Mục lục
Cưới Trước Yêu Sau Mai Thùy Hân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 184:ÁNH MẮT LẠNH LẼO

Buổi sáng Mai Thuỳ Hân mặc xong quần áo, mang theo lễ phục của phù dâu rồi gọi xe chạy nhanh tới nhà Cẩm Tâm.

Hôn lễ lần này của Cẩm Tâm vô cùng xa hoa, đến váy của phù dâu cũng phải hơn ba chục triệu, chủ yếu làm bằng vải ren đính thêm những cúc trân châu nhỏ nhắn mà tinh tế, đuôi váy cũng rất dài, nhưng đi lại khá bất tiện. Mai Thuỳ Hân không thể nào tự mặc được, chỉ đành để người khác giúp mình.

Lúc đến nhà Cẩm Tâm, cô ấy vừa mới chải đầu rửa mặt xong, đang ngồi thảo luận về cách trang điểm với người làm, nhìn thấy Mai Thuỳ Hân đến thì vẫy vẫy tay gọi cô qua: “Hân, nói cho cậu biết một hung tin, nhớ là phải bình tĩnh đấy nhé!”

Mai Thuỳ Hân hơi lạnh sống lưng: “Tin gì thế?”

Cẩm Tâm quan sát vẻ mặt của cô: “Lúc trước không phải tớ nói là Trịnh Thiên Ngọc không làm phù rể sao? Tối hôm qua, anh ấy lại đổi ý, gọi điện cho Bùi Tuấn bảo là anh ấy muốn làm phù rể!”

Hả? Trịnh Thiên Ngọc cũng định đến? Mai Thuỳ Hân bỗng nhiên có chút hoảng loạn: “Sao anh ấy lại đến chứ? Thế Huớng Như Lan có làm phù dâu không?”

Cẩm Tâm thở dài: “Có chứ! Lúc cậu chưa về nước, cậu ấy đã nói với tớ rồi, tớ mà kết hôn thì cậu ấy muốn làm phù dâu. Bây giờ ba người gặp mặt nhau sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Mai Thuỳ Hân sững người nhưng cũng nhanh chóng vỗ vai Cẩm Tâm: “Cậu yên tâm đi, tớ trốn Trịnh Thiên Ngọc là được. Tính tình Hướng Như Lan cũng rất điềm đạm, chắc không xảy ra chuyện gì đâu.”

Cẩm Tâm gật đầu nói: “Vậy Hân, nhờ cậu hết đấy.”

Mai Thuỳ Hân cứng nhắc đứng bên cạnh giúp thợ trang điểm cho Cẩm Tâm, nghĩ đến đầu thuốc lá rơi đầy mặt đất, cô lại cảm thấy tim mình lại bắt đầu hoảng loạn……

Đã năm ngày không gặp Trịnh Thiên Ngọc rồi, dáng người anh cao to lực lưỡng, mặc lễ phục của phù rể chắc đẹp trai lắm nhỉ?

Mai Thuỳ Hân bỗng nhiên thức tỉnh, cắn môi mình. Đẹp trai thì sao chứ? Anh ấy tham dự hôn lễ của Cẩm Tâm với thân phận là bạn trai Hướng Như Lan, đứng bên cạnh anh ấy chỉ có thể là Hướng Như Lan!

Còn cô, chỉ là người qua đường mà thôi!

Cẩm Tâm trang điểm xong, ba phù dâu còn lại cũng đã đến. Hướng Như Lan mặc váy màu vàng champagne, gương mặt được trang điểm tinh tế dường như muốn vượt qua Cẩm Tâm.

Nhìn thấy Mai Thuỳ Hân, ánh mắt Hướng Như Lan loé lên.

Mai Thuỳ Hân trang điểm rất nhạt, nhưng ngược lại làm tôn lên làn da mịn màng, trắng sáng của cô. Trong bốn người phù dâu, cô lại là người nổi bật nhất.

Hướng Như Lan dang tay, nhiệt tình ôm lấy Cẩm Tâm rồi ôm Mai Thuỳ Hân: “ Hân, trông cô có vẻ tiều tuỵ quá, tối qua háo hức đến mức không ngủ được à?”

Tiều tuỵ? Làm gì có chứ? Buổi sáng, lúc rửa mặt soi gương nhìn bản thân, cô còn thấy sắc mặt khá ổn mà! Mai Thuỳ Hân đưa tay sờ mặt mình, lễ phép cười cười: “Thật sao? Thế chốc nữa tôi phải trang điểm thêm tí nữa rồi!”

Trong lúc trò chuyện, bố Cẩm và mẹ Cẩm đã nhiệt tình mời các phù dâu ăn sáng.

Vừa ăn sáng xong, dàn người đến đón dâu của Bùi Tuấn cũng đã tới.

Nghe thấy tiếng pháo nổ “bùm bụp” ở dưới nhà, lòng bàn tay của Mai Thuỳ Hân vô thức chảy mồ hôi.

Trong lòng cô đang tự cợt nhả bản thân, chỉ mới năm ngày không gặp thôi mà đã khẩn trương đến độ này rồi?

Các phù dâu náo nức đi mở cửa, Mai Thuỳ Hân là phù dâu chính không cần góp vui mà chỉ yên lặng ngồi với Cẩm Tâm ở trong phòng.

Giúp cô chỉnh lại váy cưới rồi thay cho cô ấy giày cưới, cẩn thận kiểm tra lại lớp trang điểm và lễ phục một lần nữa, xác nhận tất cả ổn rồi, Mai Thuỳ Hân mới quan sát vẻ mặt của Cẩm Tâm rồi nở nụ cười tự đáy lòng: “Cẩm Tâm, hôm nay cậu đẹp quá!”

Cẩm Tâm thấy Mai Thùy Hân cẩn thận, săn sóc cô làm hết việc này đến việc khác, từ việc nhỏ nhất cho tới việc lớn, so với hôn lễ của mình còn cẩn thận hơn, trong lòng vô cùng cảm động. Cô nắm lấy tay Mai Thuỳ Hân nói: “Tiểu Hân, cảm ơn cậu!”

Hai người nhìn nhau người, tất cả tình cảm giữa họ đều đang ẩn hiện ở nụ cười trên môi……

Bùi Tuấn đã dùng 160 triệu làm lệ phí mở cửa. Những hồng bao dầy cộp khiến cho các phù dâu phải bật cười vui vẻ.

Cánh cửa được mở ra, Bùi Tuấn và bốn chàng phù rể cùng bước vào.

Trịnh Thiên Ngọc đứng bên cạnh Bùi Tuấn, anh mặc bộ âu phục màu đen, áo sơ mi trắng cùng với carvat màu đen làm tôn lên vẻ đẹp tuấn tú như thần thánh, cả căn phòng trong chốc lát sáng rực lên.

Mai Thuỳ Hân liếc mắt nhìn Trịnh Thiên Ngọc, đôi mắt nhanh chóng nhìn anh rồi di chuyển tầm nhìn.

Bùi Tuấn mặt đầy ý cười bước tới gần Cẩm Tâm, anh đưa tay ra dứt khoát bế Cẩm Tâm lên!

Tiếng vỗ tay tràn ngập căn phòng, mọi người đều hét to: “Mau hôn đi! Hôn một cái rồi mới được ra ngoài!”

Mai Thuỳ Hân nhìn trộm Trịnh Thiên Ngọc, nhưng lại chạm phải ánh mắt của Hướng Như Lan.

Cô ta đứng sát vào Trịnh Thiên Ngọc nhìn chằm chằm Mai Thùy Hân.

Gương mặt cô ta tuy mang ý cười nhàn nhạt nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo như một con rắn độc.

Tim Mai Thuỳ Hân đập mạnh! Hướng Như Lan chắc chắn đã biết được điều gì đó, nếu không sao lại dùng ánh mắt này nhìn cô chứ?

Mai Thuỳ Hân nhanh chóng vùi đầu xuống, không dám nhìn trực diện Hướng Như Lan.

Ở trước mặt Hướng Như Lan, cô thực sự không thể nào có dũng khí được. Trong lòng luôn có cảm giác áy náy, hổ thẹn……

Trịnh Thiên Ngọc thông qua khoé mắt nhìn thấy Mai Thuỳ Hân, gương mặt cô trắng trẻo, thanh tú không chút tì vết, lông mi dài rậm đang rũ xuống như đang che giấu tâm tình nơi đáy mắt cô, lúc cô nhăn mày hay tươi cười, từng cử chỉ, động tác cô, anh đều yêu thích……

Trong khoảnh khắc ấy, anh vô thức đứng ngây người….

“Thiên Ngọc, anh đang ngẩn người gì thế?” Cánh tay của Hướng Như Lan khẽ kéo tay anh, giọng điệu yêu kiều.

Trịnh Thiên Ngọc nhếch khoé môi: “Không có gì. Bùi Tuấn hôm nay đẹp trai thật đấy!”

Bùi Tuấn đẹp trai? Hướng Như Lan cười lạnh trong lòng, Trịnh Thiên Ngọc anh định lừa ai chứ? Vừa nãy anh vốn không hề nhìn Bùi Tuấn!

Nhìn chằm chằm vào Mai Thuỳ Hân đang chỉnh lại váy cưới cho Cẩm Tâm, ánh mắt Hướng Như Lan loé lên vẻ tàn nhẫn.

Mai Thuỳ Hân, cô đừng có mà đắc ý, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của cô đấy!

Cẩm Tâm, xin lỗi cô nhé, cũng chỉ vì cô kết bạn không cẩn thận vì thế mà hôn lễ này mới phải biến thành lễ tang! Không phải tôi cố ý để lại ám ảnh cả đời này cho cô đâu~

Hướng Như Lan nắm chặt tay Trịnh Thiên Ngọc, nói nhỏ ở bên tai anh: “Trong mắt em, anh mới chính là người đàn ông đẹp trai nhất thế giới này!”

Trịnh Thiên Ngọc khẽ cười, rất phối hợp mà nhẹ nhàng thơm lên gương mặt cô.

Nụ hôn này lại vừa vặn bị Mai Thuỳ Hân nhìn thấy.

Mai Thuỳ Hân cắn môi mình, rũ mắt xuống, tự mình lẩn trốn sâu trong đám người, rời xa khỏi Trịnh Thiên Ngọc và Hướng Như Lan.

Trịnh Thiên Ngọc cái tên điên này! Nếu đã tình sâu ý đậm với Hướng Như Lan, tối qua còn chạy tới dưới nhà cô hút thuốc làm quái gì!

Đừng nói là do cô bị hoa mắt, trên điếu thuốc có in chữ màu vàng rõ ràng, chính là hãng thuốc anh thường hút!

Thôi bỏ đi, ở với tên thần kinh Trịnh Thiên Ngọc này chả có gì tốt cả, nếu cứ dây dưa thế này có khi cô phát điên cũng nên!

Mai Thuỳ Hân không nhìn đông ngó tây nữa mà đi về phía cửa ở sau Bùi Tuấn, chuyên tâm làm tròn vai trò phù dâu của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK