• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Trịnh Thu gật đầu.  

             "Tiết học đó của thầy Tả khiến em vô cùng hứng thú, đương nhiên không muốn bỏ qua".  

             Thấy Trịnh Thu ngồi xuống, Tả Long âm thầm gật đầu,  

             Trịnh Thu này biết co biết duỗi, quả thực không dễ đối phó.  

             Đang định bắt đầu tiết học thì Vưu Mẫn Giai dẫn theo một người đàn ông khoảng 30 tuổi đi vào.  

             Người đến đeo một cặp kính mắt gọng vàng, ánh mắt cực kỳ sắc bén, mang lại cho người ta một cảm giác cứng nhắc cổ hủ.  

             "Thầy Tả, vị này là thầy Tần, Tần Phấn, là thầy giáo được tập đoàn Giáo Dục phái tới dự giờ".  

             Tả Long đi tới đồng thời giơ tay phải ra.  

             "Chào mừng thầy Tần tới khảo sát trường cấp ba Thự Quang chúng tôi".  

             Tần Phấn mặt không cảm xúc, bắt tay cho có lệ với Tả Long một cái.  

             "Ừ, không cần quan tâm đến tôi, cậu cứ làm tốt công việc giảng dạy của mình là được, giữa giờ có thể tôi sẽ xen kẽ một vài câu hỏi".  

             "Không vấn đề".  

             Tả Long xoay người, chửi thầm nghĩ mẹ kiếp, thật đúng là tưởng mình hơn người à.  

             Buổi học chính thức bắt đầu, Tả Long ôm đàn ghi-ta khởi động một hai nhịp.  

             "Hôm nay thầy sẽ giới thiệu với mọi người về ghi-ta, tin rằng rất nhiều nam sinh không còn lạ lẫm gì với đàn ghi-ta. Trong cuộc sống học sinh mà các em hướng tới có phải đã từng có một hình ảnh, ôm đàn ghi-ta vừa đàn vừa hát khiến rất nhiều người đẹp nhìn đến mòn con mắt không".  

             Câu nói này khiến đám học trò cười ầm lên, rất nhiều nam sinh cũng không khỏi gật đầu.  

             "Thầy, thầy đúng là lợi hại, chính vì cảnh tượng đó nên em mới học chơi đàn ghi-ta đấy".  

             Tả Long mỉm cười, chỉ vào em học sinh vừa lên tiếng: "Em học sinh này, em có thể lên đàn một bài không, đừng ngại".  

             Đúng lúc học sinh đó đang do dự thì một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.  

             "Thầy Tả, thân là giáo viên âm nhạc, nếu như chủ đề bài học hôm nay là ghi-ta vậy thì ắt hẳn thầy phải hiểu biết sâu sắc về lịch sử và cách vận dụng của đàn ghi-ta đúng không?"  

             Tới rồi!  

             Tả Long liếc nhìn Tần Phấn vừa lên tiếng một cái, thằng cháu trai này lại vội vàng vậy ư?  

             "Đương nhiên rồi".  

             Tần Phấn tiếp tục nói.  

             "Được, đây sẽ là câu hỏi đầu tiên của tôi, người được gọi là Beethoven của âm nhạc ghi-ta là vị đại sư nào?"  

             Câu hỏi này vừa đưa ra, đám học sinh đều không ngồi yên được nữa, âm thầm bàn luận.  

             "Có nhầm không vậy, câu hỏi như vậy mà cũng hỏi được?"  

             "Chém gió, tớ học ghi-ta năm năm rồi, mẹ kiếp ai mà biết được có người được gọi là Beethoven ghi-ta gì chứ".  

             "Thầy Tả làm sao mà biết được, sao tớ cảm giác như Tần Phấn này có vẻ đang muốn làm khó thầy Tả nhỉ".  

             Biểu cảm trên mặt Trịnh Thu không thay đổi, trong lòng âm thầm thích thú.  

             Hắn ta rất thích Tần Phấn này, hoàn toàn đã phát huy tinh thần không biết xấu hổ tới cực hạn, câu hỏi như thế này đúng là không chê vào đâu được.  

             Tần Phấn đẩy gọng kính vàng của mình lên.  

             Ha ha, chơi với tôi à, ranh con cậu quá non rồi, nếu như cậu có thể trả lời được câu hỏi này vậy thì Tần Phấn tôi chẳng phải đã phí thời gian nghiên cứu câu hỏi về các loại nhạc cụ cả một đêm sao.  

             Tả Long đầu tiên giơ tay lên ra hiệu cho cả lớp yên lặng, sau đó nhìn về phía Tần Phấn, vẻ mặt lộ ra có chút lúng túng.  

             Tần Phấn thấy vậy trong lòng mừng thầm, lập tức lên tiếng: "Thầy Tả, nếu như không trả lời được cũng không sao, chỉ có thể chứng minh rằng thầy nghiên cứu về đàn ghi-ta chưa đủ sâu thôi".  

             Tả Long phảng phất như hơi chút ngại ngùng.  

             "Thầy Tần, không phải tôi có ý đó, bởi vì câu hỏi này đúng là tôi biết thật".  

             Tả Long nói xong, phản ứng đầu tiên của Tần Phấn là tuyệt đối không thể.  

             Câu hỏi hiếm thấy như vậy mà cậu cũng biết ư? Cậu thật sự cho rằng mình là bách khoa toàn thư à?  

             Tả Long nở một nụ cười vô cùng hiền hòa.  

             "Người được mệnh danh là Beethoven của âm nhạc ghi-ta chính là Fernando Sol, người Tây Ban Nha, ông ấy là một trong những nhạc sĩ và nhạc trưởng ghi-ta cổ điển có nhiều tác phẩm nhất trong gần 200 năm đổ lại đây, không biết thầy Tần có hài lòng với câu trả lời này của tôi không?"  

             Đám học sinh ngơ ngác, mặc dù bọn họ không biết đáp án chính xác nhưng thấy Tả Long trả lời vô cùng tự tin, gãy gọn thì có lẽ là thật.  

             Tần Phấn mặt biến sắc, nhưng ngay một giây sau đã khôi phục lại, giọng nói có chút đắng chát: "Cậu nói không sai".  

             Xôn xao!  

             Lúc này cả lớp đương nhiên không thể keo kiệt tiếng vỗ tay của mình.  

             Điền Thư Ngữ nói khẽ vào tai Ngụy Tuyết Phi: "Wow! Thầy Tả đẹp trai quá".  

             Tả Long nở một nụ cười nhàn nhạt.  

             Con mẹ nó, may là ông đây có một lần nghe qua có một người chơi ghi-ta nhắc đến cái tên này, bằng không hôm nay đúng là gay go rồi.  

             "Em học sinh đó, giờ em có thể lên chơi một bài rồi, có giấc mơ âm nhạc thì phải được cất cánh, lẽ nào em học ghi-ta chỉ là để một mình trốn trong phòng lén chơi sao?"  

             Bị Tả Long nói như vậy, em học sinh đó đột nhiên có cảm giác tràn đầy tự tin, đứng dậy đi lên bục giảng.  

             Học sinh đó vốn khá căng thẳng nhưng vào khoảnh khắc ôm đàn ghi-ta thì đột nhiên khí chất cả người liền thay đổi.  

             Cậu ta chậm dãi chơi bài người bạn cùng bạn, rõ ràng là cực kỳ hợp hoàn cảnh.  

             Học sinh bên dưới đều rất chăm chú lắng nghe, duy nhất chỉ có hai người là tâm tư không ở đó.  

             Một người là Trịnh Thu, lúc này hắn ta còn đang bận hận Tả Long đến nghiến răng ken két. Tên vô dụng Tần Phấn này không những không làm khó được Tả Long, ngược lại còn bị người ta thuận thế đáp trả một đòn vô cùng tươi mát thoát tục.  

             Người còn lại chính là Tần Phấn, anh ta lúc này đang vắt hết óc để nghĩ xem nên làm thế nào để đối phó với Tả Long.  

             Đặt câu hỏi dường như đã không còn tác dụng nữa, đến câu hỏi ít thấy như vậy mà Tả Long cũng biết, những câu hỏi đơn giản khác chắc chắn không làm khó được Tả Long.  

             Đột nhiên, anh ta ngẩng đầu lên nhìn về phía nam sinh đang chơi đàn ghi-ta, lập tức trong lòng lại nảy ra một kế.  

             Tiết học tiếp theo vô cùng thuận lợi, Tả Long suýt chút nữa đã quên mất còn một nhân vật nữa là Tần Phấn.  

             Khi chỉ còn khoảng 30 phút nữa là hết giờ, giọng nói bị Tả Long quên đi lại lần nữa vang lên: "Thầy Tả, thiết nghĩ thầy cũng phải có vài phần phong phạm của nghệ sĩ biểu diễn đàn ghi-ta nhỉ".  

             Trong lòng Tả Long cười khẩy, tên đê tiện này, còn nói hẳn nghệ sĩ nữa? Nâng ông đây lên cao như vậy là muốn lát nữa ngã cho đau ư?  

             "Thầy Tần quá lời rồi, tôi không dám nhận hai chữ nghệ sĩ này".  

             Tần Phấn đột nhiên đứng lên, sau đó chậm rãi bước lên.  

             

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK