Lâm Khách đẩy cửa, thực ra chỉ mới mở hé một đoạn nhỏ, sau đó cậu lui về sau một bước, gật đầu với Diệp Thời: "Có thể nói chuyện với bọn nó không?"
Nửa tiếng trước Lâm Khách đã nói chuyện với bọn nhỏ, cậu hỏi như này bởi vì nhìn những đứa trẻ lúc nãy vẫn giống người, bây giờ đã biến thành quỷ.
Thay vì một mình làm bừa, không bằng hỏi qua ý kiến người có kinh nghiệm.
Nghe thây vậy, Diệp Thời cảm thấy hoảng sợ, quay sang đánh giá cậu lần nữa: "Có thể, Boss ở các phó bản luôn tiến hóa, gần đây có thể giao tiếp bằng ngôn ngữ của chúng ta. Cậu lần đầu vào phó bản à?"
Thanh niên trước mặt khi nhìn thấy ma quỷ sẽ toát mồ hôi lạnh, cơ thể hơi run, như vậy vẫn xem là khá bình tĩnh, nếu là người mới, thì tố chất rất tốt.
Diệp Thời ngạc nhiên, đồng thời người xem cũng ngạc nhiên theo, kênh chat chỉ thấy toàn là bình luận "Người mới" và "???"
Lâm Khách nghĩ thầm lần đầu của cậu và người khác rất khác. Nhưng không rảnh để giải thích, chỉ gật đầu một cái, lần thứ hai đẩy cửa đi vào.
Quả nhiên, đúng như lời Diệp Thời nói, nhóm quỷ nhỏ đang ngồi xung quanh bàn có vẻ mặt dữ tợn, vẫn sử dụng giọng nói u ám "vui vẻ" nói: "Xin chào anh trai, chị gái!"
Khi bọn nhỏ nói chuyện, đầu gầy trơ xương vần cúi nhìn chằm chằm đĩa đồ ăn, chỉ có đôi mắt to lồi ra nhìn về phía cửa.
Ống tay áo rộng thùng thình bao ngoài cánh tay và cơ thể gầy gò của chúng, nhìn qua không giống những đứa trẻ con, mà giống những ông lão, bà lão già khụ.
Lâm Khách: "..."
Được rồi, mặc kệ bề ngoài có là gì, chỉ cần nói chuyện được với nhau là được.
Cậu lên tiếng hỏi: "Ai làm cho các em đấy?"
Đứa bé tay cầm ruột, đảo mắt một vòng, hình như rất hài lòng với câu hỏi của cậu: "Ăn đồ ăn do các anh trai, chị gái lần trước làm."
Nhìn qua giống như câu hỏi, nhưng ngôn ngữ muôn màu muôn vẻ, Lâm Khách, Diệp Thời và người xem đều nghĩ đến ý khác.
Tinh thần của Diệp Thời không ổn, sắc mặt cắt không còn giọt máu.
"À," Khi người xem còn đang chờ mong, thanh niên nhàn nhạt nói: "Hừ, đổ hết đi, anh làm đồ ăn mới cho các em."
Diệp Thời: "..."
Vẻ mặt Diệp Thời phức tạp: "Sao cậu lại làm thế?"
Lâm Khác chỉ vào bên cạnh nhà ăn, ở đó có một ô cửa nhỏ, nhìn xuyên qua có thế thấy trên bàn bếp có đầy đủ xoong nồi.
Được rồi, là một phòng bếp nhỏ.
Diệp Thời cùng với người xem ngạc nhiên.
Diệp Thời định nói với Lâm Khách đừng mạo hiểm, tý có xảy ra tình huống bị tấn công thì vẫn ổn thôi, nhưng khi cúi đầu nhìn vòng tay, số người xem đã nhảy vọt lên 83221, yên lặng không nói nữa.
Số người xem ảnh hưởng đến số điểm nhận được cho mỗi phó bản, điều đó quyết định đến phần thưởng và điểm của họ, càng nhiều điểm có nghĩa là mình càng có thời gian nghỉ ngơi dài.
Số người xem đang tăng lên, dù là mạo hiểm vẫn đáng thử.
Cô gái cao gầy đứng nhìn thanh niên đi vào phòng bếp, không chút do dự đi theo.
Khác với suy đoán, ở bên trong căn bếp cũ kỹ lại rất đầy đủ. Đằng sau cánh cửa che khuất tủ lạnh hai cánh, bên trong có trúng gà mới, rau củ, đồ hộp, thịt ăn liền, thịt đông lạnh, đặc biệt ngửi mùi vẫn còn rất tươi mới, đúng là được rửa mũi. Cạnh tủ và bàn bếp có một thùng sữa tươi, Lâm Khách kiểm tra hạn sử dụng đến tận hai năm sau, lúc này mới nhớ thế giới này không có lịch hay thời gian chính thức.
Hai năm, chắc vẫn chưa hết hạn đâu nhỉ.
Lâm Khách vừa nghĩ vừa mở nắp thùng ra. Cậu không phải ngốc, không bắt buộc phải thể hiện hết bản thân, chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của nhân viên là được, đến đây để xoa dịu oán khí của bọn nhỏ. Không cần mọi người phải sống vui vẻ với nhau, nhưng đừng đánh nhau đổ máu là được.
Nói cho cùng, tôi giúp cậu, cậu cho tôi con đường sống, hai bên hiểu nhau là được rồi.
Làm cho bọn trẻ vui vẻ, so với đồ ăn ngon thì còn cách nào hơn chứ?
Lâm Khách mở cửa tủ lạnh, cảm thấy ngạc nhiên, thả tay ra. Lòng bàn tay toát mồ hôi...bàn bếp và cửa tử lạnh phủ một lớp bụi dày, nhưng thùng sữa bò lại rất sạch, hiển nhiên mới có người chuyển đồ đến đây.
Cải thiện bữa ăn? Đây không phải đãi ngộ khi lãnh đạo mới đến sao?
Lâm Khách không thể không nghĩ đến viện trưởng gϊếŧ người không cần đυ.ng tay kia, bỗng dưng hiểu ra.
"Còn không đến mười phút nữa, phải chuẩn bị năm phần bữa sáng, liệu có kịp không?" Diệp Thời lấy mấy hộp thịt ăn liền từ trong tủ lạnh ra.
Kênh chat đang ồn ào, Lâm Khách hoàn toàn không biết gì, đang chuyên tâm làm anh trai đánh trứng, năm ngón tay thon dài, động tác thuận thục bắt mắt, cậu để mấy cái chả đã chiên trứng cùng với mấy cái bát ngâm trong bồn rửa bát, bắt đầu văn nước rửa. Vừa rửa vừa lo lắng số lượng không đủ, tiện tay lấy thêm mấy cái bát sứ trắng vào rửa luôn: "Mười một phần ăn, năm đứa trẻ, năm người chúng ta, còn cả viện trưởng nữa."
Diệp Thời: "???"
Cậu nói sáu phần, bao gồm cả viện trưởng thì chúng tôi còn hiểu, đây còn mười một phần?
Lâm Khách nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của Diệp Thời, dừng tay lại: "...Chúng ta không cần ăn à?"
Có người dẫn đầu cải thiện bữa ăn làm người ta nghĩ không ra.
Diệp Thời lấy lại tinh thần, nhìn thấy Lâm Khách thuần thục đánh trứng, rót sữa, trên tay cầm năm cái ly, lúc này mới nhận ra cậu không nói đùa.
Phản ứng đầu tiên của cô là choáng váng, lúc lấy lại tinh thần đã ngửi thấy mùi thơm của trứng chưng bên trong lò vi sóng.
Nhìn thấy Lâm Khách rắc một ít hành tươi cắt nhỏ trên mặt trứng vàng nhạt.
Diệp Thời: "...Làm trước năm phần đã, còn lại tính sau."
Diệp Thời nuốt nước miếng, nhanh chóng đặt thịt ăn liền ở trên bốn bát trứng: "Không đủ rồi."
"Làm đủ trước đã rồi tính sau, để bọn nhỏ vừa ăn tôi vừa làm, đầu tiền đổ đĩa thịt kia đi đã." Lâm Khách không đổi sắc mắt, rót sữa bò vào năm ly thủy tinh: "Hoặc là để bọn trẻ chọn mình muốn ăn gì."
Diệp Thời liếc mắt nhìn ra bên ngoài, chần chờ một lúc, đặt bốn bát trứng và ly sữa mâm rồi mang ra ngoài.
Một bên là đống thịt nát, một bên nhìn qua mùi vị thơm ngon, đầy đủ dinh dưỡng chp bữa sáng.
...Tin tưởng là người hay quỷ đều sẽ chọn giống nhau! Đánh cược một lần vậy!
Lúc Diệp Thời đặt đồ ăn lên bàn, bọn nhỏ đang nhìn chằm chằm vào đĩa thịt, đột nhiên quay đầu lại, lần này bọn trẻ quay cả đầu lại nhìn, mũi hơi động hít vào.
Diệp Thời căng thẳng, lên tinh thần chạy trốn hoặc sử dụng đạo cụ.
Lúc này, bên ngoài của đột nhiên vang lên tiếng hét chói tai.
Là Tô Tuyết!
Đồng tử Diệp Thời co lại, Lâm Khách trong phòng bếp dừng động tác lại, suýt chút nữa làm rơi đồ trong tay.
Hai người quay lại nhìn nhau.
Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao? Bọn trẻ đều đang trong nhà ăn mà.
...
Ở bên ngoài.
Chu Triệu cố gắng bịt chặt miệng Tô Tuyết, chỉ sợ cô vi phạm quy tắc của viện trưởng.
Cô gái nước mắt nước mũi dính hết lên áo khoác và cổ tay hắn, sắc mặt Chu Triệu tái mét, đè giọng khuyên nhủ: "Bình tĩnh, bình tĩnh!"
Lúc này, bọn họ đang ở hành lang tầng hai, lúc nãy tinh thần Tôn Lỗi khôi phục khá ổn, ba người liền lên tầng hai tìm manh mối, phát hiện ở giữa hành lang tầng hai có một phòng học nhỏ, bên trong có bàn ghế ngồi học, dụng cụ âm nhạc, đạo của của giáo viên tâm lý.
Bọn họ tìm thấy một quyển nhật ký, từ đó biết được, năm đứa trẻ ở đây vẫn đang tìm kiếm đồ chơi bị mất, bọn nó gọi là "Bảo vật", mà mỗi người chơi vào đây đóng vai thợ săn bảo vật, phải thông qua các trò chơi tâm lý khác nhau, tìm ra nơi bọn trẻ giấu đồ.
Lẽ ra phó bản cấp F dễ như ăn cơm, cốt truyện cũng không khó, nhưng trên đạo cụ của cố vấn tâm lý loang lổ vết máu, giống như dụng cụ bạo hành hơn, làm cho Chu Triệu không thoải mái.
Lúc bọn họ chuẩn bị rời đi, Tôn Lỗi đột nhiên lại phát điên, nói đúng hơn, Tôn Lỗi đυ.ng phải sa bàn, nhớ lại hoàn cảnh hiện tại, tinh nhân bắt đầu vỡ nát.
Sau đó hắn bắt đầu chạy lung tung, Chu Triệu đuổi theo sau, khi đến tầng ba phát hiện một cánh cửa bị khóa.
Biến cố xảy ra vào lúc này.
Chu Triệu thề, Tôn Lỗi chưa hề đựng vào cánh cửa hay có ý đồ phá cửa, mặc dù hắn phát điên nhưng vẫn giữ được lý trí của mình. Nhưng hệ thống Chủ Thần phát hiện áo somi của Tôn Lỗi chạm vào khóa cửa, liền phán định Tôn Lỗi chết.
Lý do đưa ra là "Viện trưởng mới quy định không được phép vào các phòng bị khóa", cách chết giống hệt với thanh niên nhai kẹo cao su.
Chuyện này không chỉ khiến Chu Triệu phát điên, Tô Tuyết cũng chịu không nổi.
Cô khóc sướt mướt, ngội xụi lơ trên mặt đất, cho dù Chu Triệu làm thế nào cô cũng không đứng dậy nổi.
Chu Triệu nôn nóng muốn đạp tường, nhưng hắn cưỡng ép bản thân phải dừng lại. Hắn dựa lưng vào vách tường lạnh lẽo, bên cạnh là một cô gái yếu ớt, cảm giác vô lực không biết phải làm sao, ở đây "Quy tắc rất nghiêm ngặt", động một chút là có thể vi phạm, bọn họ có thể sống được không?"
Hương thơm đồ ăn át đi mùi hôi thôi, dần dần từ trong nhà ăn lan ra ngoài hành lang. Đã qua nửa tiếng, nhưng bọn nhỏ ăn chưa no.
...
Diệp Thời không có tâm trạng ăn uống, nhỏ giọng nói với Lâm Khách trong phòng bếp: "Không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, chúng ta phải cẩn thận hơn nữa."
Lúc nãy Tô Tuyết hét rất lớn, sự chú ý của Diệp Thời bị phân tán, lúc giật mình lấy lại tinh thần, phát hiện bọn nhỏ đã cướp hết bát trứng chưng. Cô thuận lời lấy đĩa thịt trên bàn đi, bữa sáng được diễn ra bình thường.
Lâm Khách đang rửa bát, làn da so với gốm sứ còn trắng hơn, khiến người ta cảm thấy thích mắt.
Thanh niên nhíu mày, một lúc lâu mới nói: "Đầu tiên tôi muốn hỏi cô một chuyện trước..."
Diệp Thời: "Ừm?"
"Phó bản cấp F, chính là phó bản dễ nhất, manh mối vô cùng rõ ràng, giống như chạy trốn khỏi mật thất...cô biết mật thất là gì đúng không?" Lâm Khách hỏi.
Diệp Thời vuốt nhẹ một lọn tóc nhỏ, vẻ mặt phức tạp liếc mắt nhìn Lâm Khách. Đến bây giờ cô vẫn chưa thể tin Lâm Khách là người mới.
"Đúng thế," Một lúc sau Diệp Thời mới trả lời: "Manh mối rất rõ ràng, chỉ cần cẩn thận sẽ không chết người, cho nên số lượng người xem rất ít, bởi vì không có gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ cả, tình tiết thì dễ đoán."
Lâm Khách vẫy tay cho khô, yên lặng suy nghĩ.
"Nếu như vậy, tôi nghĩ Boss có tiến hóa đến đâu cũng không thể thay đổi toàn bộ bối cảnh của phó bản được, đây là cô nhi viện, chúng ta muốn chơi trò chơi với đám trẻ, chắc chắn nội dung sẽ không thay đổi nhiều, nhiều lắm chỉ tăng độ khó lên thôi...Bọn Tô Tuyết xảy ra chuyện chắc chắn có nguyên do gì đó."
"Viện trưởng," Diệp Thời bình tĩnh nói, "Chắc chắn là viện trưởng, gần đây Boss trong phó bản bắt đầu biến đổi bất thường, trở nên biếи ŧɦái cuồng gϊếŧ người, hắn có thể gϊếŧ người không cần bất kỳ điều kiện gì cả, chỉ cần hắn muốn, là có thể kết liễu một người."
Lâm Khách: "..."
Từ từ đã, biếи ŧɦái cuồng gϊếŧ người?
Hình như cậu nhớ được gì đó.
Không phải trung hợp như thế chứ.
Phân thân?
Lâm Khách cúi đầu đặt thịt ăn liền vào trong bánh mỳ thịt, chuẩn bị mang theo, đột nhiên cảm thấy kỳ lạ.
Tại sao Diệp Thời không nói? Không nói thì thôi, tại sao không thấy tiếng hít thở.
Tiếng ồn ào của bọn nhỏ...cũng biến mất.
Đột nhiên xảy ra tình trạng khác thường, động tác Lâm Khách cứng đò, nghe rõ được tiếng tim mình đập.
Cậu cố gắng không quay đầu lại, tay di chuyển từ từ cầm chặt con dao nhỏ trên bồn rửa bát.
Trong khoảnh khắc ngắn, cơ thể cậu rất nhạy cảm, một luồng không khí thay đổi trong phòng bếp cũng khiến cậu nổi da gà.
Là quỷ sao? Nó ở đâu?
Khi thần kinh Lâm Khách căng thẳng cực độ, cậu cảm thấy hơi lạnh phả vào sau gáy mình.
Trong nháy mắt, máu cậu như chảy ngược, đầu óc choáng váng, Lâm Khách muốn phản kháng, nhưng cơ thể bị một bàn tay giữ chặt, không thể nhúc nhích.
Có ai đó bóp chặt cổ cậu, kéo cậu ra bên ngoài!
Sức lực quá lớn, Lâm Khách ngã ngửa về phía sau, bị ép di chuyển về hướng người đang kéo.
Lần đầu tiên vào phó bản bị thế lực siêu nhiên kiểm soát, cơ thể cậu cứng đờ, ngón tay không nắm được chân ghế, có vùng vẫy như nào cũng vô ích, trần nhà đong đưa trên đỉnh đầu, thỉnh thoảng có vạt áo trắng che khuất tầm nhìn, quẹt qua má cậu.
Rất nhanh sau đó, đôi mắt của cậu đông cứng, không thể nào chuyển động được.
Lâm Khách cố giãy giụa nhưng không được, ngạc nhiên nghĩ thầm có vẻ cậu sắp chết.
"Lộc cộc."
Khi đi qua cánh cửa gỗ đỏ, chiếc nhẫn chạm vào cánh cửa, phát ra âm thanh.
Trong nháy mắt, cảm giác đau đớn từ ngón áp út truyền đến, cảm giác đó dần lan khắp cơ thể, đôi mắt cậu dần khôi phục lại bình thường.
...Quá biếи ŧɦái.
Cảm nhận được phản ứng từ chiếc nhẫn mang đến, lại nhớ đến công dụng của đạo cụ chính là để bảo vệ cậu thoát chết từ tên gϊếŧ người biếи ŧɦái, Lâm Khách đau khổ nghĩ.
Tám chín phần cậu bị phân thân bắt đi!