CHƯƠNG 19: NGÂY THƠ VÔ TỘI
Bài giảng buồn chán cuối cùng cũng kết thúc.
Mai Thuỳ Hân thở phào nhẹ nhõm. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tràn đầy vui vẻ, đôi mắt to trong sáng dí dỏm nhìn qua phía Trịnh Thiên Ngọc. Tạm biệt! Sói xám~
Trịnh Thiên Ngọc liếc về hướng Mai Thuỳ Hân, đúng lúc trông thấy cô nàng vừa nói thầm thì gì đó với cô gái bên cạnh, vừa làm mặt quỷ với hắn. Nhìn một cái đã biết là đang nói xấu hắn. Trong con ngươi u ám xuất hiện ham muốn chinh phục mạnh mẽ, cô gái nhỏ, cô đợi đó!
“Đàn anh! Xin chờ một chút!” Một đám học sinh cầm máy ghi âm đột nhiên vọt tới trước cửa.
Trịnh Thiên Ngọc nhíu mi, hai tay đút sâu trog túi quần, đôi chân dài thẳng tắp, thân hình cao lớn, từ trên cao nhìn xuống nữ sinh dẫn đầu.
“Đàn anh, bọn em là người thuộc tổ báo chí của đại học T, muốn làm một bài phỏng vấn với anh. Anh có thể dành thời gian nửa tiếng cho bọn em được không?” Nữ sinh dẫn đầu có dáng vẻ vô cùng ngọt ngào, trên mặt loé lên ánh sáng tự tin, cô là hoa khôi của tổ báo chí đại học T, tin rằng đàn anh trước mặt sẽ không chống đỡ nổi sức hấp dẫn này mà nể mặt tiếp nhận phỏng vấn.
“Phỏng vấn?” Hàng lông mày rậm của Trịnh Thiên Ngọc hơi nhíu lại, lát nữa hắn còn có một hội nghị quan trọng, căn bản không có thời gian chơi đùa với đám nữ sinh trẻ tuổi.
“Đúng vậy! Anh Trịnh, anh là một nhân vật làm mưa làm gió, khó khăn lắm tới đại học T lên lớp một lần cho các đàn em, mong anh chấp nhận lời mời của bọn em!” Trong lòng hoa khôi tổ báo chí bắt đầu có chút không chắc chắn. Khuôn mặt xinh đẹp của cô hình như không có tác dụng với Trịnh Thiên Ngọc.
Con ngươi Trịnh Thiên Ngọc xoay tròn một cái, bèn trông thấy bóng dáng Mai Thuỳ Hân cầm sổ tay chạy ra khỏi phòng học. Khoé miệng hắn hiện lên nụ cười hứng thú, ngón tay thon dài chỉ về phía Mai Thuỳ Hân: “Phỏng vấn thì có thể. Nhưng tôi chỉ chấp nhận phỏng vấn của cô ấy mà thôi.”
“Hả?” Hoa khôi tổ báo chí kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Mai Thuỳ Hân, cô gái này lại ai? Lại có thể được anh Trịnh chỉ đích danh.
Mai Thuỳ Hân đang vội vội vàng vàng kéo Lưu Gia Linh ra bên ngoài, lại bị đám bạn học của tổ báo chí bao vây xung quanh.
“Bạn học, anh Trịnh chỉ nhận phỏng vấn của cậu, làm phiền cậu giúp một chút nhé…”
“Bạn học, câu hỏi bọn tôi đã chuẩn bị xong rồi, cậu cứ đặt câu hỏi cho anh Trịnh theo bản thảo là được…”
Mai Thuỳ Hân không chịu nổi cảnh một đám người khổ sở van nài, đành bất chấp khó khăn tiếp nhận nhiệm vụ phỏng vấn Trịnh Thiên Ngọc.
Thôi được! Phỏng vấn thì phỏng vấn! Ban ngày ban mặt, chẳng lẽ Trịnh Thiên Ngọc còn dám làm gì cô ư? Gương mặt xinh xắn của Mai Thuỳ Hân ngẩng lên thật cao, nhìn Trịnh Thiên Ngọc như đang khiêu khích. Không phải chỉ là một con sói xám thôi sao! Cô cũng chẳng phải là cô bé quàng khăn đỏ, còn lâu mới sợ bị hắn nuốt chửng!
Một ngọn lửa nhỏ bé xuất hiện trong con ngươi u ám của Trịnh Thiên Ngọc: Bé hạt tiêu, lần này tôi tóm được cô rồi!
“Tôi chỉ chấp nhận một mình cô ấy phỏng vấn, những người khác có thể đi được rồi.” Trịnh Thiên Ngọc lẳng lặng nói. Hắn không quen bị một đám nữ sinh ríu ra ríu rít vây quanh. Nhức đầu lắm!
Đương nhiên, hắn sẽ không thừa nhận, thật lòng mình muốn ở chung với bé hạt tiêu này một chút.
Mọi người tản đi. Mai Thuỳ Hân cầm máy ghi âm được người khác kín đáo đưa cho, ngơ ngác đứng trước mặt Trịnh Thiên Ngọc. Cô vẫn còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, trong phòng học đã chỉ còn lại cô và Trịnh Thiên Ngọc.
Cổ họng Trịnh Thiên Ngọc phát ra tiếng cười trầm thấp, bàn tay hắn vươn tới, ngả ngớn nâng cằm Mai Thuỳ Hân lên.
Mai Thuỳ Hân cao 1m60, đứng trước mặt hắn quả thực có vẻ rất nhỏ nhắn xinh xắn. Khí thế lập tức yếu đi rất nhiều.
Nhưng Mai Thuỳ Hân rõ ràng vẫn chưa ý thức được điểm này. Cô vung tay “Bốp” một cái gạt nanh vuốt ma quỷ của Trịnh Thiên Ngọc ra.
“Trịnh Thiên Ngọc, xin anh hãy tôn trọng một chút. Đây là trường học!” Giọng nói của cô rất lạnh lùng, đôi mắt trong veo tức giận nhìn hắn chằm chằm. Trên mặt cô hiện lên hàng chữ không cho phép xâm phạm!
Trịnh Thiên Ngọc lại càng cảm thấy thú vị. Hắn thích nhìn thấy dáng vẻ tức giận của cô nhóc hạt tiêu này.
Trịnh Thiên Ngọc nhún vai một cái, rảnh rang ngồi xuống, đôi chân dài thoải mái gác lên. Hai mắt hắn thâm thuý nghiền ngẫm đánh giá Mai Thuỳ Hân.
“Không phải muốn phỏng vấn sao? Bây giờ có thể bắt đầu được rồi.” Mặc dù rất bận, nhưng Trịnh Thiên Ngọc cũng không ngại dành nhiều thêm vài phút cho Mai Thuỳ Hân.
Cằm Mai Thuỳ Hân còn lưu lại nhiệt độ của ngón tay hắn. Đôi mắt to tinh ranh loé lên một cái, cô làm bộ làm tịch mở máy ghi âm đưa tới trước mặt Trịnh Thiên Ngọc.
“Anh Trịnh, anh có biết heo giống nghĩa là gì không?” Mai Thuỳ Hân nghiêm túc hỏi.
“Hửm?” Ánh mắt Trịnh Thiên Ngọc chợt loé, cô gái này lại đang chơi trò gì đây?
“Heo giống chính là heo đực động dục khắp nơi. Đàn anh học rộng tài cao, đàn bà cũng nhiều như quần áo, mà ngay cả từ này cũng không hiểu sao?” Mai Thuỳ Hân nghiêng đầu, đôi mắt to tò mò nhìn Trịnh Thiên Ngọc, trưng ra một bộ dáng vẻ ngây thơ vô tội.