Hai chân Lam Thừa Yến nhũn ra, suýt chút nữa quỳ xuống đất, may mà Lam Khải Nhân đỡ được y. Lam Thừa Yến đỏ hốc mắt: "Trạch Húc vô tội! Ta phải nghĩ cách cứu hắn ra!"
Lam Khải Nhân lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Trạch Húc mang theo tư liệu về Âm Hổ Phù nên bị gán là làm việc cho Ôn gia, Kim gia sớm đã chịu liên lụy rất nhiều, không muốn thêm phiền toái nữa. Nếu ngươi lỗ mãng hành sự nhất định sẽ bị quy là đồng phạm, như vậy chắc chắn Lam gia cũng bị dính dáng..."
"Vì sao chỉ liên lụy một chút đến Ôn Nhược Hàn liền... Mọi người đều điên rồi..." Lam Thừa Yến hung hăng xiết chặt vạt áo của mình.
Lam Khải Nhân trầm mặc. Ông cũng không tán đồng cách làm cực đoan của các tiên gia, nhưng lấy sức của một mình ông, đâu thể nào thuyết phục được bọn họ, thậm chí có thể còn bị cắn ngược lại một cái, đổi trắng thay đen. Sau lưng ông và Lam Thừa Yến vẫn còn Lam gia đang tổn thất nặng nề vì chiến loạn. Gia tộc và tình cảm, chỉ có thể chọn một, Lam Khải Nhân gánh vác quá nhiều, không thể không lựa chọn im lặng.
"Sẽ không sao đâu." Hồi lâu sau Lam Khải Nhân mới an ủi Lam Thừa Yến: "Sau lưng chúng ta còn có Lam gia, việc của Trạch Húc cứ để Kim gia xử lý đi, ngươi cũng đừng quá trách cứ chính mình, Trạch Húc bị bắt không phải vì ngươi bỏ lỡ thời gian gặp hắn."
Lam Thừa Yến quỳ hai ngày từ đường ở Lam gia, cuối cùng nhận được tin Kim Trạch Húc bị xử trảm ở Bất Tịnh Thế, Kim Quang Thiện làm tông chủ Kim gia, lại dẫn đầu đẩy Kim Trạch Húc ra bên ngoài, phủi sạch quan hệ của hắn với Kim gia.
Lam Thừa Yến cuối cùng vẫn đến Bất Tịnh Thế, tận mắt nhìn thấy Kim Trạch Húc bị trảm, nháy mắt nổi lên sát ý. Lần đầu tiên y sinh ra cảm giác này, nhưng lại bị người của các tiên gia khác ngăn chặn, chỉ có thể bất lực mà nhìn Kim Trạch Húc nở nụ cười cuối cùng với y, gọi tên y một tiếng.
Lam Thừa Yến bởi vậy bị cấm túc một tháng, chịu hai mươi giới tiên. Thượng Thất mà y cư trú yên tĩnh đến mức nghe rõ cả tiếng đứt gãy rất nhỏ của hương liệu đốt trong lư hương phát ra.
Lúc Lam Khải Nhân không đành lòng nhưng vẫn phải bất đắc dĩ giơ lên giới tiên hung hăng quất xuống lưng y, Lam Thừa Yến cảm nhận được cái gì gọi là bất lực. Thì ra y tồn tại, mà ngày cả người mình yêu cũng không thể bảo vệ, chỉ có thể nhìn Kim Trạch Húc bị xoá tên khỏi Kim gia, hàm oan mà chết.
"Nếu không phải... Nếu không phải Ôn Nhược Hàn bị hại..." Lam Thừa Yến vẫn thẳng sống lưng, cười nói: "Nếu không phải... trợ thủ đắc lực của hắn... Nếu không phải ta..."
"Ngươi cũng biết đứa trẻ kia, nó cũng là... Thôi!" Lam Khải Nhân vốn định biện hộ cho Kim Quang Dao, lại cảm thấy bây giờ làm cái gì cũng vô ích. Đại thế đã mất, vãn hồi không được.
Sau đó Lam Thừa Yến tự thỉnh cầu rời khỏi Lam gia vân du, ngoại trừ danh tịch Lam gia, không còn liên quan gì đến Lam gia nữa. Lam Thừa Yến mang theo túi khóa linh chứa một nửa linh hồn của Kim Trạch Húc, bắt đầu tìm kiếm phương pháp đưa Kim Trạch Húc trở về.
Lần lượt thất bại, lần lượt thất vọng. Cuối cùng trong cơn tuyệt vọng, nhớ tới kia phần tư liệu về Âm Hổ Phù còn chưa giao cho Lam Khải Nhân, liền ẩn cư ở trấn La Ân bắt đầu nghiên cứu Âm Hổ Phù.
Nếu có thể làm Kim Trạch Húc sống lại là tốt nhất, nếu không thể, y sẽ lấy Âm Hổ Phù trả thù những kẻ đã hại chết Kim Trạch Húc, cho bọn họ chôn cùng Kim Trạch Húc.
Y cũng không biết vì sao tâm tình mình càng ngày càng vặn vẹo, cuối cùng chỉ có thể tự rạch lên cánh tay mình, coi như trả thù chính mình, lại càng thêm đau khổ.
Kim Quang Dao cảm nhận được, cũng rất đồng cảm với Lam Thừa Yến, bị loại áp lực, đau đớn, tự trách, căm hận, không cam lòng này áp bách đến thở không nổi.
"Lam Thừa Yến..." Kim Quang Dao rốt cuộc thoát khỏi hồi ức của Lam Thừa Yến, trở về hiện thực. Nhưng hắn cũng không khống chế được nước mắt mình rơi xuống, thấm ướt tóc mai.
Lam Thừa Yến cũng mở mắt, trong mắt tràn ngập bi ai: "Liễm Phương Tôn, ngươi giết Kim Quang Thiện cũng coi như giúp ta báo thù, nhưng... Ngươi giết Ôn Nhược Hàn, ta vẫn..."
"Vậy là ông đã biết ta cho người phóng hỏa đốt Tư Thi Hiên, liền đem hết những linh hồn ở đó đi, sau đó thả tà sùng ra đối phó ta." Kim Quang Dao chảy nước mắt lại cười lạnh: "Chính là muốn ta chết."
"Vốn dĩ ta chỉ muốn dẫn ngươi mắc câu thôi." Lam Thừa Yến nói, giúp Kim Quang Dao lau nước mắt: "Ngươi cũng đã nói, lúc ấy ta cải trang thành một ông già lừa ngươi mà. Khi đó ta đã biết linh hồn của ngươi bị hao tổn, liền nghĩ để cho linh hồn ngươi dung hợp với một nửa linh hồn của Trạch Húc, như vậy ngươi và Trạch Húc sẽ có cùng một thân thể..."
Kim Quang Dao cười quay đầu đi: "Hơn nữa, ta và ông ấy cũng có vài phần giống nhau, cho nên ta trở thành mục tiêu?"
Lam Thừa Yến không trả lời. Y nhìn chằm chằm Kim Quang Dao một lúc lâu, rốt cuộc cười ra tiếng, càng thêm có một loại trạng thái điên cuồng.
Kim Quang Dao sởn gai ốc, lại chỉ có thể tận lực ổn định cảm xúc của Lam Thừa Yến: "Ta biết Kim Trạch Húc rất quan trọng với ông, nhưng mà, người chết không thể sống lại."
"Đúng vậy, người chết không thể sống lại, thế nên Lam Khải Nhân chỉ có thể nhìn Ôn Nhược Hàn bị ngươi giết mà thành bộ dáng như bây giờ! Ta tốn bao nhiêu năm như vậy, tìm kiếm bí mật của Âm Hổ Phù, cuối cùng cũng không được như mong muốn!" Lam Thừa Yến như biến thành một người khác, dáng vẻ ôn tồn lễ độ ban đầu biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại âm độc, nghiêm túc và dã tính như Ôn Nhược Hàn của Bất Dạ Thiên năm xưa, khiến Kim Quang Dao cảm thấy mình đang đối mặt không phải là Lam Thừa Yến, mà là Ôn Nhược Hàn.
Lam Thừa Yến đột nhiên thô bạo túm Kim Quang Dao lên, hung hăng ném xuống đất. Kim Quang Dao đau đớn, nhưng toàn thân vô lực không thể chạy thoát. Hắn thử dùng linh lực đi phá tan huyệt vị bị điểm, Lam Thừa Yến dường như biết ý đồ của hắn, bước tới xách hắn ném vào một trận pháp, nháy mắt Kim Quang Dao cảm thấy linh lực mình đình trệ.
"Liễm Phương Tôn, không, ta hẳn phải gọi ngươi một tiếng Mạnh Dao mới đúng." Lam Thừa Yến cau mày nhìn Kim Quang Dao trong trận pháp: "Trước khi chết, ngươi nói cho ta, ngày đó ngươi thật sự muốn giết Ôn Nhược Hàn sao?"
Kim Quang Dao cười giương mắt nhìn Lam Thừa Yến: "Ta đây nói, ta thật sự muốn thì sao? Không làm như vậy, lúc Ôn gia xuống dốc bị bách gia xử lý, ta sẽ thế nào? Ta vẫn sẽ là đứa con của kỹ nữ bị người xem thường, hoặc thảm hại hơn, là phải chết, còn trở thành trò cười bêu danh thiên cổ."
"Làm một Liễm Phương Tôn, ta đã thân bại danh liệt một lần rồi. Ta muốn, chẳng qua là..." Kim Quang Dao dừng một chút: "Chẳng qua là được sống an ổn thôi."