ nhị đệ cho tới bây giờ còn chưa học thành kiếm pháp của Kim thị, sao có thể sử dụng kiếm pháp Kim thị thành thục đến thế, càng đâu ra sức dùng dây đàn giết người, trái lại khiến chính mình chịu khổ?"
"Hạ nhân cũng nói phụ thân chưa từng cho Kim Quang Dao biết ông ấy và Doãn trưởng lão trước đó không lâu có tranh chấp, sao có thể trùng hợp giá họa cho Doãn trưởng lão được?"
Kim phu nhân không nói gì, gom lại ống tay áo, trầm mặc một lúc lâu mới nói nói: "Vậy Doãn trưởng lão chính là thích khách, xử trí Doãn trưởng lão đi." Nói xong nhìn liếc qua phòng Kim Quang Dao một cái liền đi trước Kim Tử Hiên một bước.
Kim Tử Hiên căn bản không tin Kim Quang Dao sẽ giết hại phụ thân, kiên quyết phủ định những người lấy Kim phu nhân cầm đầu nghi ngờ Kim Quang Dao giết hại Kim Quang Thiện sau đó giá họa cho người khác. Hiện giờ Kim Tử Hiên giả ý thử phản ứng của Kim Quang Dao chẳng qua chỉ để hoàn toàn đánh tan lòng nghi ngờ của mẫu thân.
Doãn trưởng lão bị định tội thích khách ám sát Kim Quang Thiện và Kim Quang Dao, ấn pháp lệnh Kim Lân Đài xóa bỏ tịch phân Kim gia, áp vào đại lao ba ngày sau xử tội. Nhưng hắn kiên quyết nói mình bị giá họa, cũng không biết hắn nói thế nào mà tác động được Kim phu nhân, Kim phu nhân muốn tìm được kia bộ y phục dạ hành cùng dây đàn dùng để giết người rồi xử tội Doãn trưởng lão cũng không muộn.
Kim Quang Dao tĩnh dưỡng hai ngày liền đến linh đường túc trực bên linh cữu Kim Quang Thiện, quỳ gối trước linh bài Kim Quang Thiện khóc rống một hồi lâu, người hầu thấy hắn bụng thấm máu lại có thể ngất đi bất cứ lúc nào, vội vàng đỡ lấy hắn. Kim Tử Hiên lập tức sai người đưa Kim Quang Dao đi nghỉ ngơi, cũng gác xuống việc Kim Quang Dao túc trực bên linh cữu.
Vì thế chỉ có Kim Quang Dao ngồi một mình trên ghế đá trong viện thượng nhìn bầu trời đêm sáng ngời đến lạ. Ánh trăng nhu hòa trút xuống khiến Kim Quang Dao cảm thấy tâm tình bình tĩnh dị thường.
Tô Thiệp vừa mới bẩm báo cho hắn, đã tạo hiện trường giả Doãn trưởng lão tự sát trong nhà lao, khiến người ta tưởng rằng Doãn trưởng lão không chịu được nhục mà lựa chọn tự vẫn. Tô Thiệp làm việc Kim Quang Dao rất yên tâm, tựa như lần trước sai Tô Thiệp đóng giả thành thích khách đi tới chỗ ở của Doãn trưởng lão mà không bị phát hiện, càng tiến thêm một bước giá họa Doãn trưởng lão.
Chỉ có người chết mới không có cơ hội mở miệng. Kim Quang Dao cầm lấy ly trà xanh uống một ngụm, bỗng nhiên có gió thổi qua, hắn nhận thấy động tĩnh ở đầu tường, ngẩng đầu nhìn về phía gốc hoa thụ trong góc viện đang nở hoa rực rỡ.
Lam Hi Thần đầu đeo mạt ngạch, vạt áo giáo phục Lam gia theo gió tung bay, trên mặt tươi cười ôn hòa như ánh trăng, trong mắt lại phảng phất có sao trời lập loè, đứng trên đầu tường bên gốc hoa thụ đang nở rộ, trong tay cầm Liệt Băng, cứ như vậy mà đối diện với Kim Quang Dao.
Ánh trăng rực rỡ, hoa nở như tranh, quân tử như tiên. Kim Quang Dao cảm giác tâm mình rung động, trong lòng nổi lên tầng tầng gợn sóng, thật lâu không thể bình tĩnh.