Cậu quá hoảng sợ đến nỗi co người trong vòng tay của đối phương mà không nghĩ nên giãy ra, ngơ ngác nhìn người ở trước mặt.
Người này là ai?
Viện trưởng?
Lục Chu?
Đáng tiếc, Lâm Khách không cảm thấy lãng mạn, cậu thấy xấu hổ chết đi được!
Ngay cả cậu cũng không thể không thừa nhận, một khi nghĩ đến vị Boss Giáo chủ ở trước mặt chính là người kéo cậu vào trong phòng tối, cậu lại thấy khó chịu cả người.
Cứu mạng, cậu bị mắc bệnh dễ xấu hổ!
Nhưng người ở trước mặt như mở khóa kỹ năng thần tiên nào đó, giọng nói khàn khàn: "Xin lỗi, tôi không ngờ tới...Tôi không thể kéo dài sự tỉnh táo trong thời gian dài." Giọng nói của hắn vẫn còn hơi thấp, cảm giác lạnh lùng, nhưng rất nhẹ nhàng, làm cho mọi cậu nhớ đến viện trưởng ở cuối phó bản lần trước.
Lâm Khách cũng không ngờ đến.
Giáo chủ tỉnh táo quá nhanh, hơn nữa chỉ trong thoáng chốc đã lấy lại lý trí.
Trong lúc đó, cậu lại không biết mình mong đối phương đang tỉnh táo hay không nên tỉnh táo, ngơ ngác nhìn đối phương, một lúc sau mới nói: "Anh..." Lục Chu?
Quả nhiên là không nhắc đến phù thủy, cũng không nói đến căn nhà rách nát nhất ở đâu.
Người dân trong trấn nói mơ hồ, chỉ khi nhìn thấy bóng dáng Lâm Khách và Giáo chủ, hai má đỏ lên hoặc xấu hổ, hoặc là sùng kính nhìn Giáo chủ, ầm thầm khen Giáo chủ thêm vài câu, nói có Giáo chủ ở đây, mỗi người bọn họ đều tỉnh táo hơn nhiều.
Đã như vậy, còn nói mình "tỉnh táo", rất nhiều người chơi nghe đến đây đều lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, trong lòng Lâm Khách khe động.
Không hiểu tại sai, cậu lại nhớ đến lúc mấy giờ trước, ở ngay vị trí này, người dân trong trấn đã điên cuồng vì người chơi hoa hồng đổ.
Chính sự xuất hiện của Giáo chủ mới làm bọn họ bình tĩnh, mà chính Giáo chủ cũng từng nói, hoa hồng đổ mê hoặc lòng người, cho nên anh ta mới đóng băng chúng nó...Có chuyện gì đã xảy ra trong đó?
Đang mãi nghĩ, lại nghe thấy một giọng nói quan thuộc cùng với tiếng xe lăn trên mặt đất.
"Như vậy là sao? Anh không thích à?" Ở phía trước, Cận Thanh Việt và một cô gái vừa nói vừa cười, đi về hướng quảng trường.
Cô gái là người dân trong trấn giơ tay che mặt, dường như không chịu nổi sự trêu chọc của người khác: "Tất nhiên rồi, các anh mang theo những thứ này quá nguy hiểm, hoa hồng hái xuống đến tối sẽ tan chảy, anh nên vứt nó đi đi. Nếu tặng quà cho tôi, có thể đợi đến đầu mùa xuân năm sau bắt cho tôi một con bướm nhỏ là được."
Rất nhiều người chơi ở gần đó nghe thấy câu nói đó. Cận Thanh Việt hỏi được đáp án, lại là đáp án quan trọng, sắc mặt mọi người đều thay đổi, cảm thấy hoa hồng trong tay như củ khoai nóng bỏng tay.
Nghĩ lại cẩn thận, đạo cụ này luôn phải cầm trong tay, cầm trong tay thì không sao, chẳng lẽ lúc ngủ cũng phải cầm?
Tất cả mọi người đều thấy không ổn.
Người chơi ngẩng đầu nhìn bầu trời dần tối sầm lại, sắc mặt trở nên khó coi.
Phía bên này, thấy Lâm Khách bước chậm, nhìn dáng vẻ giống như muốn nghe ngón một lúc nữa, Giáo chủ cũng quay đầu lại, giọng nói lạnh lùng kèm theo không vui: "Các vị khách đáng quý, mọi người mới đến, có muốn hỏi gì không?"
Lâm Khách: "..."
Người chơi ở đó: "..."
Người dân: "..."
Mọi ánh mắt hâm mộ đổ lên người Lâm Khách, giống như muốn nói, "Nhìn đi, đây chính là con trai của ông trời, nhìn đãi ngộ mà xem."
"Ồ," Lâm Khách ngẩn người nói, những người chơi khác đang hạnh phúc tìm cách qua cửa, chỉ có cậu là đáng thương đang nghĩ xem đối tượng phục vụ của mình đang nghĩ gì, "Vậy thì, hoa hông có thể bỏ đi không?"
"Có thể, mặc dù các cậu đã bị nhiễm hơi thở của nó, các cậu sẽ gặp phải một số rắc rối..." Giáo chủ nhíu mày, dường như đang nghĩ đến cái gì đó khó chịu, "Nhưng tôi vẫn rất khoan dung, và không vấn đề gì nếu các cậu bỏ vào nghĩa trang sau nhà thờ. Sau tất cả, không có nơi nào tốt hơn để chôn cất bọn nó."
Cậu trả lời rất thẳng thắn...
Thẳng thắn đến mức Lâm Khách cũng giật mình.
Những người chơi ở xung quanh cậu đỏ bừng mắt, cảm động đến gần rơi nước mắt, trong ánh mắt mỗi người, "Mong cậu hỏi thêm vài câu nữa."
Ngay cả Cận Thanh Việt không biết biến ra một đạo cụ con bướm nhỏ màu hồng từ khi nào, đậu trên vai cô gái, đôi mắt như đang cổ vũ cậu.
Điều này làm cho nếu Lâm Khách không hỏi thêm vài cậu sẽ cảm thấy xấu hổ với sự hy vọng tha thiết của mọi người.
Đúng thế, thắc mắc trong lòng Lâm Khách rất nhiều.
Tại sao Giáo chủ lại đưa cậu đến nhà phù thủy, tại sao chỉ có mình đối phương biết đến phù thủy, người đàn ông mù là ai, tại sao hoa hồng đỏ lại trở thành hoa hồng trắng, và liệu tất cả thông tin nên được chia sẻ hay không...Trong tình huống nào thông tin sẽ gay hiểu nhầm? Anh có thích người chơi tụ tập lại với nhau để tổng hợp thông tin hay thiên vị một bên hơn?
Khi cậu suy nghĩ xong đang định nói, một cơn gió lạnh ập tới, cả trấn nhỏ tối sầm đi.
Một bóng người đen nhánh bước ra từ cánh đồng hoa hồng nhỏ đến.
Hắn mặc bộ quần áo cũ kỹ, cả người chật vật, nhếch nhác, nhưng lại mang dáng vẻ ưu nhã làm người khác không thể xem nhạ, giống như chưa bị sương gió bào mòn, bản tính đã khắc sâu vào xương cốt của hắn.
Những bông hồng lần lượt nghiêng người sang một bên, nhường cho hắn một con đường rộng rãi.
Khi hắn sắp bước vào trấn nhỏ, dường như cảm xúc sợ hãi đang ràng buộc người đàn ông gầy gò, hắn ngẩng đầu "nhìn" về phía trước.
Đó là một đôi mắt chỉ có màu trắng, biết rõ hắn không thể nhìn thấy gì, nhưng tất cả người chơi đứng ở quảng trường đều lạnh sống lưng.
Đó là người đàn ông mù.
Đối phương cũng cảm nhận được người chơi, đôi môi trắng bệch gợi lên nụ cười nhạt.
Lâm Khách nhíu mày.
Người này...Có sự ác ý rất lớn.
"Tôi đã trở lại," Giọng nói khàn khàn vỡ nát nhảy ra từ cổ họng run rẩy của người đàn ông mù, "Tôi đã trở lại, tôi muốn sống trong căn nhà chết tiệt bị các người nguyền rủa."
"Cô ấy đang đợi tôi quay lại, tôi không tin cô ấy nói dối tôi."
"Người lừa tôi, đều phải chết."