CHƯƠNG 44: MANG THAI 8 TUẦN.
Lúc xe cấp cứu đến đại trạch nhà họ Trịnh thì Mai Thuỳ Hân đã hôn mê rồi. Những ngón tay trắng trẻo đến trong suốt của cô cứ mãi nắm chặt lấy phần áo trên ngực mình, như thể trái tim cô đang phải gánh chịu một nỗi đau vô cùng khủng khiếp. Nơi đó như bị ai đó xé toạc ra, Mai Thuỳ Hân chìm ngập trong một sự đau đớn thống khổ.
Trong bóng đêm tối tăm cùng cực, cô phảng phất nhìn thấy khuôn mặt của Trần Hoàng Kiên, một khuôn mặt trẻ tuổi, anh tuấn đang nở nụ cười dịu dàng nhìn cô, giống như cô chính là món bảo bối quý giá nhất trong tay anh vậy.
“Học trưởng…” Mai Thuỳ Hân nhỏ giọng lẩm bẩm. Đau quá, học trưởng, học trưởng Trần, anh đang ở đâu vậy?
Trịnh Thiên Ngọc đang bế cô lên xe cấp cứu chợt hung hăng dừng bước, cô đang gọi học trưởng, Mai Thuỳ Hân, người mà cô gọi trong cơn mê, không phải là anh sao!
Trái tim Trịnh Thiên Ngọc như đang bị một con thú dữ khổng lồ vồ lấy, hô hấp của anh bắt đầu trở nên khó khăn.
Trong đôi con ngươi đen láy như vực sâu kia, một sự phẫn nộ, thất vọng và cả bị thương đang cuộn trào vào nhau, anh nhìn chằm chặp vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Mai Thuỳ Hân.
Lần đầu tiên anh phá lệ đi dạo phố với một người phụ nữ.
Lần đầu tiên anh đưa một người phụ nữ về nhà lớn họ Trịnh.
Lần đầu tiên anh không để ý một người phụ nữ có còn là xử nữ hay không.
Lần đầu tiên hủy bỏ cuộc họp hội đồng quản trị chỉ để ăn cơm với một người phụ nữ.
Lần đầu tiên anh muốn đặt ra quy củ để ràng buộc một người phụ nữ.
Nhưng, làm nhiều chuyện như vậy cũng chỉ đổi lại được sự căm ghét và thù hận của cô mà thôi. Làm nhiều như vậy nhưng cũng không so được với tên học trưởng khiến cô ấy nhớ mãi không quên kia…
Trái tim của người phụ nữ này có phải làm bằng sắt đá hay không? Tại sao lại có thể cố chấp tới mức này chứ?
Bên ngoài phòng bệnh VIP của bệnh viện, một bác sĩ trẻ tuổi mặc áo blouse trắng tay cầm bệnh án đang bước đến.
“Bác sĩ, cô ấy sao rồi?” Trịnh Thiên Ngọc đi tới, anh cố gắng áp chế sự lo lắng và căng thẳng của mình.
“Suýt chút nữa là sảy thai rồi. Nhưng vẫn còn may, thai nhi vẫn còn. Anh là chồng của cô ấy sao?” Ánh mắt bác sĩ nhìn Trịnh Thiên Ngọc có mang theo vài phần trách móc: “Anh sơ suất trong việc chăm sóc thai phụ quá. Nếu như tới trễ một chút, thì đứa bé đã không còn nữa rồi.”
Sảy thai…thai nhi…đầu óc luôn bình tĩnh của Trịnh Thiên Ngọc đột nhiên trở nên hỗn loạn. Mai Thuỳ Hân mang thai rồi sao? Một sự vui mừng khôn xiết dâng lên từ nơi sâu thẳm nhất trong trái tim anh.
Tình nhân của Trịnh Thiên Ngọc thì rất nhiều, nhưng từ trước đến giờ anh chưa từng cho phép bọn họ mang thai con của anh. Mai Thuỳ Hân thì quá khó thuần phục, mỗi lần bọn họ ở cùng với nhau đều như một cuộc chiến, cho nên anh cũng quên mất chuyện tránh thai. Không ngờ, vậy mà lại có rồi!
Trong đôi con ngươi lãnh khốc kiêu ngạo của Trịnh Thiên Ngọc đột nhiên nở hoa. Có lẽ, anh có thể tha thứ cho việc Thuỳ Hân cứ mãi nhớ tới tên học trưởng kia được rồi…anh có thể thử làm cho cô từ từ chấp nhận anh.
“Cô ấy vừa mới mang thai hai tháng. Là thời kì nguy hiểm nhất, nhất định phải chăm sóc cô ấy cho thật tốt.” Bác sĩ đã nhìn thấy rất nhiều người sắp được làm cha vui mừng đến không kiểm soát được nên cũng nhịn không được mà dặn dò.
“Hai tháng?” Đôi đồng tử của Trịnh Thiên Ngọc trong phút chốc liền co lại. Thanh âm chợt trở nên lãnh khốc.
“Đúng vậy, mang thai 8 tuần rồi, vừa đúng hai tháng.” Bác sĩ cũng cảm thấy kì lạ, ông bố này thay đổi tâm trạng cũng nhanh thật a.
Hai tháng.
Kể từ lần đầu tiên anh gặp Mai Thuỳ Hân cho đến bây giờ, chỉ có 42 ngày thôi.
Nhưng cô ấy, lại đang mang thai hai tháng.
Mai Thuỳ Hân vẫn đang ngủ mê, hai hàng lông mi cong dài tạo ra một cái bóng hình quạt dưới mắt. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệt yên tĩnh nhưng rất xinh đẹp.
Trịnh Thiên Ngọc giương đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, khuôn mặt anh tái nhợt rất đáng sợ, nhưng đôi mắt lại hằn lên những tia máu đỏ tươi, giống hệt như địa ngục la sát. Bàn tay to lớn mang theo một sự nổi giận lôi đình giơ lên, sau một lúc do dự, bàn tay anh nắm lại thành quyền rồi hung hăng vung thẳng một đấm vào tường, trên chiếc tường trắng tinh để lại một dấu tay, một dòng máu tươi thì men theo bàn tay anh nhỏ giọt chảy xuống…
Cũng không biết anh đã đi đến được bãi đỗ xe của bệnh viện bằng cách nào nữa. Trịnh Thiên Ngọc ngồi vào xe, sau đó mãnh liệt dùng chân đạp chân ga, điên cuồng quay tay lái về bên phải đi về phía thành phố. Chiếc xe điên đảo quẹt vào chiếc lan can bảo vệ tạo thành một vết xước dài trên xe, nó cũng giống hệt như vết dao cắt đau đớn trong trái tim anh vậy.
…….