CHƯƠNG 6: KHÔNG GIỐNG LẮM
Trong lòng Mai Thùy Hân giật thót, nhất quyết không thể để chị biết chân tướng được! Với cá tính của chị ấy, chắc chắn sẽ tung hê chuyện này ra cho mọi người biết hết! Mai Thùy Hân cô không thể mất hết mặt mũi như vậy!
“À, cái này, là em mượn từ chỗ bạn em. Tối hôm qua em làm bẩn quần áo…” Mai Thùy Hân vừa nói vừa quan sát vẻ mặt Lâm Vũ Yến, sợ mình để lộ sơ hở gì.
Hai mắt Lâm Vũ Yến lúng liếng đảo tròn, nếu Mai Thùy Hân nói như vậy chứng tỏ cô còn chưa biết thân phận thật sự của Trịnh Thiên Ngọc. Thế thì dễ rồi!
“Hân, chiếc áo này hơi bẩn rồi, để chị đi giặt giúp em nhé!”
Nhìn Lâm Vũ Yến cầm chiếc áo rời khỏi phòng, Mai Thùy Hân chau mày, không khỏi cảm thấy kỳ quái. Chị ta luôn lười biếng không chịu làm việc nhà, sao hôm nay lại tranh giặt quần áo giúp cô vậy?
Nhưng chị lấy rồi cũng tốt, cô vốn định vứt chiếc áo của người đàn ông kia đi. Cô hoàn toàn không muốn nhìn thấy bất cứ thứ gì có liên quan tới người đàn ông đó!
Tòa nhà công ty Trịnh thị, bức tường thủy tinh của tầng 27 lóe sáng dưới ánh nắng mặt trời.
Đại sảnh ở tầng một được trang hoàng vừa thanh lịch lại vừa khiêm nhường, chỗ nào cũng lộ rõ khiếu thẩm mỹ nổi bật hơn người. Nghe nói đây là do Trịnh Thiên Ngọc tự mình thiết kế.
Lâm Vũ Yến đứng trên nền nhà lát đá cẩm thạch có thể soi rõ cả người, vặn eo lắc mông trước cửa thủy tinh, thưởng thức vóc dáng quyến rũ của bản thân. Hôm nay cô ta mặc trên người chiếc váy lộng lẫy và đắt tiền nhất trong tủ quần áo của mình. Đó là một chiếc váy ngắn bó sát với chiếc cổ chữ V khoét sâu, phô bày làn da trắng ngần và tôn lên đường cong nóng bỏng mê người vô cùng.
Nữ nhân viên lễ tân dùng ánh mắt không lấy làm lạ quan sát Lâm Vũ Yến một chút: “Chào cô, xin hỏi cô có chuyện gì?” Ăn mặc lẳng lơ như vậy, chắc chắn lại là cô nhân tình nào đó của tổng giám đốc rồi!
“Tôi tìm Trịnh Thiên Ngọc!” Lâm Vũ Yến kiêu ngạo đáp lại. Cô ta giơ tay đùa nghịch lọn tóc xoăn của mình, đá lông nheo với mấy anh chàng nhân viên đi ngang qua.
“Xin hỏi cô có hẹn trước không ạ?”
“Tôi mà còn cần phải hẹn trước à? Cô cứ nói với tổng giám đốc, tôi là cô gái tối hôm qua đã có một đêm vui vẻ với anh ấy.” Lâm Vũ Yến ưỡn bộ ngực ngạo nghễ lên.
Văn phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất.
Trịnh Thiên Ngọc nghe những gì nhân viên lễ tân nói thì định cúp máy, hôm nay hắn có vài cuộc họp, chẳng hơi sức đâu mà đối phó với mấy đứa con gái tự đưa mình tới thế này.
Nhưng khi nghe nói là cô gái tối hôm qua tới tìm hắn, khóe miệng Trịnh Thiên Ngọc không kìm được nhếch lên nụ cười tà ác.
Cô gái tối hôm qua quả đúng là có chút khác biệt với những người con gái khác. Nếu nói những người con gái khác là bữa tiệc Pháp sang trọng thì cô gái kia chính là món cháo sáng bình dân. Ăn tiệc đã quen, thi thoảng nếm thử cháo loãng dường như cũng không tệ…
“Tổng giám đốc Trịnh~” Một giọng nói nũng nịu ỏn ẻn vang lên trong văn phòng của tổng giám đốc.
Trịnh Thiên Ngọc ngẩng đầu lên khỏi máy tính. Một cô gái ăn mặc hở hang đứng ở cửa, phần cổ áo hình chữ V bị cố ý kéo thấp xuống, gần như sắp chạm đến rốn, đôi mắt hoa đào ngập nước được tô vẽ bằng lớp phấn khói thật dày, toát lên vẻ lả lơi dung tục từ trong bản chất…
Trịnh Thiên Ngọc cau mày lại, cô gái trên giường tối hôm qua toát lên vẻ ngây ngô và non nớt, dường như không giống cô gái xinh đẹp trước mắt này. Chuyện gì thế nhỉ? Chẳng lẽ vì để lấy lòng hắn nên cô ta cố ý ăn mặc thành thế này? Khẩu vị của Trịnh Thiên Ngọc hắn quả thật kém đến thế này sao?
Đôi mắt sâu thẳm Trịnh Thiên Ngọc sắc bén nhìn chằm chằm Lâm Vũ Yến, hắn không nói câu nào. Khí thế mạnh mẽ từ trên người hắn tạo ra áp lực khiến Lâm Vũ Yến có chút luống cuống. Chẳng lẽ Trịnh Thiên Ngọc nhận ra cô ta là kẻ giả mạo rồi?
Cô ta cuống quít móc ra chiếc áo sơ mi trắng đã được gấp ngay ngắn từ trong túi, rồi chỉ vào chữ “T.N” thêu chỉ vàng nơi cổ tay áo. Lâm Vũ Yến bước nhanh tới bên người Trịnh Thiên Ngọc, giơ chiếc áo ra trước mặt hắn: “Tổng giám đốc, em tới trả áo sơ mi cho anh này…”
Lúc nói, cô ta cố ý vặn vẹo vòng eo mảnh mai của mình, thân thể đầy đặn gần như dí thẳng vào mặt Trịnh Thiên Ngọc!