• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không phải là nói chỉ triệu hồi người đàn ông mù thôi à? Sao có cả Giáo chủ ở đây?

Lâm Khách không biết phải làm sao.

Nhất là khi cậu nhìn thấy ánh mắt của Giáo chủ...nhìn về phía tay phải cậu đang cầm bông hoa hồng...Lâm Khách thấy không ổn rồi.

<Kênh chat: Hahaha, tôi phát hiện mỗi lần Giáo chủ xuất hiện đều làm anh trai nhỏ ngẩn người.>

<Kênh chat: Ngu ngốc, Giáo chủ ở đây, anh ta sẽ tóm cậu đi!>

<Kênh chat: Mẹ nó cười chết mất, phó bản này có độc rồi, khắp nơi đều là Tu La Tràng.>

<Kênh chat: Mẹ ơi, ba Boss ở cùng một chỗ??? Cậu ta vẫn còn sống à?>

<Kênh chat: Có thể sống, yên tâm đi.>

<Kênh chat: Có thể sống +1, chỉ cần không bị người chơi chơi xấu, cho dù có một vạn con Boss anh trai vẫn có thể sống.>

Kênh chat rất tin tưởng Lâm Khách, ồn ào khẳng định cậu có thể sống, Lâm Khách lại không lạc quan được như vậy.

Bởi vì cậu thấy Giáo chủ thả người đàn ông mù ra, khóe miệng mím chặt, đang đi đến chỗ cậu.

Cậu theo bản năng lui về phía sau một bước, bất ngờ không kịp đề phòng bước hụt: "!"

Vừa lúc đó, cánh tay cậu đau nhói, bóng người cao lao gần như chớp mắt đã đến cạnh cậu, lạnh lùng giữ chặt cánh tay kéo cậu lại.

Lâm khách hết hồn, tay trái xoa lên người, đã nghĩ đến phải dùng nhẫ. Cùng lắm thì bị người xem thấy mình phát điện, bỗng nhiên nghe thấy phía trước truyền đến tiếng khóc thê lương của nữ phù thủy.

Âm thanh lần này đã rõ ràng hơn lần rước, hình như đang cầu xin gì đó.

Trong khi đó, phù thủy đã cố gắng hết sức để nâng hai cánh tay hỏng của mình, cố gắng che mặt, mặt đất lại bắt đầu rung.

Lúc đầu Giáo chủ đang tức giận, không hiểu tại sao, sau khi nghe lời cầu xin đau khổ của nữ phù thủy, nhíu mày, xoay người lại. Sau đó, đối phương phất nhẹ ống tay áo của mình.

Sau đó là tiếng "lách cách", vô số bắng giá xuất hiện từ hư không, bám lên xương bả vai nữ phù thủy ngay chỗ Lâm Khách đang đứng, sau đó lan rộng khắp nơi. Trên người nữ phù thủy, vô số dây leo run rẩy, chui trở về lòng đất.

Giáo chủ từ từ trấn áp nữ phù thủy.

Người đàn ông mù là người duy nhất không hiểu chuyện gì đã xảy ra hơn cả Lâm Khách, lúc xốc lại tinh thần mới nhận ra mình đã rời khỏi căn phòng yêu quý, hắn càng thêm nóng nảy, giơ tay sờ soạng dây leo ở xung quanh, bắt đầu tấn công bừa bãi.

Sức lực của hắn rất lớn, một tay có thể bẻ gãy ba dây leo to bằng đùi đàn ông trưởng thành trên người nữ phù thủy.

Ngay sau khi hắn tức giận và giật đứt vô số giây leo của phù thủy, một giọt nước mắt của nữ phù thủy rơi lên đầu hắn.

Đó là một đóa hoa hồng khổng lồ, mềm mại, to bằng băng gương mặt Lâm Khách, giống như khắn trùm đầu phủ lên đầu người đàn ông mù, nhìn như một cô dâu.

<Kênh chat: Khăn trùm đầu cũng xuất hiện à!>

<Kênh chat: Màu đẹp đấy, nhanh cho anh trai một cái đi.>

<Kênh chat: Hahaha, mấy người xem vui không sợ chuyện xảy ra quá kiếm soát à.>

<Kênh chat: Thấy cũng đồng cảm, nữ phù thủy đang khóc đây!>

Bị "nước mắt" của nữ phù thủy rơi lên người, người đàn ông mù ngẩn người, hắn giơ tây lấy canh hoa lớn xoa trong lòng bàn tay, sau đó lại mở nó ra, đưa lên mũi ngửi. Hắn càng thấy khó hiểu, một lát sau gấp cánh hoa lại, cầm cẩn thần trong tay, ngẩng đầu "nhìn", tất nhiên là không nhìn thấy gì cả.

Người đàn ông mù xoay cổ nhìn bốn phía, dường như đang cảm nhận được gì đó, từ từ đi về phía Lâm Khách.

Nhìn thấy nữ phù thủy dẫn tan rã, mà người đàn ông mù vẫn chưa nhận ra mình đang ở bên cạnh nữ phù thỉu, Lâm Khách thấy nóng nảy.

Quan hệ của ba người này quá kỳ lạ, vừa nãy phản ứng của phù thủy như đang cầu cứu giáo chủ hơn, hình như cũng không muốn người đàn ông mù phát hiện ra mình.

Mùi hoa nồng chạm vào chóp mũi Lâm Khách, cậu nhìn về phía bông hoa hồng trong tay mình, một suy nghĩ khó tin hiện lên trong đầu.

Có lẽ còn cứu được, từ hành vi của người đàn ông mù có thể thấy, có thể kích thích người đàn ông mù bằng bông hoa trong tay mình.

Nhưng...

Trên khuỷu tay cậu, năm ngón tay của Giáo chủ đã dùng sức đến trắng bệch, dưới tình huống này muốn thoát ra là không thể.

Khi Lâm Khách đang do dự, người đàn ông mù như ngửi được gì đó, chuẩn xác nhắm về phía Lâm Khách, nhanh nhẹn đi về phía trước vài bước.

Giáo chủ đang để ý bên nữ phù thủy, lúc này thấy người đàn ông mù xuất hiện trước mặt, không khỏi liếc mắt nhìn về phía sau, theo tầm mắt trôi dạt của Lâm Khách, một lần nữa dừng trên bông hoa hồng nằm trong tay phải Lâm Khách.

Thấy ngón tay Lâm Khách lo lắng hơi co lại, hắn nhíu mày.

Ánh mắt như đang nói, "Sao? Còn muốn tặng bông hoa quỷ quái này cho tên kia à?"

Lâm Khách đang lén đánh giá sắc mặt Giáo chủ: "..."

Cậu quên béng mất, lý do Giáo chủ tức giận chính là "có người dùng nữ phùy thủy để có được bông hoa hồng dùng sinh mệnh và tình yêu để phát triển", bây giờ chính mình đang cầm bông hoa hồng này, không khác gì đang gây án trước mặt công an.

Nhưng cảm xúc của Giáo chủ tốt hơn lúc này rất nhiều, chẳng lẽ vì nữ phù thủy dần bị trấn áp?

Không đợi Lâm Khách nghĩ kỹ, người đàn ông mù bật ra một tiếng khóc: "A..."

Hắn lảo đảo đi đến, suýt nữa trượt chân rơi khỏi người nữ phù thủy, nhưng cơ thể hắn lại nhẹ nhàng đến kỳ dị, giống như động vật nhanh chóng giữ lại thăng bằng, vôi vã lao về phía Lâm Khách.

Hắn gầm trong cổ họng, bàn tay không đợi được nữa vươn về phía trước: "Là nó, chính là nó! Trả lại bông hoa hồng cho tôi, đó là hoa hồng của tôi!"

Sau đó bàn tay chộp lấy.

Lâm Khách hoảng hồn, đã thấy Giáo chủ im lặng cầm lấy cổ tay người đàn ông mù, đẩy nhẹ một cái, người đàn ông mù lui về sau hai ba bước.

"..." Cảm giác không nói nên lời, rõ ràng mình cũng bị người ta nắm tay, bị xem như yêu nghiệt, nhưng lúc này, Lâm Khách lại có cảm giác an toàn quỷ dị.

<Kênh chat: Vẻ mặt anh trai nhỏ lạ lắm nha, sai lại có vẻ mặt đó!>

<Kênh chat: Huhuhu, nếu Giáo chủ nắm tay tôi, rồi bảo vệ tôi như thế, tôi cũng thấy lạ như thế!>

<Kênh chat: Đừng có xuyên tạc nữa được không? Rõ ràng cậu ta cũng bị bắt đi chêt đấy.>

<Kênh chat: Cơ bản là...Chúng tôi không tưởng tượng, tôi thấy cậu sắp mù rồi đấy.>

Trên màn hình, người đàn ông mù cảm nhận được Giáo chủ, đứng yên tại chỗ run rẩy, ánh mắt trống rỗng, hốc mắt đỏ bừng, rất đáng thương, oán giận gào lên: "Trả lại cho tôi!"

Hắn gào đau khổ như thế, đột nhiên Lâm Khách thấy hắn rất xứng đôi với nữ phù thủy.

Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, liền nghe thấy nữ phù thủy đau khổ khóc than một tiếng, giọng hai người như hòa làm một, giống như đoạn ngân dài phía sau một câu.

Nhìn lại vẻ mặt người đàn ông mù như mất đi thứ quý giá nhất cuộc đời mình, đau khổ không muốn sống, ở phía sau hắn, trên mặt nữ phù thủy rơi xuống nhưng bông hoa to hơn cả người cậu, băng sương đã land dến hai má cô ta, không thể nói gì nữa, chỉ có thể rơi nước mắt.

Rõ ràng là tình cảm sâu đậm đau đớn, Lâm Khách lại thấy phân vân nên đưa cho ai.

Cuối cùng, cậu quyết định từ bỏ kế hoạch dưới cái nhìn chết chóc của Giáo chủ, suy nghĩ lại, cố gắng nói chuyện với người đàn ông mù: "Này, anh kia."

Người đàn ông mù dừng lại, cả Giáo chủ cũng dừng lại.

Lâm Khách: "..."

Cậu mạo hiểm mạng sống của mình để tiếp tục, mồ hôi lạnh úa ra trên trán, bình tĩnh giải thích: "Người ở sau anh là nữ phù thủy, anh đang đứng trên vai cô ấy, muốn hoa hồng, anh có thể hỏi trực tiếp cô ấy. Bông hoa ở trên tay tôi không phải là thứ anh muốn."

Ánh mắt Giáo chủ mới hòa hoãn, Lâm Khách thở phào nhẹ nhõm, lại suýt bị cậu nói sau đó của người đàn ông mù làm cho phát bệnh tim.

Người đàn ông mù khó tin quay đầu lại, nhanh chóng sở nửa khuôn mặt của nữ phù thủy...nơi đó đã bị băng sương đóng băng...lại sờ lên trên, sờ đến dây leo và cánh hoa, sau đó hắn tức giận quay đầu lại: "Cậu lừa tôi! Sao đây có thể là nữ phù thủy của tôi, phù thủy của tôi có làn da mịn mạng và đôi mắt đẹp nhất thế giới, giọng hát cảm động nhất buổi đêm, sao thứ này có thể là phù thủy của tôi!"

Hắn thở hổn hển, tiếp tục nói: "Hoa hồng trên tay cậu, chỉ cần ngửi qua tôi cũng có thể đoán được, dù tôi không nhìn thấy nhưng mũi tôi rất nhạy, hoa hồng trên tay cậu mới là do cô ấy tận tình tưới chăm, không lẫn tạp chất, đó là của tôi!"

Người đàn ông còn chưa dứt lời, Lâm Khách đã cảm nhận được bàn tay của Giáo chủ trên khuỷu tay mình càng chặt hơn.

Gì mà chăm sóc, phù thủy của anh đã biến mất rồi!

Trong lòng Lâm Khách có tiếng chuông báo động, thuận miệng chửi vài câu, dưới tình thế cấp bách đành phải nói: "Không phải đã nói rồi sao, tôi lừa anh thì được gì chứ? Hoa hồng anh muốn là phù thủy cho anh có đúng không, vì thế bông hoa này không phải là thứ anh cần, nữ phù thủy đang ở phía sau anh, có thể cô ấy không còn giống với phù thủy trong ấn tượng của anh..."

Vốn định nói chiều cao và dáng vẻ, nhưng Lâm Khách nghĩ lại, người đàn ông mù có ấn tượng gì với ngoại hình của nữ phù thủy?

Cậu bất đắc dĩ nói: "Có thể không giống với ấn tượng của anh, nhưng anh phải tự mình cảm nhận, suy đoán, rốt cuộc cô ấy có phải phù thủy hay không, không phải anh mới là người hiểu rõ cô ấy nhất sao? Đây, anh sống lâu như vậy ở nơi cô ấy từng sống, cũng phải có cảm nhận chứ! Cho dù cô ấy thay đổi giọng nói, da dẻ, cho dù cũng đã thay đổi giống loiaf, anh cũng nên biết người ở trước mắt là cô ấy chứ, không phải anh luôn tìm cô ấy sao?"

Người đàn ông mù bị Lâm Khách nói làm cho giật mình, ngay cả Giáo chủ cũng sâu xa nhìn Lâm Khách, đột nhiên nói nhỏ với cậu: "À, thì ra là thế à?"

Lâm Khách: "?"

<Kênh chat: Hahaha, thật kỳ lạ, vì sao lại hỏi câu này, chẳng lẽ hai người là người yêu thất lạc nghìn năm?>

<Kênh chat: Cũng chưa thấy logic giữa hai cái, chẳng lẽ giữa họ đã xảy ra chuyện gì mà tôi không biết hả?>

<Kênh chat: Nhiều phong tối như thế, cậu không biết là bình thường...>

<Kênh chat: Nói đến phòng tối, sao tôi thấy quen thế nhỉ...>

Trong kênh chat, nhóm thám tử Sherlock Holmes vẫn đang tìm bí ẩn, Lâm Khách đã hoàn toàn mê hoặc mọi người.

Khi Giáo chủ vừa mới xuất hiện, ánh mắt có sát ý là thật, bởi vậy Lâm Khách chỉ xem đối phương là một Boss phát bạo, nhưng hiện tại trong thoáng chốc cậu rất muốn hỏi...Anh bạn, thật ra anh là Lục Chu đúng không? Có đúng không?

Đừng đùa với tôi!

Vẻ mặt sét đánh của Lâm Khách khiến Giáo chủ thấy thú vị, ngay cả khóe miệng nhếch lên.

Lâm Khách không biết trả lời lại như nào, người đàn ông mù bên kia bắt đầu phát điên: "A! Cách cậu lừa người càng cao siêu hơn đám kia, hừ, cố ý dẫn dắt tôi đoán sai? Chách làm của mấy người tôi đã thấy chán rồi, còn nói cái gì mà thây đổi giọng nói, da thịt, mấy người là khách du lịch không biết xấu hổ! Đã có không ít người có ý đồ giả bộ cô ấy đến lừa tôi, bây giờ cậu đưa cho tôi thứ chẳng giống ai, việc gì tôi phải tin cậu? Tôi chỉ tin vào mũi của tôi, hoa hông của cậu là thật!"

Lâm Khách chán nản: "Hoa hông này là giả."

Người đàn ông mù: "Cậu nói dối!"

<Kênh chat: Xong rồi, tôi cười chết mất, có ai có thể cứu tôi không, hahahaah, tắt livestream có tác dụng không?>

<Kênh chat: Tôi cảm thấy anh trai nhỏ có thể trực tiếp qua cửa, anh ta nói thật thì cậu đưa luôn đi, không phải là xong rồi à, lần này là do chính anh ta nhận nhầm mà!>

<Kênh chat: Mẹ kiếp, lầu trên vừa nói gì thế, rõ ràng anh trai nhỏ đã qua cửa rồi!>

Quả nhiên, người đàn ông mù nổi giận đùng đùng: "Nhanh đưa đây! Tôi hứa ra để cho cậu rời khỏi thị trấn một cách an toàn!"

<Kênh chat:!!!>

<Kênh chat: Qua rồi!!>

<Kênh chat: Boss này không chỉ dễ lừa mà còn ngốc nữa hả?>

<Kênh chat: Dễ bị lừa và ngốc không phải là một ý hả? Logic của cậu ở đâu rồi!>

Không chỉ có người xem sợ ngây người, Lâm Khách cũng ngây người, cậu quá ngạc nhiên, nhìn người đàn ông mù đang kích động, lại nhìn nữ phù thủy phía sau đối phương.

Băng sương đã lan đên hai mắt nữ phù thủy, nước mắt "tí tách" kia cũng đã bị đông cứng, cô ta không thể khóc nữa, chỉ có thể trừng mắt qua băng sương, ánh mắt trống rỗng nhìn bóng lưng người đàn ông mù.

Trong nháy mắt, Lâm Khách cảm thấy mình và nữ phù thủy đang nhìn nhau.

Trái tim cậu chợt nhói lên.

<Kênh chat: Nhanh đồng ý đi! Còn do dự cái gì nữa? Phó bản này đã chết rồi, người chơi hoa hồng trắng chết như vậy, tôi nay sẽ chết thêm nhóm người hoa hồng đỏ nữa, ban đêm không còn sức mạnh của Giáo chủ, phù thủy lại cất tiếng hát...Tôi không dám nghĩ đến sức ô nhiễm tinh thần của Boss cấp C đâu.>

<Kênh chat: Đúng thế, cũng may giờ là ban ngày, cứ nghĩ đến tối là tôi thấy sợ.>

Lâm Khách cầm hoa hồng trên tay, cậu thấy bàn tay Giáo chủ đã thả lỏng hơn, cậu dùng sức nhẹ, liền rút được cánh tay ra.

Giáo chủ lặng lẽ nhìn cậu.

Lâm Khách cúi đầu, nhìn màu sắc bông hoa trên tay.

Màu sắc của nó rất hút mắt, những cánh hoa hông tầng tầng lớp lớp rung trong gió, giống như trái tim đang đập của con người.

Khi máu tiêu của cậu rơi lên gốc hoa, cậu đã gặp lại bác Trần, cậu không dám nghĩ gì, cuộc sống không đáng sợ, cho dù phải dâng hiến máu tươi cho thế giới này cũng không sao cả.

Đó là tình cảm để nuôi lớn bông hông này.


"Đây là hoa hồng của tôi." Lâm Khách im lặng một lúc, nói với người đàn ông mù, "Không phải là hoa hồng của nữ phù thủy, tôi có quyền tặng nó cho một người quan trọng với tôi, nó không thuộc về anh, tôi sẽ không đưa nó cho anh...Nhưng tôi đã hữa với anh rặng tôi sẽ giúp anh tìm thấy bông hoa hông và phù thủy của anh, tôi sẽ làm được điều đó."


"Không phải anh nói cô ấy có giọng hát rung động lòng người vào ban đêm sao? Tối nay tôi sẽ dẫn anh tìm cô ấy."


<Kênh chat:???>


<Kênh chat: Anh trai nhỏ có biết mình đang nói gì không hả?>


<Kênh chat: Cậu điên rồi???>


- --


Drop everything now....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK