Mục lục
Cưới Trước Yêu Sau Mai Thùy Hân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 166: ĐI XUỐNG CHO TÔI

Trịnh Thiên Hi dưới sự hướng dẫn của người khác đã đánh giết tới phòng làm việc của Lâm Phong, vừa nhìn thấy Mai Thùy Hân đứng bên cửa, giọng điệu sắc bén: “Mai Thùy Hân, nhiều năm như vậy không gặp, cô vẫn là không cần mặt mũi như vậy!”

Mai Thùy Hân thẳng lưng, sắc mặt trắng bệch, giọng nói lại rất lạnh lùng: “Trịnh Thiên Hi, xin cô chú ý tới lời nói của mình, tôn trọng người khác cũng là tôn trọng chính mình!”

Trịnh Thiên Hi cười lạnh: “Ha ha, thật sự là buồn cười, cái đồ tiểu tam giày rách như cô, còn không biết xấu hổ nói tôn trọng với tôi? Nếu anh tôi không có tiền, cô sẽ dính lấy anh ấy như da bò sao? Biết rõ anh tôi đã có vợ chưa cưới, cô còn mặt dày chen chân vào, nói cô không cần mặt mũi cũng là xem trọng cô! Cô căn bản chính là hạ tiện!”

Những bà tám xung quanh đều sôi sục lên.

Đây là vở diễn gì? Người đến làm loạn không phải vợ chính, mà lại là em gái của người đàn ông? Thế này cũng quá máu chó rồi!

Lâm Phong không nghe nổi nữa, gọi điện thoại kêu bảo vệ lập tức lên.

Mai Thùy Hân giận đến mức cả người phát run, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm Trịnh Thiên Hi: “Trịnh Thiên Hi, phiền cô làm rõ! Là anh cô quấn lấy tôi, nửa đêm nửa hôm đứng ở cửa nhà tôi, đuổi cũng không đi! Cô có thời gian tới đây làm loạn thì không bằng quay về khuyên anh mình, kêu anh ta đừng quấn lấy tôi không buông!”

Trịnh Thiên Hi cười nghiêng ngả: “Ha ha, cô tự biên đi! Lấy địa vị thân phận của anh tôi, sẽ quấn lấy cô không buông? Đừng thiếp vàng lên mặt mình, cô chính là mạng tình nhân tiểu tam! Năm năm trước bán thân lấy tiền, năm năm sau làm tiểu tam chen chân!”

“Trời! Người phụ nữ này nói thật hay giả? Mai Thùy Hân thật sự luôn làm tình nhân sao?”

Đám người vây xem bắt đầu không bình tĩnh.

Mai Thùy Hân cắn chặt môi, đi tới trước mặt Trịnh Thiên Hi, nói gặng từng chữ: “Trịnh Thiên Hi, cô dám nói câu nữa?”

Trịnh Thiên Hi nhìn Mai Thùy Hân thấp hơn mình nửa cái đầu, giọng điệu tràn đầy khinh thường: “Thế nào, dám làm không dám cho người ta nói?”

“Bốp!” Một cái tát vang dội hung hăng tát lên mặt Trịnh Thiên Hi, ánh mắt Mai Thùy Hân sắc bén như dao: “Trịnh Thiên Hi, cô cho rằng tôi vẫn còn là Mai Thùy Hân năm năm trước mặc người ta chém giết sao? Cô cho rằng cô giội xô nước bẩn này, tôi sẽ ngoan ngoan chịu sao? Hôm nay tôi đánh cô, cô không phục thì đánh lại! Hoặc là báo cảnh sát!”

Mai Thùy Hân trước đây chính là Taekwondo đai đen, ở nước ngoài năm năm cũng luôn rèn luyện cơ thể. Đối phó với đàn ông thô kệch có lẽ có chút khó khăn, nhưng đối phó với tiểu thư như Trịnh Thiên Hi thì thực sự là so easy!

Trịnh Thiên Hi sờ gò má nóng rát của mình, khó nhìn trừng to mắt: “Mai Thùy Hân, cô dám đánh tôi?”

Cô ta luôn quen ngang ngược, lúc nào thì chịu đựng tức giận như vậy? Xông lên đánh Mai Thùy Hân.

Lâm Phong ra hiệu cho đồng nghiệp phòng kế hoạch, lập tức có hai đồng nghiệp nam xông tới kéo Trịnh Thiên Hi đang giương nanh múa vuốt, vừa khéo bảo vệ cũng chạy tới.

Kéo Trịnh Thiên Hi để cô ta ra ngoài.

Trịnh Thiên Hi cả bụng tức giận, tức tối hét to: “Mai Thùy Hân, cái đồ tiện nhân này! Cô đợi đó cho tôi! Tôi sẽ làm cô chết không có chỗ chôn!”

Trịnh Thiên Hi mặc dù bị lôi đi, nhưng đã truyền khắp Gia Ứng rồi, Mai Thùy Hân là người thứ ba chen ngang, bị em gái của người đàn ông sỉ nhục trước mặt mọi người.

“Giám đốc Lâm, đây là…” Mai Thùy Hân đã in sẵn thư từ chức đặt trên bàn làm việc của Lâm Phong, khẽ nói.

“Mai Thùy Hân, tôi đang muốn tìm cô.” Lâm Phong cắt ngang lời cô, giọng điệu rất kỳ quái, có chút chua lòm: “Vừa nãy giám đốc Vương gọi điện thoại cho tôi, nói giao toàn bộ hạng mục hợp tác với Trịnh thị cho cô, sau đó, cô chính là người phụ trách của hạng mục này.”

“Cái gì?” Mai Thùy Hân kinh ngạc, người phụ trách hạng mục này, thông thường là cấp bậc tổng giám sát trở lên mới có thể đảm nhận, cô chỉ là một chủ quản nho nhỏ mà thôi, hơn nữa, cô đã định từ chức rồi.

Lâm Phong sờ sờ gò má: “Là phía Trịnh thị đề xuất. Trịnh Thiên Ngọc tự mình gọi điện thoại cho giám đốc Vương.”

Trong lòng Lâm Phong đột nhiên nảy một cái, vừa nãy Mai Thùy Hân gọi người phụ nữ kia là ‘Trịnh Thiên Hi’, Trịnh Thiên Hi, nghe ra rất giống anh em với Trịnh Thiên Ngọc…

“Thùy Hân, tôi muốn hỏi cô một vấn đề riêng tư, Trịnh Thiên Hi vừa nãy, là em gái của Trịnh Thiên Ngọc sao?” Lâm Phong không nhịn được hỏi ra miệng, hỏi xong, mới cảm thấy có chút không thích hợp, vội bổ sung một câu: “Cô có thể không trả lời, không sao.”

Mai Thùy Hân hít một hơi: “Đúng, giám đốc Lâm, anh không đoán sai.”

Nhìn biểu cảm kinh ngạc của Lâm Phong, Mai Thùy Hân cười khổ: “Hơn nữa, Trịnh Thiên Hi cũng không phải hoàn toàn nói dối, giữa tôi và Trịnh Thiên Ngọc, quả thực có dính líu.”

Lâm Phong xấu hổ không biết nên nói gì.

Mai Thùy Hân đẩy thư từ chức tới trước mặt Lâm Phong: “Đây là thư từ chức. Giám đốc Lâm, tôi chính thức đề nghị từ chức, hi vọng anh có thể phê chuẩn.”

Nói xong những lời này, Mai Thùy Hân đột nhiên cảm thấy như trút được gánh nặng.

Lâm Phong cũng có chút hỗn loạn, suy nghĩ một lát mới nói: “Chuyện này, vì liên quan tới Trịnh thị, cho nên tôi phải báo cáo với giám đốc Vương một chút. Cô quay về làm việc trước đi.”

Mai Thùy Hân chống lại các kiểu ánh mắt về tới vị trí làm việc của mình, còn chưa ngồi ổn, điện thoại nội bộ của Lâm Phong đã tới: “Thùy Hân, đến phòng làm việc của tôi một chuyến.”

Đại khái là phê chuẩn mình từ chức đi, Mai Thùy Hân cả người nhẹ nhõm đi vào phòng làm việc của Lâm Phong.

“Thùy Hân, giám đốc Vương không cho phép cô từ chức. Hạng mục của Trịnh thị đang tới giai đoạn quan trọng, không thể đổi người giữa chừng. Giám đốc Vương nói, chỉ cần cô không đi, tháng sau sẽ tăng lương cho cô.” Tâm trạng của Lâm Phong rất phức tạp. Anh ta bây giờ mong ngóng Mai Thùy Hân đi.

Mai Thùy Hân tiếp tục ngây ngốc, vị trí tổng giám sát của bộ phận kế hoạch còn chưa phải của anh ta, thật sự rất khó nói. Trịnh thị lại là khách hàng VIP của Gia Ứng.

Một câu của Trịnh Thiên Ngọc, có thể giúp Mai Thùy Hân một bước lên mây.

Mai Thùy Hân nhíu mày: “Sao lại như vậy? Tôi còn chưa phải chính thức, chỉ cần tôi nghỉ không xin phép ba ngày, là xem như tự động từ chức đúng chứ?”

Lâm Phong vội xua tay:”Đừng! Ngành này quá nhỏ, cô làm vậy, tương lai sao tìm công việc? Tôi khuyên cô trực tiếp đi tìm Trịnh Thiên Ngọc, giám đốc Vương không thả cô đi, sau lưng nhất định có ý của Trịnh Thiên Ngọc.”

Lại là Trịnh Thiên Ngọc! Anh tại sao luôn lên kế hoạch khống chế cô? Cuộc đời của cô, tại sao anh lại muốn chen chân vào?

“Giám đốc Lâm, tôi xin phép anh nghỉ một tiếng, bây giờ tôi đi tìm Trịnh Thiên Ngọc!”

Mai Thùy Hân đi tới hành lang, không chút do dự bấm số điện thoại của Trịnh Thiên Ngọc: “Trịnh Thiên Ngọc, tôi đang ở tiệm Starbucks bên cạnh tòa nhà văn phòng đợi anh. Anh lập tức đi xuống cho tôi!”

Nói xong câu này, căn bản không cho Trịnh Thiên Ngọc bất kỳ thời gian phản ứng nào, bèn trực tiếp cúp điện thoại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK