• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Khách vừa nói xong, ngay cả người đàn ông mù cũng giật mình.

Hắn trừng đôi mắt không thể nhìn thấy kia mong mỏi nhìn về phía Lâm Khách, giống như đang muốn biết ai là người nói ra những lời này với hắn.

Nhưng tất nhiên hắn vẫn không thể nhìn thấy, đôi môi mấp máy cho thấy hắn đang do dự.

Hắn rất sợ bị người khác lừa gạt, những người đó luôn có vô vàn lý do để lừa hắn, làm cho hắn dính bẫy, bọn họ giả bộ bị lừa, rồi lừa ngược lại, giả bộ người tốt đi lừa người, giả làm người xấu đi lừa, mỗi lần đều làm cho hắn khó lòng phòng bị. Bởi vậy cho dù hắn biết rõ Lâm Khách nói rất có lý nhưng cũng không dám dễ dàng tin tưởng.

Dù sao, người hắn không tin nhất chính là bản thân mình.

Hắn không tin vào logic của mình, không tin vào bàn tay và đôi tai của mình, và bây giờ thậm chí hắn không thể tin vào mũi của mình. Nếu hắn có thể nhìn thấy...

Đôi mắt của người đàn ông mù đỏ lên, đột nhiên nhớ lại những lời Lâm Khách nói với mình,"Miễn là anh không cho phép khách du lịch rời khỏi thị trấn, không ai có thể lừa đối anh."

Hắn ngơ ngác đứng tại chỗ, lập tức ý thức mình suýt nữa ngẩn người.

Người đàn ông mù càng thấy chán nản hơn.

Lưng hơi còng xuống, cúi đầu rồi đứng đó như một đứa trẻ phạm lỗi.

Nhìn vẻ mặt người đàn ông mù ai cũng nhận ra tâm trạng đang đi xuống, Lâm Khách khó hiểu, cậu thầm nghĩ mình có nói gì đâu mà? Mới nói đưa anh ta đi tìm phù thỉu, sao lại có thể kích thích đối phương như thế này? Chẳng lẽ hoa hồng trên tay mình là đạo cụ qua cửa hả, phó bản biến thái này chỉ muốn đâm người chơi một cái rồi cho qua luôn?

Nếu là như vậy, dù sao hoa hồng này cũng không thể mang theo ra ngoài phó bản được, cũng không phải cậu không thể tặng bông hoa hồng này cho...

Đang nghĩ ngợi, tay Lâm Khách bỗng lạnh lẽo, nhoáng cái trống không.

Lâm Khách: "?"

Trong lúc đó đột nhiên Giáo chủ giơ tay ra, rút bông hồng trong tay cậu, dùng giọng điệu bình thản, như đang nói công việc: "Cậu tự ý dùng hoa hồng do phù thủy tạo ra, không cho phép mang theo bên người, cứ để tôi giữ nó."

Nói xong, đối phương cũng không đợi Lâm Khách đồng ý, cất bông hông đi, cánh hoa, cành, lá biến mất giữa ống tay áo rộng lớn của Giáo chủ.

Lâm Khách bị cách làm cường thế này làm cho sợ ngây người. Nhưng lý do của Giáo chủ quá hợp lý, rất phù hợp với logic của phó bản, làm cậu không thể bới ra chỗ sai.

<Hahaha, quá thảm, anh trai nhỏ mất hoa rồi.>

<Kênh chat: Tiếc thật, cơ hội qua cửa đã không còn!>



<Kênh chat: Đây không phải cơ hội qua cửa, là cơ hội chết đây? Giáo chủ đứng bên cạnh nhìn, hoa hồng lại là biểu tượng của phù thủy tà ác, không chó chuyện để anh trai nhỏ dùng hoa hồng để qua cửa đâu, đừng ngây thơ thế.>. Xi𝐧‎ hãy‎ đọc‎ 𝑡ruyệ𝐧‎ 𝑡ại‎ --‎ Tr𝖴‎ 𝘮Truye𝐧.𝚟𝐧‎ --

<Kênh chat: Mệt mấy người cứ nghĩ phức tạp lên, tôi thấy chẳng qua Giáo chủ muốn lấy bông hoa hồng mà thôi...>

<Kênh chat: Thần tán thành.>

Trên màn hình, hiển nhiên người đàn ông mù cũng nghe thấy lời của Giáo chủ, cuối cùng không thể không tin rằng bông hồng trong tay Lâm Khách không phải bông hoa phù thủy chuẩn bị cho mình, không còn cách nào khách, chỉ có thể khản giọng nói: "Vậy tôi chờ cậu, nếu buổi tối cậu dám bỏ hẹn, tôi sẽ làm cho những du khách nói dối không còn đi được nữa."

Dứt lời, hắn xoay người rời đi.

Mặc dù phù thủy không thể nhúc nhích được nữa, đối phương đã kịp dùng cơ thể và cánh tay của mình trải một con đường khá bằng phẳng. Người đàn ông mù tập tễnh đi trên con đường đó, quay lai mặt đất thuận lời, sau đó lảo đảo, cô đơn đi về phía trấn nhỏ.

Hiện trường chỉ còn lại nữ phù thủy cao lớn như ngón núi đóng băng, cùng với Giáo chủ im lặng không nói gì sau khi lấy bông hoa hông từ Lâm Khách.

Gương mặt điển trai của Giáo chủ hơi tái, dường như việc phonng ấn nữ phù thỉu mất rất nhiều sức, nói tóm lại cả người tỏa ra cảm giác suy yếu.

Trong lòng Lâm Khách nghi ngờ càng nhiều, nhìn sườn mắt hắn, đang muốn mở miệng nói chuyện, bất thình lình cánh tay lại bị người ta kéo lại.

"Đi thôi," Giáo chủ nói, "Quya về rồi sám hối với tôi."

Lâm Khách: "..."

Cậu bị cơ chế của phó bản lừa đến mức muốn chửi cũng không nổi, cậu cần phải sám hối, dựa theo tin tức lúc trước có được, người tiếp xúc với hoa hồng vào buổi tối dễ bị ô nhiễm tinh thần, những người được Giáo chủ tha thứ hoặc chúc phúc có thể tránh tai ương.

Tối nay phải đối mặt với phù thủy, để duy trì lý trí, tốt nhất cậu nên phải đi sám hối thật lòng.

Giáo chủ bước đi như gió, Lâm Khách ngơ ngác theo chân đối phương về trấn nhỏ.

Cánh đồng hoa hồng bên ngoài trấn nhỏ đã bị hư hại không còn hình dáng ban đầu, có nhiều bông hồng cố gắng ló ra tấn công Lâm Khách, nhưng khi đến gần Giáo chủ đều rụt về.

Mãi cho đến khi đi vào trong trấn nhỏ, Lâm Khách mới lấy lại được tinh thần.

Thị trấn cũng bị phá hủy.

Mặt đất gạch có đài phun nước xinh đẹp, bị dây leo to lớn làm hỏng hoàn toàn, nước suối tràn đầy mặt đất, bùn đất và lá khô trôi khắp mặt đất, đài phun nước nghiêng sang một bên, ở giữa vỡ vụn, như đóa hoa tàn.

Cách đó không xa có thể nhìn thấy các căn nhà, có cái bị dây leo đập trúng, gạch rơi vãi khắp nơi khắp nơi, cửa sổ vỡ vụn.

Người dân chạy loạn khắp nơi, tiếng la hét ồn ào hỗn loạn, nhanh chóng nghe thấy có người hét lên: "Anh trai nhỏ trở về rồi!"

Lâm Khách theo bản năng rụt tay về, nhìn về phía giọng nói.

Dương Nguyệt lảo đảo chạy ra ngoài đường mòn, hiển nhiên là cố ý đứng chờ ở chỗ này, cô vừa mới chạy tập tễnh hai bước, lâp tức nhìn chằm chằm Giáo chủ.

Vẻ mặt Giáo chủ bình thản, không biểu hiện gì, chỉ liếc Dương Nguyệt một cái, đi thẳng về phía giáo đường.

Dương Nguyệt như bị Giáo chủ dọa sợ, đợi bóng dáng Giáo chủ khuất hoàn toàn mới lẩm bẩm nói: "May mà không sao..."

Trong lòng Lâm Khách còn có chuyện, thuận miệng hỏi: "Gì mà không sao?"

Dương Nguyệt lộ là vẻ mặt "cứu mạng": "Anh không biết đâu, người dân không thấy Giáo chủ đấu, suýt nữa bị dọa điên, dập dầu ở Giáo đường, trấn nhỏ này quá kỳ lạ...Còn nữa..."

Cô chần chờ một lát, quay đầu nhìn bốn phía không thấy ai mới nói: "Ba người Dư Lâm đã chết rồi, hẳn là bị Cao Phi Phàm và Trần Minh mê hoặc, rõ ràng cùng là hành viên hoa hồng trắng mà lại đi hái hoa hồng đỏ, dẫn đến bị hệ thống phán định là cố ý thay đổi đội chơi."

Cố ý thay đổi đội. Đúng thế, ngay từ đầu hệ thống đã nhắc nhở, trấn nhỏ hoan nghênh người trung thực, nếu người chơi tiến vào trấn nhỏ, nếu cố gắng thay đổi đội có thể kích hoạt điều kiện chết.



Nhưng Lâm Khách vẫn khó hiểu: "Nhóm Dư Lâm không phải là người mới, sao lại có thể bị vài câu lừa đi hái hoa hồng đỏ được?"

Dương Nguyệt tỏ vẻ biết ngay Lâm Khách sẽ hỏi như thế: "Đương nhiên là vì bọn họ bị ô nhiêm cảm xúc, rơi vào sợ hãi cực độ mới hành động không lý trí...Chẳng qua hiện tại chúng ta chỉ mới tạm thời kết luận, bọn họ biến thành như vậy là vì phó bản..."

Vì phó bản có người chơi cố ý hãm hại.

<Kênh chat: Rồi còn sống bao nhiêu?>

<Kênh chat: Tôi vẫn cầm quyển sổ ghi chép đi theo, ở bên kia chết ba người Dư Lâm, đội hoa hồng trắng còn lại mười người, hoa hồng đỏ còn mười sáu người, đêm nay thế nào cũng bị đào thải sáu người.>

<Kênh chat: Bây giờ toàn đội hoa hồng đỏ tan rã đi, mấy tên cặn bã bên hoa hồng trắng lại được chào đón.>

Dương Nguyệt xụ mặt: "Bây giờ bọn Cao Phi Phàm và Trần Mịch đang giao dịch, ai cho bọn họ nhiều đạo cụ hơn, buổi tối hai người họ sẽ cùng nhóm..."

Mẹ nó, trong phó bản còn tổ chức buôn bán.

Lâm Khách không nghĩ ra có nhiều con sâu như thế, cũng không muốn quan tâm nhưng vẫn nhíu mày: "Có người cho họ đạo cụ à?"

Dương Nguyệt nói: "Tất nhiên, có mấy người chơi khá lớn tuổi, bản thận cũng không còn lại bao nhiêu điểm tích lũy, đi ra ngoài rất có thể không còn cơ hội quay lại. Cho dù có táng gia bại sản cũng phải đổi lấy cơ hội bảo vệ tính mạng. Cận thần đã đi đến nhà thờ tìm manh mối, muốn xem liệu có cách nào kiềm chế hao hồng đỏ hay không.

Vừa nói như vậy, Lâm Khách lập tức nhớ đến nhóm ba người trung niên đã thử giúp đỡ mình.

Hai người vừa nói vừa đi, quả nhiên thấy mấy người ở phía trước đang vây quang Cao Phi Phàm.

Cao Phi Phàm thay đổi dáng vẻ rụt rè trước đó, lúc này như ông lớn: "Đến đây, để tôi xem cấp của đạo cụ và công đụng đã, một số đạo cụ cấp A còn có tác dụng hơn đạo cụ cấp S. Mấy thứ này không chỉ dựa vào cấp được đúng không?"

Mạng Đường, Cường Tử, A Cương và vài người đang ở đây, Tần Độ đang nói gì với họ, nghe như đang khuyên bọn họ nên trao đối thử.

Mạnh Đường cười sảng khoái: "KHông sao, em trai Tần cứ đi đi, chúng tôi cũng không lấy mạng mình ra đùa, lúc này sẽ chịu chút thiệt thòi, về sau cũng đỡ hơn."

Dáng vẻ của bà cầm được thì buông được, cũng không mắng ai hèn hạ, dường như đã quen với kiểu này. Ngược lại một người khác đội hoa hồng đỏ ở bên kia, lẩm bẩm nói không muốn, lại bị Cao Phi Phàm dọa sợ, đỏ mặt tía tai xin lỗi.

A Cương không như thế, hắn xua tay nói: "Tôi cũng kệ, đến tối liều mạng vậy, hahaha."

Cao Phi Phàm lập tức nói: "Anh trai ơi, chúng tôi nói này, mạng vẫn quan trọng hơn. Ôi chao, Tiểu Lâm cũng đến rồi, nhưng mà tôi nhớ rõ hình như cậu đã tham gia một phó bản, ai da, tôi nhớ rõ đạo cụ gì đó của cậu rất có ích, cậu có dùng không?"

Lâm Khách không ngờ mình đứng xa như vậy vẫn dính đòn, ngẩng đầu lên nhìn.

Cao Phi Phàm thấy lạnh sống lưng, thấy khó hiểu, xấu hổ trừng mắt nhìn Lâm Khách.

Lâm Khách dừng chân, Cao Phi Phàm lại càng sợ, cố gồng giọng nói: "Cậu muốn làm gì?"

"Không làm gì cả, chỉ muốn nhắc nhở mấy người một câu, đừng vội trao đổi, lỡ nhữ điều kiện tử vong sẽ thay đổi thì sao?" Lâm Khách nhẹ nhàng thả một câu.

Biểu hiện của cậu sau khi tiến vào phó bản đã truyền xa, hơn nữa rất nhiều người chơi đã xem cách cậu qua cửa hoàn hảo ở phó bản trước, thoáng chốc đều do dự.

<Kênh chat: Anh trai đang chỉnh người xấu à? Hahaha.>

<Kênh chat: Chỉnh như nào, mạng người quan trọng, cậu bảo tôi bỏ tiền ra mua mạng tôi cũng đồng ý, trừ khí cậu ta có thể thay đổi quy tắc phó bản.>

<Kênh chat: Tất nhiên cậu ấy có thể.>

<Kênh chat: Mẹ kiếp, tôi quên mất chuyện này. Cậu ấy còn có Giáo chủ!!>



<Kênh chat: Chắc là không thể, nhiều lắm Giáo chủ chỉ thêm quy tắc, không có khả năng làm người chơi thoát khỏi điều kiện tử vong...>

<Kênh chat: Nhưng anh trai nhỏ nói rất chắc chắn.>

Cao Phi Phàm không vui, lớn tiếng nói với Lâm Khách: "Cậu đứng lại, nói một câu như không thế thì tính là cái hì?"

Lâm Khách cũng đang vừa đi vừa tự hỏi, nghĩ cái này lại đến cái kia, bị người ta gọi lại quyết định không đi nữa.

"Vậy thì chúng ta cũng nhau phân tích." Lâm Khách nói.

Giọng điệu của cậu rất chắc chắn, lại còn sống từ cánh đồng hòa hồng trở về, nhìn thế nào cũng nói chuyện đáng tín hơn Cao Phi Phàm, mấy người chơi sáng nay không dám tỏ ý kiến, yên lặng lắng nghe.

"Vậy chúng ta cứ thuận theo từ đầu đến cuối đi, đầu tiên, khi chúng ta bắt đầu, số lượng người chơi hoa hồng đỏ và người chơi hoa hồng trắng đều như nhau, đều là hai mươi ba người, nhóm người chơi hao hồng đỏ chết bảy người trước, số người chơi hoa hồng đỏ còn lại mười sáu người, người chơi hoa hồng trắng vì tự ý vào nhà người khác chết một người, số người chơi hoa hồng trắng còn lại hai mươi hai người. Đêm đầu tiên người hoa hồng trắng chết năm người, số người chơi hoa hồng trắng còn lại mười bảy người, số người chơi hoa hồng đỏ còn lại mười sáu người, mấy người không thấy chỗ nào không hợp lý à?"

Tất cả mọi người đều ngẩn ra, bởi vì lúc ấy ở hiện trường đã kiểm tra số lượng, rõ ràng là mười sáu cho mỗi bên.

Người chơi hoa hồng trắng ở đâu ra?

Chỉ có mặt Dương Nguyệt trắng bệch, nhớ đến ai đó.

An Nam.

An Nam là người chơi hoa hồng trắng thứ mười bày.


"Vì thế," Lâm Khách nhẹ nhàng nói, "Tôi thấy điều kiện tử vong không cố định, mấy người thấy sao?"


Đầu óc Cao Phi Phàm không theo kịp tốc độ nói chuyện của Lâm Khách, ánh mắt đảo liên một lúc lâu vẫn không hiểu lý do, theo bản năng hỏi ngược lại: "Cậu nói linh tinh không có bằng chứng thì sao chúng tôi phải tin?"


Haha, nói như kiểu người đàn ông mù nhưng nhìn không đủ chân thành như người đàn ông mù.


Lâm Khách lẳng lặng nhìn hắn một lúc lâu, làm hắn sợ hãi, lúc này mới cười, nói: "Có bằng chứng."


"Ai nói chỉ người chơi mới có thể có hoa hồng?"


- --


Đợi lâu rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK