Cho dù là người chơi có kinh nghiệm cũng chưa từng thấy Boss trừng phạt xuất hiện ngay lúc mở đầu, sắc mặt người chơi trắng bệch, có vài người không đứng vững, ngồi bệt xuống đất.
Người dân trong trấn còn thê thảm hơn người chơi, lúc nãy hõ vẫn còn rất hung hăng, bây giờ lại giống như một con chim, từng người một đến giúp đỡ người chơi.
Tất nhiên, Lâm Khách là trường hợp đặc biệt, bán kính xung quanh một mét quanh cậu không có ai cả, ngay cả một con quỷ cũng không.
Lâm Khách sắp điên rồi!
Người chơi và người dân trong trấn loạn thành nồi cám heo, lúc nãy có cả nam cả nữ vây quanh cậu đã đủ thu hút sự chú ý. Bây giờ thì hay rồi, không chỉ tất cả người dân trong trấn, mà ngay cả nhóm của An Nam lúc nãy dùng ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ, dùng ánh mắt sâu xa nhìn cậu.
Cậu bị ép phải trở thành chủ của sân khấu.
Lâm Khách rất muốn biến thành hoa hồng, tỏa hương thơm ngát.
Nhưng hết lần này đến lần khác, Giáo Chủ ở trước mặt như không thấy có vấn đề gì, hắn khách khí, đứng tại chỗ sửa lại ống tay áo, đứng dưới đài phun nước màu vàng, ung dung đợi Lâm Khách trả lời.
Người dân trong trấn và người chơi đều im lặng lui về sau, để lại vị trí trung tâm cho hai người.
Lâm Khách: "..." Rất tốt, trung tâm sân khấu.
Trong lòng Lâm Khách chửi thầm, ngẩng đầu nhìn đối phương, lại chạm phái đối mắt thâm thúy đó.
Dưới con ngươi đen của Giáo chủ, giống như đang che giấu ánh sáng sực rỡ, viền ngoài là ánh sáng mờ nhạt...Giống như ở bên trong vực thẳm của đau đớn và hận thù, thấy được một tia hy vọng.
Cũng giống như Lâm Khách là ánh sáng duy nhất mà hắn khao khát.
Lâm Khách giật minhg.
Cậu ngơ ngác, dường như bị tình cảm đó hấp dẫn, từ từ bước một bước về phía trước.
"Lâm Khách", phía sau vang lên giọng nói bình tĩnh của Cận Thanh Việt, kéo Lâm Khách về: "Ở trong phó bản cấp C phải luôn tỉnh táo."