Một người đàn ông phát tướng bước xuống từ trên chiếc Bentley, ông ta chỉ vào Mã Nguyên cười trêu.
“Ông đó, mấy đối tượng xem mắt tôi giới thiệu cho, tùy tiện chọn một nhà cũng đủ khiến cho công ty Thiên Mã của ông vực dậy, vậy mà ông lại chọn đại một người khác”.
Mã Nguyên cười khổ.
“Anh Vương, một lời khó nói hết, con gái tôi kiên quyết quá, tôi cũng hết cách”.
Sắp xếp đưa anh Vương vào xong, Mã Nguyên lại đi ra phía cửa.
Oán khí trong lòng ông ta đối với Mục Thiên Thành cũng vì một câu nói của người kia mà lại một lần nữa nâng đến đỉnh điểm.
Đáng tiếc hôm nay ván đã đóng thuyền, cộng thêm thái độ kia của con gái ông ta, quả thật cũng không không còn cách nào khác.
Bởi vì một vài nguyên nhân nào đó, Mã Nguyên về già mới có con cái, và cũng chỉ có đứa con gái này, muốn sinh thêm quả thật là nằm mơ.
Thời gian dần dần đến mười một rưỡi, cũng đồng nghĩa với việc nghi thức cầu hôn chính thức bắt đầu, sau đó là tiệc đính hôn.
Trên sân khấu đã chuẩn bị trước, Mục Thiên Thành đang hát một bài hát, anh ta chậm rãi tiến về phía vị hôn thê Mã Hiểu Phi của mình.
Tả Long ngồi bên bàn cắn hạt dưa.
Khỏi phải nói, anh trai Mục Lâm hát cũng khá hay.
Mục Lâm ở bên cạnh, vừa vui lại vừa buồn.
Sau khi nghi lễ cầu hôn kết thúc, Mã Nguyên dẫn Mã Hiểu Phi đi đến bàn đầu tiên.
Có lẽ vì mối quan hệ thân thuộc, bàn Tả Long và Mục Lâm vừa hay ở ngay bên cạnh.
“Giám đốc Mã, chúc mừng chúc mừng, không biết lúc nào có thể uống rượu mừng đây”.
Những người có địa vị thấp hơn Mã Nguyên đương nhiên sẽ đứng lên chúc mừng trước.
“Nhanh lắm, chắc tháng sau có thể thành hôn, đến lúc đó giám đốc Lý phải nể mặt đến đấy”.
Lúc này, một giọng nói kỳ quái vang lên.
“Giám đốc Mã, đây chính là con rể ông? Nhìn rất bình thường, không biết là con em của gia tộc lớn nào đây”.
Mã Nguyên có chút lúng túng, đồng thời đáy lòng nổi lên tức giận.
Người phụ nữ trung niên trang điểm đậm này cũng không đơn giản, cũng chỉ là xếp sau anh Vương kia thôi.
Vì vậy trên mặt Mã Nguyên không dám có bất kỳ bất mãn nào.
Công ty Thiên Mã làm vận chuyển, mà người phụ nữ này chính là một khách hàng cực lớn của ông ta.
“Giám đốc Lâm cứ nói đùa, con rể tôi chỉ là một người bình thường”.
Nói xong ông ta vội vàng kéo Mục Thiên Thành tới.
“Còn không mau chào hỏi giám đốc Lâm”.
Mục Thiên Thành đang muốn khom người chào hỏi, ai mà ngờ người phụ nữ đột nhiên xua tay.
“Không cần, tôi không chịu nổi tiếng chào này”.
Tình cảnh lại một lần nữa rơi vào lúng túng.
Mã Hiểu Phi ở bên cạnh mặt đầy bất mãn.
Con trai của giám đốc Lâm này đã từng là đối tượng xem mắt của cô ta, hai người đã từng gặp mặt, sau đó hắn ta theo đuổi Mã Hiểu Phi đến cùng, nhưng cô ta lại nhìn trúng Mục Thiên Thành.
Oán khí của giám đốc Lâm chắc cũng do chuyện này.
Anh Vương thấy vậy liền mở miệng giảng hòa.
“Ha ha, thanh niên mà, phải phấn đấu nhiều, có lẽ sẽ có lúc làm nên chuyện”.
Mã Nguyên đang muốn mượn cái thang này đi xuống, ai ngờ người phụ nữa kia lại lên tiếng.
“Anh Vương, lời của ông nói sai rồi, địa vị con người không phải thông qua nỗ lực mới có thể thay đổi được, cái này phải xem gia thế, có những người cả đời cũng không thể trở thành người đứng trên người khác đâu”.
Lời nói kia thật quá đáng, cơ thể Mục Thiên Thành khẽ run lên vì bị chế giễu.
Mục Lâm ngồi bàn bên cạnh tức không kìm được muốn xông tới, nhưng lại bị Tả Long kéo lại, đồng thời thấp giọng nói.
“Đừng kích động, kịch hay sắp bắt đầu rồi, đây là món quà thầy tặng cho anh trai em”.
Vừa dứt lời, anh Vương bên bàn kia đứng lên đầu tiên, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía cửa lớn.
Những người khác thấy vậy cũng rối rít quay đầu nhìn.
Chỉ thấy Lãnh Diệc Hàn dẫn theo năm người mặc vest đi giày da bước nhanh về phía bên này.
Anh Vương là người đầu tiên đi ra ngoài.
Chuyện đùa à, đây chính là Lãnh Diệc Hàn, người cầm lái tương lai đã được quyết định trong nội bộ nhà họ Lãnh.
Nếu như ông ta có thể leo lên bánh xe lớn của nhà họ Lãnh, khối tài sản hiện tại của ông ta sẽ tăng lên gấp đôi.
“Cậu Lãnh, cơn gió nào thổi cậu đến đây vậy”.
Lãnh Diệc Hàn vô cùng khinh thường lời chào hỏi của anh Vương, anh ta đi thẳng đến chỗ Mã Nguyên.
Mã Nguyên buồn bực, ông ta không mời Lãnh Diệc Hàn, dù có muốn mời cũng không có tư cách đó.
Đừng nói nhà họ Lãnh ở thành phố Thanh Châu, trong tỉnh Vọng Bắc cũng nằm ở vị trí số một số hai.
Mã Nguyên đang muốn mở miệng, ai ngờ trên mặt Lãnh Diệc Hàn cuối cùng cũng lộ ra nụ cười, trực tiếp đến ôm Mục Thiên Thành mặt đang đầy ngơ ngác.
“Anh em tốt, chuyện đính hôn quan trọng như vậy sao không nói với tôi một tiếng!”
Mục Thiên Thành kinh ngạc, lại thấy Lãnh Diệc Hàn nháy mắt với mình.
Mặc dù không rõ đầu đuôi trong đó, nhưng Mục Thiên Hành trước giờ chưa từng có giây phút muốn làm một người đàn ông chân chính như vậy, vì thế anh ta hơi xấu hổ nói.
“Tôi sợ anh bận”.
Sự xuất hiện này khiến cho người ở đây đều kinh ngạc đến rớt cằm.
Cậu con rể của Mã Nguyên này lại là anh em tốt với Lãnh Diệc Hàn nhà họ Lãnh? Vậy không phải một bước lên trời sao.
Vào lúc mọi người đang kinh ngạc, Lãnh Diệc Hàn lại càng hưng phấn.
Anh ta phất tay, một người đàn ông đeo mắt kính mặc vest đi giày da trực tiếp đưa đến một bản hợp đồng.
“Tôi đã mang tới đội ngũ luật sư của mình, để chúc mừng người anh em của tôi kết duyên vợ chồng, việc vận chuyển của công ty Ngũ Gia Tử dưới trướng tập đoàn Lãnh Thị giao cho anh”.
Choang!
Ly rượu trong tay giám đốc Lâm rơi xuống bàn, đôi mắt hiện lên vẻ không thể tưởng tượng nổi nhìn cảnh này.
Giao lại toàn bộ việc kinh doanh vận chuyện của công ty Ngũ Gia Tử cho công ty Thiên Mã?
Đây là khái niệm gì, báo cáo tài chính năm sau của công ty Thiên Mã hoàn toàn có thể tăng gấp mấy lần.
Mục Thiên Thành bị giật mình, anh ta cũng không dám tiếp tục giả bộ được nữa, vội vàng mở miệng.
“Tôi không phải…”
Đột nhiên, một người vọt tới, có thể nói là đầu đầy mồ hôi, ông ta chính là Mã Nguyên.
Rất khó tưởng tượng nổi một người trong khoảng cách gần như vậy sẽ đổ mồ hôi.
“Cậu Lãnh, cậu thật sự quá hào phóng!”
Lãnh Diệc Hàn cau mày.
“Ông là?”
Lập tức Mã Nguyên lộ ra nụ cười thấp hèn nhất.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK