Mười phút sau, cuối cùng Mục Thiên Thành và Mã Hiểu Phi đã đến chỗ chiếc bàn của Tả Long.
Mục Lâm lập tức đứng lên, chỉ vào Tả Long nói:
“Anh, giới thiếu với anh, đây là thầy giáo âm nhạc mới của trường chúng em, là thầy Tả mà em thường nói với anh, hi hi, thầy siêu tốt luôn”.
Mục Thiên Thành vội vàng đưa tay ra.
“Chào thầy Tả, có lúc em gái tôi có tâm hồn thiếu nữ, hy vọng anh có thể bao dung”.
Tả Long nhìn Mục Thiên Thành hơi xấu hổ, cười nói:
“Ha ha, học sinh ưu tú như Mục Lâm, trường cấp ba Thự Quang chúng tôi yêu thương còn không kịp ấy”.
Lúc này, Lý Kiều, vợ của Mã Nguyên xuất hiện ở cửa.
Sắc mặt bà ta tái xanh, từ xa nhìn Mục Thiên Thành đang chào hỏi với Tả Long một cái, ánh mắt tràn đầy tức giận.
Lúc trước khi lễ cầu hôn kết thúc, mấy người bạn thân nhất của bà ta lại đều cáo từ ra về, không còn cách nào, bà ta chỉ đành đích thân tiễn đến bãi đỗ xe.
Kết quả sau khi đến bãi đỗ xe, mấy người kéo bà ta lại khuyên nhủ.
Cái gì mà vẫn chưa kết hôn thì đuổi sớm đi…
Không môn đăng hộ đối, sau này sẽ có lúc bà bị sỉ nhục…
Nghe thấy những lời này, Lý Kiều cũng hiểu ra lý do tại sao mấy người này muốn ra về sớm.
Coi như mất hết thể diện rồi.
Đặc biệt bây giờ nhìn thấy Mục Thiên Thành không ngồi ở chỗ bàn mấy ông chủ kia, ngược lại chạy đến một bàn khác, bà ta liền nổi nóng.
Bước nhanh mấy bước lại gần, bà ta nhìn Mục Thiên Thành nói.
“Cậu có kính rượu mấy chú dì đó không?”
“Bác gái, con đã kính rượu rồi”.
Mã Hiểu Phi bám chặt cánh tay Mục Thiên Thành, như chỉ sợ đối phương sẽ chạy khỏi bên cạnh cô ta.
Lần này cuối cùng chúng ta có thể sống yên ổn rồi.
“Kính rồi? Cậu có biết đây là cơ hội ngàn năm khó gặp không, cậu tưởng rằng mấy ông chủ đó rảnh rỗi sao? Bình thường muốn gặp thì gặp? Còn không mau sang bên bàn đó ngồi đi”.
Tả Long nhìn Lý Kiều rất có uy thế này một cái.
Thực sự không hiểu nổi làm sao người phụ nữ này lại sinh ra cô gái thấu tình đạt lý như Mã Hiểu Phi.
Lúc này, Mã Nguyên đã hơi say ngà ngà đi đến, nụ cười trên khuôn mặt vẫn luôn nở rạng rỡ.
“Thiên Thành à, chốc nữa nếu có thời gian, đến bàn đó ngồi một lúc, bọn họ đều đang đợi uống mấy ly với cậu đấy, ha ha!”
Lý Kiều tức lên tận đỉnh đầu, không nghe ra ý thân thiết trong lời nói của Mã Nguyên, lại lên tiếng.
“Chốc nữa cái gì mà chốc nữa, Mục Thiên Thành, bây giờ cậu qua đó ngay, nghe thấy chưa?”
Lời vừa được nói ra, Mã Nguyên liền không vui, quay đầu nhìn vợ của mình.
“Bà thử có thái độ đó với con rể lần nữa xem!”
Lý Kiều liền sững người.
“Tôi làm sao? Cậu ta vào nhà họ Mã chúng ta, chẳng lẽ tôi còn phải cung phụng cậu ta sao?”
Mã Nguyên tức giận, đang định ra tay, đột nhiên nhìn thấy Tả Long như đứa trẻ hiếu kỳ nhìn về bên này.
Trực tiếp kéo Lý Kiều đến chỗ xa nói nhỏ gì đó.
Tả Long lặng lẽ cười, có lẽ chốc nữa thái độ của Lý Kiều sẽ thay đổi còn khoa trương hơn cả Mã Nguyên.
“Mục Lâm, thầy còn có việc, thầy đi trước nhé, nhớ nói với anh trai em, đừng có gánh nặng, cần nói thì thì nói cái đó, làm tốt công việc chức trách của mình, thầy tin anh trai em chắc hẳn có thể tạo nên sự nghiệp trong lĩnh vực này”.
Mục Lâm cắn môi, sau đó gật đầu mạnh.
Đối với việc làm của Tả Long, có lẽ nhà bọn họ cả đời cũng không trả nổi ân tình này.
Lúc hôm qua quay về, Lâm Tuệ đã nói với cô ta, thầy Tả không phải người bình thường, lúc đó cô ta còn cười trừ bỏ qua.
Hôm nay nhìn bóng lưng rắn chắc, thực sự giống như một ngôi sao băng, sẽ luôn nở rộ vẻ đẹp của khoảnh khắc đó.
Trong lúc ngẩn người, Lý Kiều lại đi đến, không còn vẻ mặt lạnh lùng, thay vào đó là nụ cười dường như muốn làm Mục Thiên Thành tan chảy.
“Thiên Thành à, vừa nãy tâm trạng bác gái không tốt, cậu tuyệt đối đừng để trong lòng, chốc nữa chúng ta về nhà, bác gái đích thân xuống bếp làm vài món, cả nhà chúng ta cùng vui vẻ”.
Mục Thiên Thành thầm thở dài một tiếng, hy vọng đây không phải một giấc mơ.
Vừa đi ra khỏi sơn trang Noãn Tuyền, có một chiếc SUV loại lớn dừng lại trước mặt Tả Long.
Chiếc Knight XV được sản xuất ở Canada, có giá bán trên dưới mười lăm triệu, kiểu dáng dũng mãnh giống như một chiếc xe bọc giáp thành phố.
“Xuống đi, tôi đã muốn lái thứ này chơi thử từ lâu rồi”.
Tả Long đạp cánh cửa bên phía vị trí lái.
Lão ăn mày có một điều ràng buộc với anh, đó là không được mua xe.
Cho nên, trong căn cứ trên đảo của Tả Long có xe bọc thép quân dụng, trực thăng, xe tăng, nhưng ngay cả một chiếc xe hơi bình thường nhất cũng không có.
Thỉnh thoảng ra ngoài cũng phải lái xe của lão ăn mày.
Việc này khiến một người yêu xe như Tả Long phải kìm nén phát điên.
Cánh cửa bên vị trí lái được mở ra, Hải Hân đã di chuyển sang vị trí lái phụ.
Tả Long vừa nhảy lên, cửa kính phía sau liền lộ ra hai cái đầu.
Một là Võ Thiên, một là Lãnh Diệc Hàn.
Chỉ thấy Võ Thiên nhìn Tả Long với ánh mắt đáng thương nói.
“Anh Long, tôi nhớ anh quá!”
“Đi chỗ khác chơi, nhưng xét thấy biểu hiện vừa rồi của cậu và Lãnh Huyết rất tốt, chốc nữa chúng ta có thể uống vài chén!”
Bốp!
Võ Thiên và Lãnh Diệc Hàn đập tay với nhau, trên mặt nở nụ cười chỉ xuất hiện khi ở nội bộ biệt đội Cuồng Long.
Tả Long hưng phấn nắm chặt vô lăng, chân đạp ga, đồng thời nói với hai người.
“Các cậu đừng tưởng tôi chỉ nói chơi, nếu Mục Thiên Thành đó là bình hoa thì cho cậu ta chút ngọt ngào là được, nếu có tố chất của người kinh doanh, các cậu giúp một tay đi”.
“Anh Long yên tâm đi, chúng tôi biết cân nhắc”.
Hai tiếng sau, trong một phòng hội viên VIP của câu lạc bộ Phú Bão.
Tính thêm Tả Long, biệt đội Cuồng Long gần như đến hơn một nửa số đội viên.
Lúc này trong tay người nào cũng giơ một chai bia, Lãnh Diệc Hàn cười nói.
“Vì cuộc tụ họp của chúng ta, cạn ly!”
Võ Thiên cũng nói theo.
“Vì tình nghĩa chôn giấu trong lòng mãi mãi không xóa nhòa, cạn ly!”
Cũng hiếm khi khuôn mặt Tả Long nở nụ cười ấm áp, ở cùng mấy anh em, cảm thấy thực sự rất khác.
Cuối cùng đến lượt Hải Hân.
“Vì tôi có thể có được anh Long, cạn ly!”
Cạch cạch!
Tả Long cầm chai bia chạm với Võ Thiên, Lãnh Diệc Hàn, sau đó trực tiếp uống cạn.
“Hải Hân, cô đổi câu khác thì tôi còn có thể chạm với cô”.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK