Chương 1: Tả Long
Bến xe lửa thành phố Thâm Châu.
Xe hỏa hiện nay nghiễm nhiên là phương tiện giao thông trọng yếu thì đương nhiên dòng người đổ về nhà ga cũng không ít.
Trong bến đỗ, một thanh niên gương mặt có chút tà dị đang tỏ ra đau khổ nhìn một ông già trông có chút bủn xỉn phía trước anh.
"Lão ăn mày, lần này rốt cuộc là nhiệm vụ gì? Giờ đã đến bến tàu rồi chúng ta có thể nói chuyện được rồi đó".
Người thanh niên tên là Tả Long, đây cũng là lần quay lại quốc thổ Hoa Hạ sau mấy năm xa cách. Còn ông già đứng đối diện trước mặt anh là người đã nuôi dưỡng anh từ lúc năm tuổi đến nay.
Một người vừa như thầy vừa như cha, Phùng Khất Cái.
"Tiểu Long, nhiệm vụ lần này rất quan trọng, nếu không hoàn thành thì tôi nhất định sẽ ném một chân của cậu xuống vách núi".
Tả Long không biết làm sao.
"Vậy ông nói đi, rốt cuộc là nhiệm vụ quái gì, tại sao lại muốn thu điện thoại, thẻ ngân hàng và hai ngàn đồng bạc đáng thương trên người tôi, nói thật đi".
Phùng Khất Cái đột nhiên sắc mặt lộ vẻ giận dữ.
"Hừ! Còn nhớ lão Ngụy mà hồi còn trẻ tôi đã nói với cậu không?"
Khì khì!
Tả Long bật cười.
Nghe nói năm đó lão Ngụy đã cướp đi mối tình đầu của ông ta, không ngờ ông già này đến tuổi này rồi mà vẫn còn canh cánh trong lòng.
Hự!
Căn bản không nhìn rõ Phùng Khất Cái ra tay thế nào mà Tả Long đã cúi gập người xuống ôm bụng.
"Ông... ông già, lại đánh lén bất ngờ rồi, tôi nguyền rủa ông sẽ mất đi thằng nhỏ".
Tả Long điên rồi, bất luận bản thân anh có trưởng thành thế nào thì cũng vĩnh viễn không thể đánh lại ông già biến thái này.
"Được rồi, nhiệm vụ của cậu chính là chiếm được cháu gái của lão Ngụy, Ngụy Tuyết Phi, cho cậu thời gian ba năm".
"Nhớ kỹ, nhất định phải hành động kín kẽ, hiểu chưa? Từ khi bắt đầu phải liên quan tới tình yêu, đó là thứ thần thánh cũng không thể xâm phạm, nếu như để tôi biết được cậu lợi dụng thủ đoạn nào thì ha ha..."
Nói rồi liền rút ra một chiếc va li da từ trong xe ném xuống đất.
Phùng Khất Cái vừa lên xe vừa cảm thán.
"Haiz, tuổi trẻ tốt thật, có thể theo đuổi tình yêu thuộc về mình, chúng ta..."
Cứ như vậy, Tả Long nhìn theo chiếc xe chạy ra khỏi bến đỗ.
Một điệu cười ha hả cuối cùng đã xuất hiện trên gương mặt anh, khiến người đi đường lũ lượt chỉ trỏ.
"Ha ha, Long Vương ông đây cuối cùng cũng tự do rồi, không phải chỉ là theo đuổi một người phụ nữ thôi sao! Còn tận ba năm? Lão ăn mày, ông quá coi thường tôi rồi đó, nhiều nhất 3 tháng là xong, sau đó tôi có thể làm việc mà mình muốn làm rồi".
Sau một hồi phát tiết, vừa nhấc cái vali lên thì Tả Long chợt biến sắc, vội vàng mở cái va li ra, một tiếng gào thét lan truyền khắp cả bãi đỗ xe.
"Lão già đáng ghét, đợi đó cho tôi!"
Phùng Khất Cái đã lên đường cao tốc, ngồi ở phía sau xe hai con mắt sắp híp thành một đường chỉ.
"Haiz, Tiểu Long mấy năm nay đã tiết kiệm được không ít tiền ở ngân hàng Thụy Sĩ nhỉ, ha ha, du thuyền, tiệc tùng, ta đến đây..."
Trong nhà ga xe lửa, Tả Long đang cầm một tấm vé xe lửa cùng với chứng minh thư đi về phía cửa soát vé. Chiếc vali bằng da đó đã bị anh ôm hận đá bay lên Tây Thiên rồi.
Mẹ kiếp, lão ăn mày đợi đó, lại chỉ để lại cho ông đây một tấm vé giường nằm.
Mặc dù là một vé giường nằm nhưng cũng không thể bù đắp những tội lỗi mà ông đã phạm phải.
Coi như đã thuận lợi lên được xe lửa, đến căn phòng giường mền của mình, nhìn căn phòng trống rỗng, rồi lại cảm nhận cái túi quần còn sạch sẽ hơn cả mặt anh.
Con mẹ nó, không một xu dính túi!
Đến gói mì ăn liền cũng không mua nổi còn đòi tán gái cái gì nữa...
Lúc này, một người thanh niên có chút thật thà chất phác đi vào.
Lưng đeo một chiếc ba lô hành lý kéo khóa. Điều khủng bố nhất là thân hình cao gần hai mét kia của anh ta, toàn thân bùng nổ cơ bắp.
Tả Long cho rằng có đến tám phần là một sinh viên trường thể thao.
Giống như Tả Long, đối phương cũng lên giường.
Vừa đặt ba lô xuống, người này liền nở nụ cười rồi giơ tay về phía Tả Long.
"Chào anh, tôi là Kiều Mãnh, mãnh trong dũng mãnh!"
"Tả Long".
Giọng nói của Tả Long không mặn không nhạt, do lúc này suy nghĩ của anh đang phải nghĩ xem làm thế nào để lấp đầy cái bụng.
Một người phụ nữ trung niên cũng đi vào đúng lúc này.
Đôi chân thon gọn rất đẹp kết hợp với chiếc quần jean bó sát không khỏi khiến Tả Long và Kiều Mãnh liếc mắt nhìn.
Khác biệt là Tả Long thì quang minh chính đại mà nhìn, Kiều Mãnh lại có chút ngượng ngùng.
Hay cho một mỹ phụ trung niên.
Tả Long đã chiến đấu liên tục ở nhiều quốc gia đang âm thần đánh giá, ít nhất cũng phải được tám điểm.
Đột nhiên, người phụ nữ xinh đẹp miễn cường cười nói với Tả Long.
"Làm phiền cậu có thể đổi giường với tôi không? Tôi quen ngủ giường trên rồi".
Tả Long mỉm cười, đúng là đang buồn ngủ lại có người tặng gối.
"Được thôi, một hộp mì ăn liền".
Vừa dứt lời, người phụ nữ xinh đẹp liền sững người.
Đến Kiểu Mãnh đang giả vờ thu xếp hành lý đối diện cũng phải ngây người.
Trời ơi! Trên đời lại có một người không biết xấu hổ vậy sao, đổi giường mà cũng phải ra điều kiện.
Kiều Mãnh hừ lạnh một tiếng.
"Cô gì ơi, để tôi đổi giường cho cô, không cần gì cả".
Mỹ phụ không biết phải làm sao, dường như có chút đề phòng với Kiều Mãnh. Cô ta khẽ mỉm cười rồi xua tay, sau đó móc trong túi ra 20 đồng đưa cho Tả Long.
"Tôi không có mì ăn liền, cậu cầm lấy 20 đồng này đi, đợi xe thức ăn đến cậu mua là được".
Tả Long nháy mắt nhận lấy rồi cười với người phụ nữ xinh đẹp, nói: "Cảm ơn chị gái, chị gái chăm sóc tốt như vậy gọi là cô rõ ràng là già quá rồi".
Thiếu phụ xinh đẹp nghe vậy đột nhiên bật cười, đôi mắt xinh đẹp toát ra thần sắc khác thường.
"Vậy cậu đoán xem chị bao nhiêu tuổi?"
Tả Long nhìn từ đầu xuống chân sau đó lại nhìn từ chân lên đầu người thiếu phụ.
Thiếu phụ xinh đẹp cũng coi như đã thẩm qua vô số người nhưng không ngờ lại bị một thằng ranh trẻ tuổi như vậy nhìn đến mức hơi ửng đỏ mặt.
Không khỏi khẽ gắt nhẹ rồi nói.
"Em trai nhỏ, chị bảo cậu đoán tuổi không bảo cậu đoán số đo cơ thể".
Tả Long chẳng thèm quan tâm.
"Hi hi! Nhìn kỹ thì body của chị gái đúng là thần kỳ thật, ừm, nếu có thể cho tôi chạm vào da của chị một chút thì có lẽ sẽ doán được tám chín mười phần đấy".
Kiều Mãnh bên cạnh trợn mắt há mồm.
Như vậy cũng được ư?
Anh ta coi như đã học được rồi, hóa ra có thể bắt chuyện với phụ nữ như vậy.
Chương 2: Uy lực của một bát mỳ
Chẳng trách người ta hay nói đàn ông không hư thì phụ nữ không yêu, hơn nữa thiếu phụ xinh đẹp do dự một chút rồi đúng là đưa tay ra.
Tả Long mắt sáng lên, tay phải nhanh như chớp vươn ra, tốc độ đó phải nói là rất nhanh. Anh vuốt nhẹ bàn tay phải, gương mặt của mỹ phụ thực sự đỏ ửng cả lên.
Nhìn thằng ranh con mặc dù có cảm giác cợt nhả này nhưng không biết tại sao từ khoảnh khắc nhìn thấy Tả Long, cô ta đã có cảm giác rất khác biệt.
"Ừ... ừ".
Kiều Mãnh nghe tiếng ậm ừ của Tả Long mà không khỏi nuốt nước miếng.
Mẹ kiếp, đúng là người so với người, tức chết mà.
Có lẽ cảm thấy đủ rồi, Tả Long liền giơ ngón tay cái lên.
"30 tuổi, chênh lệch không quá 1 tuổi".
Mỹ phụ rút tay về rồi nở một nụ cười ý vị thâm trường với Tả Long, cũng không nói gì mà trực tiếp trèo lên giường nằm.
Có điều khi cô ta vừa nằm xuống thì đã nói lại một câu.
"Coi như cậu lợi hại".
Tả Long cười hi hi, căn bản chẳng buồn để tâm.
Mặc dù đi theo lão già ăn mày, tu hành, học tập chiếm đa số thời gian nhưng cũng không ngăn cản được việc anh đi tìm thú tiêu khiển sau mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ.
Hơn nữa người phụ nữ này từ lúc bước vào đến lúc nói chuyện, tay trái lúc nào cũng dán lên chiếc túi nhỏ trên người cô ta, rõ ràng trong đó có thứ gì đó quý giá.
Không chú ý đến một người đàn ông nhỏ con đi vào sau cùng, Tả Long nằm xuống, anh muốn tiết kiệm năng lượng, nếu không một bát mỳ căn bản không thể chống trụ nổi.
Mãi đến bảy giờ tối, Tả Long đã đói đến mức da bụng dính vào lưng cuối cùng đã mua được một hộp mỳ. Tốn tận 10 đồng khiến anh chửi bới trong lòng một trận, đúng là xót ruột mà.
Mỹ phụ xinh đẹp đó từ lúc lên giường thì không xuống nữa.
Thời gian trôi đến hai giờ rạng sáng.
Tả Long nhìn trông có vẻ ngủ rất sâu nhưng chỉ cần có một ngọn gió thổi qua anh cũng sẽ lập tức có phản ứng. Hết cách rồi, bị lão già huấn luyện nhiều năm như thế cơ mà. Hơn nữa còn có ba năm làm lính đánh thuê, những phản ứng này đã trở thành thói quen của anh.
Ví dụ như lúc này thiếu phụ xinh đẹp bên trên trở mình xuống giường, Tả Long lập tức điều chỉnh lại tư thế. Có chân đẹp mà không ngắm thì sẽ bị trời phạt mất, hơn nữa Tả Long ở ngay giường dưới, tầm nhìn là tốt nhất, quả thực là tài nghệ điêu luyện.
Mỹ phụ vẫn cầm chặt cái ví nhỏ đi ra khỏi cửa, có điều lúc gần ra khỏi cửa lại quay sang liếc nhìn Tả Long một cái.
Một lát sau, người đàn ông nhỏ con đó đột nhiên xuống giường. Điều trùng hợp là hắn ta vừa mở cửa ra thì mỹ phụ cũng kéo cửa đi vào.
Người đàn ông nhỏ con như vô tình khẽ đụng nhẹ vào người mỹ phụ.
"Xin lỗi".
Mỹ phụ thụt lùi người lại.
"Không sao".
Người đàn ông nhỏ con đang định tiếp tục đi ra thì đột nhiên giọng nói của Tả Long vang lên.
"Sao hả? Ăn trộm đồ của chị gái xinh đẹp người ta liền vội vàng đi xử lý vậy sao".
Mỹ phụ nghe vậy liền biến sắc rồi đồng thời vội vàng sờ vào trong túi. Ngay sau đó cô ta như điên lao về phía người đàn ông nhỏ con
"Bắt kẻ trộm!"
Tên nhỏ con hai tay khẽ động đã lập tức khống chế được mỹ phụ, đồng thời bịt chặt miệng của cô ta. Một nụ cười lạnh lùng xuất hiện, khác hoàn toàn so với hình tượng hiền lành trước đó của hắn.
"Ha ha, đúng là nhìn nhầm rồi, vậy mà lại có một cao thủ đồng hành ở đây".
"Mẹ kiếp, tất cả cấm được gào lên, bằng không điểm xuống xe cuối cùng của chúng mày sẽ chính là âm tào địa phủ đấy".
Kiều Mãnh nháy mắt nhảy xuống muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân. Kết quả bị tên nhỏ con đá bay ngã chỏng vó lên trên mặt bàn.
"Người ta là người có luyện tập, anh không phải là đối thủ đâu".
Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Tả Long, Kiều Mãnh hoàn toàn nổi điên.
Đối với loại cặn bã chỉ biết đứng xem kịch chứ không ra tay, còn chế giễu người khác, anh ta hoàn toàn không thể nhịn được nữa. Không màng đến nỗi đau trước ngực mà trực tiếp quát một tiếng.
"Anh ngon thì lên đi!"
Chỉ thấy tay phải của Tả Long tùy ý tung lên một chút, một tia sáng mờ đột nhiên lóe lên trong phòng.
"A!"
Tiếp theo đó là một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Tay phải của tên nhỏ con đó giơ cao lên dán chặt vào vách tường, máu tươi cũng không ngừng chảy xuống.
Căn phòng nhất thời trở nên xáo xào.
Mỹ phụ sau khi phản ứng lại vội vàng nhào tới lục soát đồ của cô ta trên người tên nhỏ con.
Còn Kiều Mãnh và tên nhỏ con đều ngây ngốc nhìn chằm chằm vào thứ đang ghim chặt tay phải lên vách tường.
Đó là một chiếc dĩa ăn, hơn nữa còn là dĩa nhựa trong hộp mì ăn liền...
Dù đêm đã khuya nhưng trong một tòa công sở cao tầng ở Vân Kinh, một người phụ nữ vẫn còn đang cầm điện thoại đứng ở đó nhìn chăm chú.
"Mai Quế! Vua lính đánh thuê quốc tế, đội trưởng Long Vương của biệt đội Cuồng Long, Tả Long phải thực hiện một nhiệm vụ ở Hoa Hạ, thời gian sau này cô chủ yếu phụ trách theo dõi Long Vương. Nhớ kỹ, sự đáng sợ của Long Vương có lẽ không cần nói nhiều, nhớ cẩn thận xử lý".
Đọc xong, Mai Quế hơi nhếch miệng lên cười.
Long Vương đó thật sự đã tới Hoa Hạ rồi sao?
Còn trên xe lửa, mãi đến khi cảnh sát đưa cả mỹ phụ và tên nhỏ con đó đi, Kiều Mãnh vẫn luôn trong trạng thái hoang mang.
Để tránh phiền phức không đáng có, Tả Long sớm đã rút chiếc dĩa nhựa đó xuống.
Về phần tên nhỏ con và mỹ phụ khai thế nào thì không phải là việc mà anh cần quan tâm.
Nhìn chằm chằm Tả Long đang tiếp tục ngồi bắt chéo trên trên giường, Kiều Mãnh đột nhiên đến bên cạnh.
"Xin lỗi, là tôi đã quá chú trọng vẻ bề ngoài".
Tả Long mỉm cười: "Chuyện nhỏ, bây giờ biết uy lực của một bát mỳ rồi chứ. Mẹ kiếp, vừa hoạt động chút mà bụng đã lại đói rồi".
Kiểu Mãnh lập tức mở ba lô của mình ra sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài.
Không lâu sau, Tả Long đột nhiên ngồi lên.
Hết cách rồi, mùi vị mỳ ăn liền riêng biệt đột nhiên xông vào mũi anh.
Chương 3: Thi chạy
Những người đã từng đi tàu hỏa đều biết, cho dù bạn không đói mà đột nhiên ngửi thấy mùi mỳ ăn liền thì bắt buộc cũng phải ăn.
Cái mùi vị chết tiệt đó không phải là thứ mà người bình thường có thể cưỡng lại được.
Cửa phòng mở ra, Kiều Mãnh bưng một bát mỳ đi vào, đặt lên mặt bàn rồi cười nói với Tả Long: "Em đem theo mấy hộp liền, anh ăn đi".
Tả Long nuốt nước miếng, có đồ ngon mà không ăn thì đúng là tên khốn.
Nhìn Tả Long như hổ đói giải quyết gần hết nửa hộp mỳ, Kiều Mãnh xoa xoa hai tay có chút ngượng ngùng nói: "Ăn xong bát mỳ này, em chính là đồ đệ của anh rồi".
Phốc!
Một ngụm canh vừa được Tả Long uống vào miệng trực tiếp bị anh phun ra.
"Này to xác, cậu mơ à, chuyện nào ra chuyện đó".
Đồ đệ?
Bản thân đường đường là Long Vương, những nơi đã từng tới không biết có bao nhiêu người khóc lóc muốn bái anh làm thầy. Vỏn vẻn một bát mỳ mà cũng đòi hối lộ anh, đúng là ngây thơ mộng mơ quá!
Mãi đến khi xuống tàu, Tả Long không còn nhìn thấy mỹ phụ đó nữa, việc này không hỏi khiến anh có chút tiếc nuối đôi chân xinh đẹp đó, khó tránh khỏi hành trình sau đó có hơi vô vị, chỉ đành nghe Kiều Mãnh không ngại phiền hà này kể chuyện.
Sau khi ra khỏi bến tàu, Tả Long đột nhiên dừng lại, sau đó nhìn về phía Kiều Mãnh vẫn đang không ngừng nói đi theo anh suốt từ nãy.
"Tôi nói này to xác, trước đó sao lại không phát hiện ra cậu nói nhiều thế nhỉ, được rồi, nếu như có duyên lần sau gặp lại, tôi đồng ý sẽ coi cậu là đối tượng cân nhắc đầu tiên, được chưa".
Nhìn thấy sắc mặt của Tả Long không giống đùa, Kiều Mãnh cũng sợ bản thân thật sự khiến vị cao thủ này nổi điên nên vội vàng cười nói: "Vâng ạ, anh Long, tạm biệt anh Long".
Ra khỏi trạm xe lửa, Tả Long phải câm nín. Hiện tại thật sự coi như đã bước vào tuyệt cảnh rồi. Xem ra để hoàn thành nhiệm vụ chỉ đành đi tìm một người, bằng không thì chỉ có ôm cái trứng gà.
Mặc dù Phùng khất Cái nói với anh rằng phải khiêm tốn kín đáo, đối với tình yêu phải dựa vào sự nỗ lực của bản thân, nhưng tốt xấu gì anh cũng phải mở được cánh cổng lớn đó ra chứ.
Ngâm cứu bản đồ một lượt, Tả Long trực tiếp lên một chiếc xe bus, mà tại bãi đỗ xe của nhà ga xe lửa, trên một chiếc Audi A6 có một cuộc nói chuyện trên điện thoại về Tả Long.
"Đại ca, thất bại rồi".
Đầu dây bên kia im lặng khoảng chừng hai giây sau đó mới phát ra một giọng nói trầm thấp.
"Thân thủ của Hầu Tử làm sao có thể thất bại được?"
"Hắn gặp phải một cao thủ thích xen vào chuyện của người khác, có điều ảnh chụp lại đã được gửi tới, là một tên thanh niên".
"Hầu Tử bị bắt, rất có khả năng sẽ thu hút sự chú ý của bộ phận đó, tạm thời dừng lại kế hoạch Vệ Lam, sau khi yên ổn lại thì hành động tiếp, về phần tên thanh niên đó, tìm ra rồi trừ khử đi, bằng không sau này chó mèo gì cũng sẽ cho rằng chúng ta dễ bắt nạt".
"Em biết rồi, đại ca".
Tả Long khốn khổ cuối cùng đã lảo đảo trên xe buýt chòng chành mà tới điểm cuối cùng.
Giơ tay ra bắt một chiếc taxi: "Bác tài, tới câu lạc bộ Phú Bão".
Từ đây bắt taxi tới Phú Bão vừa hay hết đúng 10 đồng.
Tả Long muốn tìm một thành viên trong biệt đội Cuồng Long của anh trước đây. Tên họ đầy đủ là Lãnh Diệc Hàn, tên hiệu Lãnh Huyết.
Trước đây trong lúc nói chuyện ngẫu nhiên, Lãnh Huyết tiết lộ anh ta đã mở một câu lạc bộ tên là Phú Bão ở Thanh Châu.
Tả Long cũng không hỏi nhiều, dù sao có thể tìm được người là được.
Dù anh đã ghim trong đầu số điện thoại từ trước rồi, nhưng dựa sự nhanh nhẹn của lão già không biết xấu hổ đó để phán đoán thì mượn điện thoại gọi thực sự có chút nguy hiểm.
Với cách ăn mặc tùy tiện với một chiếc áo sơ mi màu trắng và quần jean rẻ tiền của Tả Long khiến tài xế liếc mắt đã đoán Tả Long tuyệt đối không phải phú nhị đại, hơn nữa còn là một người ngoại tỉnh. Vậy thì hôm nay anh ta lại có thể kiếm chút thu nhập thêm rồi.
Câu lạc bộ Phú Bão không phải là một nơi tụ tập xe đua như cái tên mặt chữ, mà là một sòng bạc biến tướng. Bất cứ trò cá cược nào bên trong đều liên quan đến chạy đua, ví dụ như đua chuột, đua rết vân vân những thứ cổ quái hiếm lạ.
Tự do đặt cược, câu lạc bộ chỉ cung cấp địa điểm và rút tiền.
Những người đến được đây đều không phú thì quý, một buổi đặt cược ít phải từ trăm vạn trở lên, bằng không đều ngại không xuống tay.
Câu lạc bộ Phú Bão nằm trong một khu xưởng bỏ hoang, được bảo vệ xung quanh. Các tia quét hồng ngoại dò xét người vào trong được lắp đặt đầy ngoài rào chắn, ở cửa còn có bốn bảo vệ mặc quần áo màu đen.
Tả Long đáng thương căn bản không biết nơi này bắt buộc phải có thẻ hội viên thì mới được vào.
Tài xế xuất trình một tấm thẻ sau đó được thuận lợi cho đi.
Xe taxi lập tức chạy đến cửa sau của gian nhà xưởng thứ hai.
Hai người đàn ông cao lớn mặc quần áo đen đi tới, sau đó ra hiệu cho Tả Long đi theo.
Nhìn theo bóng lưng của Tả Long, tài xế mỉm cười.
"Nhẹ nhàng có 500 tệ vào tay, ngon lành ghê, không biết tên nhãi ranh này liệu có bị dọa cho sợ tè ra quần không".
Sau khi qua cửa thì đại sảnh xuất hiện.
Một ông già trông tràn trề tinh lực đang ngồi phía sau bàn.
"Nghe kỹ quy tắc đây, từ khi mở cửa là phải liều mạng chạy về phía trước biết chưa? Giải thưởng ít nhất là một ngàn tệ, nếu như cậu có thể đạt được giải nhất thì có thể nhận 1 vạn tệ tiền thưởng".
Thi chạy? Thú vị.
Tả Long không nói gì, nếu như anh chạy được giải nhất thì cũng có một khoản thu nhập không nhỏ.
Coi như là ngân sách tán gái cũng không quá đáng.
Anh còn không rõ cơ thể này của mình sao? Đừng nói là chạy thi với người, cho dù có là một con báo săn thì anh cũng sẽ hạ gục nó.
Sau khi tiến vào một con đường chạy thật dài, Tả Long đứng ở vạch xuất phát của con đường.
Chuyện liên quan đến tiền khiến anh tạm thời bỏ Lãnh Diệc Hàn sang một bên, dù sao chạy thi cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Con đường này không rộng, khoảng hai mét, ánh sáng vàng lờ mờ cũng miễn cưỡng có thể nhìn rõ tình hình ở đường chạy.
Lúc này một giọng nói đột nhiên vang lên.
"Các vị tuyển thủ về chỗ, chuẩn bị xuất phát, bắt đầu đếm ngược".
"3"
"2"
"1! Mở cửa".
Vào khoảnh khắc cửa mở ra, tiếng huyên nào ồn ào truyền vào tai Tả Long, khẽ nghiêng đầu ra thăm dò, anh đã phải kinh ngạc.
Mẹ kiếp! Đây là thi đấu gì vậy, lại có nhiều khán giả vậy sao.
Anh đang chuẩn bị chạy thì đột nhiên quay người lại.
Chương 4: Khiêm nhường
Một con sư tử từ từ nhô lên khỏi mặt đất, hướng về phía Tả Long gào thét.
Vẻ mặt thờ ơ của Tả Long dần chuyển sang lạnh lẽo.
Mẹ kiếp, vậy mà lại xem ông đây là khỉ để đùa giỡn à?
Nếu như chỉ là cuộc thi chạy bình thường, thì với số tiền thưởng mười ngàn tệ, đương nhiên anh sẽ không ngại.
Nhưng điều đó không có nghĩa là anh chấp nhận để một con dã thú đuổi chạy như chó nhà có tang chỉ để thỏa mãn cho dục vọng đáng sợ của kẻ khác.
Anh được người đời xưng tụng là Long Vương Tả Long, là đội trưởng của biệt đội Cuồng Long – tiểu đội khiến giới lính đánh thuê của vô số các quốc gia vừa nghe tên đã sợ mất mật. Một người như vậy sao có thể để người khác xem như súc sinh được?
Đồng thời, anh cũng nhận ra mình đã bị gã tài xế taxi có vẻ chất phác kia lừa.
Má nó, đúng là to gan mà, ngay cả ông đây mà cũng dám lừa!
Lừa giận bùng lên trong lòng Tả Long.
Anh từng là cơn ác mộng của giới lính đánh thuê quốc tế.
Long Vương – đội trưởng biệt đội Cuồng Long, từng chứng kiến một đội quân vũ trang phản chính phủ vô cớ tàn sát dân thường, cuối cùng, anh đã suất lĩnh tiểu đội của mình tiêu diệt đội quân kia chỉ trong vòng một đêm.
Phải biết, đó là một đội lính có hơn ngàn người được trang bị vũ trang đầy đủ, vậy mà chỉ trong vòng một đêm đã bị tiêu diệt sạch sẽ, cứ như nghiền chết một ngàn con kiến vậy.
Vì vậy, trong giới lính đánh thuê có lưu truyền một câu nói: Long Vương giận dữ! Thi hài trải rộng!
Nhìn con sư tử hung mãnh đang gào thét lao về phía mình, Tả Long cười lạnh, vung tay đấm một đấm.
Trong đại sảnh, có một người vội vàng chạy đến cạnh một ông lão.
“Không hay rồi, cái tên sau cùng còn chưa ra!”
Ông lão lười biếng đáp: “Bắt sư tử về, dạy dỗ một chút là được rồi, cũng đâu phải chưa từng gặp loại người nhát gan như vậy”.
Người nọ toát mồ hôi hột: “Nhưng… nhưng mà tên kia đã dùng một đấm đánh chết sư tử của chúng ta…”
Cái gì?
Ông lão lập tức đứng bật dậy, kế đó, sắc mặt ông ta sầm xuống.
“Lại dám gây rối ở trường đua người ông chủ Khôi à, đúng là muốn chết mà!”
Rầm!
Cùng lúc đó, đường chạy số 5 bỗng nhiên vang lên tiếng nổ, kế đó, bụi mù giăng kín.
Sau khi bụi hoàn toàn tan hết, bóng dáng Tả Long từ từ lộ ra.
Mặc dù bị mười gã to con cầm gậy bao quanh, nhưng anh lại chẳng chút để, mà đột nhiên quát to: “Bảo tên rùa đen Lãnh Diệc Hàn lập tức lăn ra đây cho ông mày!”
Lý Kỳ năm nay đã gần ba mươi, cũng xem như một tay lão luyện.
Nhờ vào khả năng xử xự khôn khéo, giỏi đưa đẩy và con mắt quan sát tinh tế mà hắn ta thành công lọt vào mắt xanh của Lãnh Diệc Hàn.
Trường đua người này vốn là do Lý Kỳ phụ trách giám sát.
Bởi vì trên giang hồ, ông chủ Khôi nổi tiếng làm việc tàn nhẫn, cho nên hắn ta được phái làm cơ sở ngầm giám sát trường đua này.
Khi nghe Tả Long quát lên như vậy, Lý Kỳ cảm thấy rất khiếp sợ.
Ở cái đất Thanh Châu này lại có người dám chỉ mặt gọi tên, bảo cậu chủ nhà hắn “lăn ra đây”.
Theo như suy nghĩ của mọi người thì có lẽ nửa đời sau của Tả Long… sẽ phải ở trong bệnh viện.
Nhưng Lý Kỳ thì khác, ánh mắt hắn ta đảo liên hồi.
Có hai trường hợp.
Hoặc là tên thanh niên này là kẻ đần, hoặc… hắn thật sự quen biết thiếu gia nhà hắn ta.
Lý Kỳ bằng lòng đánh cược vào trường hợp thứ hai, bởi vì nếu thành công thì sẽ lập công lớn, mà thất bại thì cũng chẳng tổn thất là bao.
Hắn ta liền xoay người, bấm số gọi cho Lãnh Diệc Hàn, nhưng tiếc thay là không có ai bắt máy.
Tuy nhiên, Lý Kỳ biết hiện tại, cậu chủ nhà mình đang ở trong xưởng số 1 để theo dõi cuộc đua của một con rùa đen hiếm thấy.
Phía trong, sau khi nghe Tả Long quát lên, ông lão kia nhếch mép cười.
“Nhóc con, mày tưởng chỉ cần kêu đại tên ai đó là xem như có chỗ dựa à? Đồ vô tri!”
Tâm trạng Tả Long cực kỳ khó chịu.
Ông đây đường đường là Long Vương, vậy mà suýt nữa đã bị người ta xem là khỉ để trêu cợt!
“Tôi đang đói, không thích nhiều lời, các người đừng có chọc vào tôi, khi tôi đói bụng thì rất dễ nổi giận, ngay chính tôi còn sợ mình đấy! Mau bảo tên nhóc Lãnh Diệc Hàn kia đến đây cho tôi!”
Ông lão kia khẽ phất tay một cái, một gã trung niên hùng hổ bước tới, không nói gì đã tấn công Tả Long.
Người này tên là Bưu Tử, lực chân gã có thể đá gãy một gốc cây.
Gã giơ tay đấm thẳng tới, có thể thấy được, một đấm này đã dùng toàn lực.
Nếu là người bình thường thì dù không bị đánh nát đầu, nhưng chắc chắn sẽ bị thủng một lỗ to, đảm bảo chết ngay tại chỗ.
Từ đó có thể thấy ông lão kia tàn nhẫn đến mức nào.
Từ đầu đến cuối, bọn họ chưa từng nghĩ sẽ để lại người sống.
Tia sáng lạnh lóe lên trong mắt Tả Long.
Anh thản nhiên giơ tay trái lên, dễ dàng bắt lấy nắm đấm hung hãn của Bưu Tử.
Bưu Tử có cảm giác cổ tay mình bị một cái kiềm kẹp chặt, không cách nào nhúc nhích được.
Gã lộ vẻ hoảng sợ, nhưng lại không ngăn được chuyện sắp diễn ra.
Lúc này, chân trái của Tả Long ngoặc một cái, thân thể Bưu Tử bị hất lên không.
Kế đó, tay phải của anh bắt lấy cổ chân gã, rồi nhấc gã lên.
Một chiêu này vốn là chiêu thức “kinh điển” trên phim điện ảnh, nhưng hiện tại lại diễn ra ngay trong đời thực.
Toàn trường có thể dự đoán được kết quả, sau khi Bưu Tử rơi xuống, tất nhiên thân thể gã sẽ được “tiếp xúc thân mật” với đầu gối của Tả Long.
Hậu quả không cần nói cũng biết.
“Tha mạng!”
Bưu Tử vốn đã lên đến đỉnh, lại bị Tả Long đè xuống, giờ phút này, rốt cuộc gã cũng tiếc mệnh, không còn để tâm đến tôn nghiêm nữa, cứ thế hô to.
Dưới tình thế cấp bách, ông lão vội quát: “Lên hết cho ta!”
Nếu Bưu Tử chết, ông ta thật sự không biết phải trả lời sao với nhà họ Khôi.
Khi đầu gối sắp chạm vào lưng Bưu Tử, đột nhiên, Tả Long nhớ lại hai chữ mà ông lão kia đã căn dặn.
Khiêm nhường!
Chính hai chữ này đã cứu mạng Bưu Tử.
Tả Long cảm thấy bất đắc dĩ.
Đúng, phải khiêm nhường, anh đến là để tán gái mà, sao có thể vừa đến Thanh Châu đã giết người cho được, ừm, như vậy có vẻ không hay lắm.
Nghĩ đến đây, anh nở một nụ cười tà, sau đó tay trái tăng thêm lực.
Chương 5: Anh Long!
Cánh tay phải của Bưu Tử trực tiếp bị vặn thành bánh quai chèo.
Tả Long cần khiêm nhường, nhưng điều đó không có nghĩa là Long Vương không đòi lãi.
“Xem ra cũng đáng mặt đàn ông!”
Thấy Bưu Tử chỉ khẽ rên lên mặc dù xương cốt lòi ra ngoài, chứ không hề gào thét thảm thiết, Tả Long không khỏi tán thưởng một câu.
Cảnh tượng này dọa mấy tên bặm trợn xung quanh đứng sững tại chỗ.
Bộp bộp bộp!
Bỗng nhiên, một chuỗi tiếng vỗ tay vang lên, một người đàn ông trung niên đeo kính đen, trông khá là lịch sự bước đến.
Những người khác vội vàng cúi chào.
“Chào ông chủ Khôi!”
Tả Long biết chính chủ đã đến.
Anh xoa xoa cái bụng đang réo ầm lên, theo anh thấy thì nếu hôm nay không làm thịt đám người này, e là khó mà ra ngoài được.
Lại nói, lúc này, trong xưởng số 1, Lý Kỳ gấp gáp chạy vào một căn phòng, mồ hô trên người hắn ta nhễ nhại.
Nhìn thấy bóng người đang cầm ly rượu đỏ, nhàn nhã ngồi trên ghế thái sư, hắn ta vội chạy đến.
Khóe miệng Lãnh Diệc Hàn khẽ nhếch, có thể khiến Lý Kỳ hoảng hốt chạy đến tìm anh ta thì… xem ra việc này cũng không nhỏ.
Khi Lý Kỳ đến gần, Lãnh Diệc Hàn liền lên tiếng trước: “Đã xảy ra chuyện lớn à?”
Lý Kỳ thở hổn hển: “Cậu… cậu chủ, trong trường đua người có một người thanh niên… hình như có quen cậu!”
Lãnh Diệc Hàn không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào Lý Kỳ, nhìn đến mức hắn ta phát hoảng.
Hắn ta biết Lãnh Diệc Hàn từng làm lính đánh thuê ba năm, cho nên ánh nhìn khát máu của anh ta càng thêm đáng sợ.
Trong lúc cấp bách, hắn ta cũng bất chấp: “Cậu chủ à, để tôi thuật lại đầy đủ câu nói của người thanh niên kia, thật sự chỉ là thuật lại thôi!”
“Bảo tên rùa đen Lãnh Diệc Hàn kia lăn ra đây cho ông mày!”
Lãnh Diệc Hàn sửng sốt, hai đầu lông mày cau lại.
Cái kiểu nói chuyện này… hình như chỉ có một người dám rống lên với anh ta như thế.
“Thanh niên à? Biết tên không?”
Lý Kỳ gật đầu: “Đúng, là một thanh niên, không biết tên, tuy nhiên, hắn và ông chủ Khôi đã xảy ra tranh chấp, hiện đang trong tình thế nguy hiểm”.
Lãnh Diệc Hàn liền đứng dậy.
“Qua đó xem sao!”
Không phải thì coi như xong, còn nếu thật sự là vị kia đến…
Ngẫm lại, nếu bản thân không xuất hiện kịp thời… dù tự xưng là Lãnh Huyết thì anh ta cũng không khỏi rùng mình một cái.
Trong xưởng số 2, từ sau khi ông chủ Khôi xuất hiện, tình hình đã có phần dịu đi.
Ông chủ Khôi vừa lau mắt kính vừa nói: “Cậu trai trẻ, thân thủ của cậu không tệ, tôi rất vừa ý. Tôi trả cậu một tháng một trăm ngàn tệ, thấy sao? Nếu chê thấp, chỉ cần cậu gật đầu, chuyện lương bổng vẫn có thể thương lượng lại”.
Tả Long thật sự rất đói.
Vừa vận động một thoáng mà cảm giác đói đã lan khắp toàn thân.
Mẹ kiếp, chẳng lẽ lúc trước tên nhóc Lãnh Huyết kia lừa anh?
Tả Long xoa xoa bụng, thờ ơ nói: “Này… ông chủ Khôi gì gì đấy, khó khăn lắm tôi mới dập được lửa giận, ông đừng có mà trêu vào tôi. Mau mau gọi lên Lãnh Diệc Hàn kia đến đây!”
Ông chủ Khôi lại lần nữa đeo kính lên, nhếch môi nở một nụ cười quái đản.
“Xem ra là cậu không đồng ý… Phế hai cánh tay hắn cho tôi!”
“Rõ!”, mười mấy gã bặm trợn đồng loạt hô to, rồi giơ gậy gỗ trong tay lên, xông về phía Tả Long.
Thấy vậy, cuối cùng Tả Long cũng ra tay.
Anh là ai chứ?
Long Vương – vua của lính đánh thuê.
Anh từng vượt qua mưa bom lửa đạn để lấy đầu kẻ cầm đầu quân địch, thì so ra, mười mấy tên côn đồ nhìn có vẻ hung tợn này có đáng là gì.
Bóng người thoáng qua, gần như chưa đến một phút, mười mấy tên to con đã nằm bò ra đất, kêu rên thảm thiết.
Vì tránh phiền toái, tất cả đều bị Tả Long đánh gãy tay hoặc chân.
Cảnh tượng này đã hoàn toàn khiến những người có mặt tại đây sợ ngây người.
Hai mắt ông lão kia muốn lồi cả ra ngoài.
Đây… má nó, là người à?
Nụ cười trên mặt ông chủ Khôi cũng biến mất.
Dù là Bưu Tử thì trong tình huống này cũng khó mà đánh thắng được.
Huống chi, dường như Tả Long không hề thở gấp dù chỉ là một hơi.
Ông chủ Khôi tự hào đã tung hoành khắp Thanh Châu, nhưng cho đến nay chưa từng gặp tên quái vật nào như vậy.
Trong lúc ông ta còn đang ngẩn người, Tả Long đã bước đến gần.
Anh giơ tay phải vỗ vỗ mấy cái vào mặt ông chủ Khôi, nhếch mép cười tà: “Đã bảo ông đừng có chọc vào ông đây rồi mà, sao không ngoan vậy hả?”
Ông chủ Khôi cực kỳ phẫn nộ, nhưng cũng có chút gì đó kinh hãi, vội nói: “Tên nhóc kia! Không ngại nói cho mày biết, đằng sau tao có tay súng đấy, tuy cậu Lãnh có quy định câu lạc bộ Phú Bão không được phép dùng súng, nhưng nếu mày dám ra tay với tao thì mày chết chắc, trừ phi mày có lòng tin bản thân nhanh hơn súng”.
Nghe xong, nụ cười trên môi Tả Long càng thêm âm u.
Dám uy hiếp ông mày à?
Súng? Bọn mày gọi là súng…
Còn ông mày gọi nó là đồ chơi!
Ngay khi Tả Long chuẩn bị dùng cổ tay chặt vào yết hầu ông chủ Khôi thì bỗng nhiên, một tiếng gọi đầy bất ngờ và mừng rỡ vang lên.
“Anh Long!”
Lãnh Diệc Hàn.
Hai chữ đơn giản vang lên lại khiến cho một kẻ từng trải qua sóng to gió lớn như ông chủ Khôi thở phào nhẹ nhõm.
Vừa nãy, khi Tả Long quyết định ra tay, sát khí ẩn sâu trong anh đã bộc phát.
Với tư cách là Long Vương, nói Tả Long bò ra từ núi thây biển máu vẫn còn chưa đủ để hình dung.
Nên mới nói, sát khí của anh đủ để bất kỳ một người bình thường nào cũng phải khiếp sợ.
Hắn thật sự muốn giết mình!
Đây chính là phản ứng đầu tiên của ông chủ Khôi vào thời điểm đó.
Tuy nhiên, tất cả đã biến mất khi hai chữ kia vang lên.
Tả Long thu tay lại, nhanh chân đi đến bên cạnh Lãnh Diệc Hàn.
Trên mặt anh lộ vẻ kích động.
Bộp!
Đột nhiên, Lãnh Diệc Hàn làm một động tác cúi chào rất kỳ quái.
Thấy động tác của anh ta, Tả Long có chút bùi ngùi.
Sau mấy năm cách biệt, cuối cùng anh cũng có thể gặp lại các anh em đã từng vào sinh ra tử với mình một lần nữa.
Anh nở nụ cười.
“Được rồi! Tên nhóc nhà cậu, khiến tôi suýt chút không khiêm nhường được nữa!”
Lãnh Diệc Hàn ngượng ngùng sờ gáy.
Ông chủ Khôi có cảm giác như thế giới vừa sụp đổ trước mắt mình.
Tên nhóc này thật sự có quen biết với Lãnh Diệc Hàn.
Thấy Lãnh Diệc Hàn lạnh lùng nhìn về phía mình, ông chủ Khôi vội nở nụ cười, có điều, nụ cười của ông ta lại giống như đang mếu.
“Cậu Lãnh à, hiểu lầm mà thôi!”
Bốp!
Lãnh Diệc Hàn thẳng tay tát vào mặt ông ta.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK