• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 46: Đấu bọn buôn người

"Khỏi phải cướp, tôi sẽ nhanh chóng trả lại 500 cho cậu".

Trong lòng nhân viên phục vụ tràn ngập sự khinh bỉ, anh ta chưa từng gặp loại đàn ông nào thích giả vờ hơn người như vậy.

Đúng lúc này, bỗng có một giọng nói vang lên.

"Anh Long?"

Tả Long quay đầu lại, một người đàn ông trung niên xa lạ lọt vào trong mắt.

Người đàn ông trung niên kia mừng rỡ, vội vàng bước tới.

"Anh Long, là anh thật ư?"

Tả Long thật sự không quen ông ta.

"Ông là?"

Người đàn ông trung niên kia ho khan một cái.

"Tối hôm qua, anh ở chỗ xe cũ..."

Xoạt!

Tả Long lập tức đứng lên, hóa ra là một tên đại ca trong đám người kia.

Chuyện này cũng không thể để cho hai cô biết nên anh vội vàng cầm lấy tay của người đàn ông trung niên kia, cười nói:

"Ông Trần, hóa ra là ông, đã bảo là đừng gọi biệt danh anh Long của tôi mà, sao còn như thế".

Người đàn ông trung niên kia thấy ánh mắt đầy đe dọa của Tả Long mà còn không hiểu được nữa thì dứt khoát đâm đầu chết đi cho rồi.

"À, anh xem trí nhớ của tôi này, hiếm lắm anh mới đến tiệm tôi ăn cơm, bữa này phải để tôi mời".

Tả Long mừng rỡ, đúng là có người sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Tối hôm qua, đại ca cũng có mặt ở hiện trường, anh giết Trần Đào, họ cũng là một trong số những người được lợi, lấy chút lãi cũng là đương nhiên.

"Vậy cũng ngại quá, được rồi, lần sau tôi mời".

Nhân viên phục vụ đứng cạnh ngây ngẩn cả người.

Chuyện đùa gì thế này? Sao tên ngốc kia lại quen với ông chủ lớn của họ?

"Cậu! Là cậu đó, còn đứng đây làm gì?"

Nhân viên phục vụ vội vàng cúi đầu: "Ngại quá thưa ông chủ, tôi đi ngay đây".

Sau khi ra khỏi tiệm cơm Tây, Tả Long nhìn thấy ánh mắt hai cô có chút nghi ngờ bèn cười ha ha nói: "Ơ! Bên kia sôi động vậy".

Hai cô nhìn theo ngón tay của Tả Long, vậy mà lại không rời mắt nổi.

Tả Long king ngạc, mình chỉ thuận tay chỉ thế mà lại có chuyện xảy ra thật?

Điền Thư Ngữ đúng là một em bé mười vạn câu hỏi vì sao.

"Thầy Tả, Phi Phi, qua đó nhìn xem đi!"

Ba người đi đến gần đó, một đống người đang vây thành từng vòng.

Là một người đàn ông, khi hóng hớt sao có thể không chen ra một con đường.

Ba người thuận lợi tiến vào bên trong, chỉ thấy một người phụ nữ trung niên đang lôi kéo một bé trai khoảng 2 3 tuổi gào khóc.

"Con của mẹ! Cuối cùng mẹ cũng tìm được con, một năm rồi, suốt một năm trời! Mẹ cho rằng đã không còn được gặp lại con nữa".

Bên kia cũng có một người đàn ông trung niên nắm chặt lấy đứa bé, mặt mặt dữ tợn nhìn người phụ nữ trung niên.

"Bà là ai? Đây là con tôi, bà bị điên à!"

Đứa bé chính giữa run lẩy bẩy, không nói nổi một câu.

"Con ơi, con của mẹ, mẹ đang nói chuyện với con đó, con không biết mẹ sao?"

Người phụ nữ trung niên bỗng nhiên dùng sức kéo, đứa bé mất đi cân bằng không khỏi mở miệng.

Sau đó, bỗng có một tiếng gào đau đớn phát ra từ trong miệng người phụ nữ trung niên kia.

"A! Con của mẹ, đám buôn người trời đánh các người, sao các người có thể độc ác như vậy!"

Tả Long nhìn thấy rất rõ, đứa trẻ kia vừa há miệng ra thì không có đầu lưỡi.

Anh không khỏi siết chặt nắm đấm.

Lúc này, hai gã đàn ông to con bỗng xông vào kéo người phụ nữ trung niên kia ra.

Còn người đàn ông trung niên kia thì ôm đứa trẻ chạy về phía một chiếc xe đang đậu ven đường.

Ngụy Tuyết Phi ầng ậng nước mắt đang định đứng ra thì bỗng bị Tả Long kéo một cái.

"Đừng xen vào!"

Ngụy Tuyết Phi và Điền Thư Ngữ đồng loạt quay đầu nhìn Tả Long với ánh mắt căm ghét, oán hận.

Tả Long bất lực, chỉ để lại một câu rồi chạy ra ngoài: "Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc!"

Khi Tả Long chạy ra, hai gã đàn ông to con kia cũng đẩy người phụ nữ trung niên sang một bên, rồi nhảy lên chiếc xe kia.

Chiếc xe đó chạy đến một con ngõ rồi lại đổi sang một chiếc xa khác rời đi.

Tả Long vẫn bám dưới gầm xe mặt mày xanh mét.

Thực ra, anh cũng là một đứa trẻ mồ côi, nếu không phải được lão ăn mày kia nhận nuôi thì anh đã sớm chết cóng giữa trời đông giá rét rồi.

Thế nên đời này, anh hận nhất chính là bọn buôn người.

Chính vì có chúng mới khiến cho biết bao gia đình ly tán, bao đứa trẻ từ thiên đường rơi xuống địa ngục.

Hôm nay, anh muốn dùng cách của mình để trừng trị đám người đầy tội ác đó.

Tại vùng ngoại ô thành phố Thanh Châu, ở thôn Phong Văn.

Giờ, cuộc sống của nông dân đã ngày càng khấm khá, trong thôn thường thường có thể nhìn thấy một căn nhà hai tầng xây theo kiểu phương Tây.

Sau khi xe dừng lại, Tả Long bèn núp vào trong sân.

Nơi này cũng là một căn nhà hai tầng xây theo kiểu phương Tây, chỉ riêng gác cửa đã có hai người.

Sau khi ba người kia dẫn theo bé trai vào nhà, người đàn ông trung niên kia lập tức nhấc chân đá vào mông của bé.

"Cút lên đi, mẹ nó, suýt nữa thì tiêu".

Trên sô pha, có một tên to con mặt mày dữ tợn, trên cổ có một cái bớt rất lớn đang ngồi.

Gã nghe vậy quay đầu liếc nhìn một cái.

"Xảy ra chuyện gì à?"

Người đàn ông trung niên kia cười đáp: "Đại ca, bị mẹ của thằng nhóc kia gặp được, may mắn không sao".

Gã to con có bớt hừ lạnh một tiếng nói:

"Sau này để ý chút, bỏ đi, thành phố Thanh Châu này đã không thể ở được nữa, ngày mai đổi nơi khác".

"Vâng đại ca, còn nữa đại ca ơi, em phát hiện câm điếc không đủ để khiến người ta đồng tình, đến trưa mới xin được mấy chục tệ, vẫn là đứt tay đứt chân mới dễ kiếm tiền".

Gã to con có bớt xoa cằm nói:

"Mày nói hình như cũng có lý, đợi ngày mai đổi chỗ xong, chặt mấy thằng có đầy đủ tay chân cho tao".

Tả Long ở ngoài cửa cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa.

Cả người anh bắt đầu không tự chủ tỏa ra sát khí, chỉ thấy Tả Long chậm rãi đi ra từ trong góc khuất, rồi đi đến cửa phòng ở lầu một.

Tên gác cửa ở đó lập tức phát hiện ra Tả Long, quát: "Đứng lại!"

Tả Long hoàn toàn làm lơ gã ta, bước tiếp về phía trước.

Tên gác cửa rút một con dao găm từ sau lưng ra, xông thẳng về phía Tả Long.

Lúc sắp đến gần thì Tả Long chợt xoay người.

Một đôi mắt đỏ tươi tràn ngập sát khí khiến tên kia lập tức cứng ngắc tại chỗ.

Một giây sau, người này thế mà sợ tới mức đái trong quần, rồi ngồi bệt xuống đất, tay phải chỉ vào Tả Long, run rẩy nói: "Mày... mày là ác quỷ!"
Chương 47: Giải quyết bọn buôn người

Tả Long lần đầu tiên hoàn toàn tỏa ra sát khí của mình, thoáng chốc, người trong phòng nghe được âm thanh chuẩn bị chạy ra đều không nhịn được rùng mình một cái.

Tên gác cửa còn thảm hơn, gã ta cảm thấy mình như chìm vào trong núi thi biển máu.

Bỗng dưng, gã ta bắt đầu miệng sùi bọt mép, không ngờ lại bị trực tiếp hù chết.

Tả Long khẽ giẫm chân phải một cái, đạp lên con dao găm của gã ta, sau đó đá ra sau.

Con dao găm bay vút đi hóa thành một cái bóng trắng đâm thẳng vào trán của một tên gác cửa khác.

Trong phòng, tay phải của gã to con có bớt đã đặt lên hông, nơi đó có giắt một khẩu súng.

"Lão Nhị, ra ngoài xem thử coi".

Bên trong phòng, ngoài tên đại ca ra còn có năm người khác. Giờ phút này, ai cũng cầm trong tay một thanh mã tấu.

Người đàn ông trung niên kia là lão Nhị bèn gật đầu, nhấc chân lên đi.

Rầm!

Bông nhiên, cánh cửa phòng trộm bằng kim loại nặng chợt bị đá bay, đập vào tên đàn em đứng gần nhất bay dính lên tường.

Tiếng nổ vang dội ấy cho thấy độ mạnh yếu kèm theo một tường máu me ấy đã đủ để chứng minh tên kia đã trực tiếp bị đập chết tươi.

Bóng người như ma quỷ của Tả Long cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Gã to con có bớt dứt khoát rút súng chỉ vào Tả Long, hơi hoảng sợ và tàn nhẫn nói:

"Mày là ai?"

Tả Long mặt mày lạnh tanh, liếc mắt nhìn mỗi người ở đây đáp:

"Người giết chúng mày!"

Anh vừa nói xong, lập tức di chuyển.

Gần như là cùng lúc đó, tiếng súng cũng vang lên.

Bằng, bằng, bằng!

Tiếng súng không ngừng vang lên bên tai, nhưng tay cầm súng của gã to con có bớt lại bắt đầu run rẩy.

Đây mà là người sao?

Tốc độ của Tả Long quá nhanh, gã bắn mấy phát mà chẳng trúng phát nào.

"Á!"

Đột nhiên, gã to con có bớt chợt hét thảm một tiếng, ánh mắt tràn ngập vẻ khó tin nhìn cánh tay phải của mình.

Cánh tay vẫn là cánh tay ấy, nhưng bàn tay cầm súng đã rơi trên mặt đất.

Mà ở bên cạnh, Tả Long đang cầm một thanh mã tấu không biết xuất hiện ở đó từ bao giờ.

Máu tươi không ngừng bắn ra.

Chỉ thấy chân phải Tả Long dùng sức đạp mạnh xuống, cùng với một tiếng tru tréo của gã to con kia, đầu gối chân trái của gã lập tức bị anh đạp gãy.

"Chúng ta cứ từ từ mà chơi thôi nào!"

Giờ, toàn bộ phòng khách trong lầu một chỉ còn lại hai người sống, đó chính là gã to con có bớt và người đàn ông trung niên gặp ở trên đường lúc nãy.

Tả Long vứt thanh mã tấu kia đi, sau đó nâng một cái ghế sa lông đơn đi lên lầu hai.

Sau khi lên lầu, anh phát hiện âm thanh lớn như vậy lại không có một người hay đứa trẻ nào đi ra thì càng tức giận hơn.

Rõ ràng là những đứa trẻ kia đã bị đánh sợ, có lẽ ngay cả khi xảy ra động đất, chúng cũng sẽ không biết chạy trốn.

Tả Long đặt cái ghế sa lông đơn đó ngay cửa cầu thang lầu hai rồi xoay người đi xuống.

Đây là để phòng ngừa lỡ có đứa trẻ nào chạy xuống lầu một nên mới bất đắc dĩ làm thế.

Bởi vì, giờ cảnh tượng như địa ngục ở lầu một mà bị chúng nhìn thấy thì chắc chắn sẽ để lại bóng ma tâm lý.

"Xin... xin tha cho tôi, trong két sắt đều là tiền, cậu cứ lấy thoải mái!"

Gã to con có bớt nhịn đau, cầu xin Tả Long tha mạng.

Trên gương mặt mập mạp của gã đã đầm đìa mồ hôi.

Nếu Tả Long mặc cứ kệ gã thì hoàn toàn không cần ra tay, mất máu quá nhiều cũng sẽ khiến gã đi đời nhà ma.

Tả Long không nói gì, mà là đi tới ngồi xổm xuống.

Anh giơ tay phải lấy mấy cây kim từ bên hông ra, bóng trắng lóe lên, trên đầu gã đã bị cắm vào mấy cây kim.

"Mày... mày muốn làm gì?"

Bị hai cây kim ghim xuống chắc hẳn sẽ không khiến gã đau đến ngất đi.

Tả Long đứng dậy, rồi lại đá chân phải ra.

"Á!"

Đầu gối chân phải của gã to con có bớt kia lập tức bị anh đá gãy.

Giờ đây, gã thật sự muốn chết.

"Cho tao một đòn dứt khoát đi, đừng tra tấn tao nữa".

Tả Long cười gằn nói: "Dứt khoát? Mẹ nó khi mày tra tấn những đứa trẻ kia thì sao không nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay? Yên tâm đi, kim của tao sẽ không làm mày ngất".

Lão Nhị đứng cách đó không xa nhìn mà hồn vía lên mây.

Đây rõ ràng là định tra tấn đến chết!

Gã ta cuối cùng cũng sợ, đầu gối chân phải của gã ta cũng bị đạp gãy.

Lão Nhị liếc thấy thanh mã tấu cách đó không xa thì như thấy được hy vọng.

Gã ta thà rằng tự sát cũng không muốn bị tra tấn như thế.

Lão Nhị vừa đi, bên tai còn thường vang lên tiếng hét thảm của đại ca. Điều đó khiến tốc độ của gã ta càng nhanh hơn.

Cuối cùng, gã ta cũng cầm lấy thanh mã tấu kia, thầm cổ vũ chính mình, rồi cứa ngang qua cổ.

Bốp!

Tay phải của gã ta chợt truyền đến một cơn đau nhức, thanh mã tấu cũng bị đập bay ra ngoài.

Tả Long đứng trước mặt gã ta, trên mặt lộ ra một nụ cười quỷ dị.

"Yên tâm đi, Long Vương tao kêu mày chết lúc nào thì chính là lúc ấy!"

Nửa tiếng sau, mãi đến khi Tả Long nghe được tiếng còi xe cảnh sát thì mới chấm dứt tính mạng của hai người.

Trước đó có tiếng súng vang lên thì người dân trong thôn chắc chắn sẽ báo cảnh sát nên anh cũng không cần quan tâm đến việc sắp xếp những đứa trẻ kia thế nào.

Tả Long dọn dẹp một chút dấu vết của mình rồi nhảy ra khỏi sân, ở một góc khuất gần đó thấy cảnh sát xông vào căn nhà hai tầng ấy mới yên tâm rời đi.

Anh cứ một mình yên lặng đi ra rất xa rồi mới gọi một chiếc taxi.

Tâm trạng Tả Long có chút bực bội nói địa điểm cho tài xế: "Đến câu lạc bộ Phú Bão".

Sau đó, anh bèn gọi cho Lãnh Diệc Hàn.

"Câu lạc bộ Phú Bão, đến uống rượu với tôi đi".

Lãnh Diệc Hàn ở đầu dây bên kia chỉ nói một chữ: "Được!"

Sau khi cúp điện thoại, Lãnh Diệc Hàn đang ở sân bay liếc nhìn đồng hồ, rồi không chút do dự xoay người rời đi.

Tâm trạng anh Long đang không tốt, em cũng đừng trách anh không tự mình đến đón máy bay nhé.

Khi Tả Long đi tới cửa câu lạc bộ Phú Bão, Lý Kỳ đã sớm đứng đó chờ từ lâu.

Lãnh Diệc Hàn gọi điện tới bảo Tả Long sắp tới, Lý Kỳ bèn vội vàng bỏ hết mọi công việc.

"Anh Long!"

Tả Long xuống xe, hoàn toàn làm lơ lời chào hỏi của Lý Kỳ.

"Dẫn tôi đến một chỗ có thể uống rượu".

"Vâng, anh Long!"

Trong tòa nhà thứ nhất, khu nghỉ ngơi cực kỳ sang trọng, không những có nhà hàng cơm Tây, còn có cửa hàng trò chơi điện tử, quán bar...
Chương 48: Nghĩ lại chuyện cũ

Lý Kỳ dẫn theo Tả Long đến quán bar, một mỹ nữ đang đánh dương cầm trên sân khấu, bầu không khí nho nhã thanh lịch.

Tả Long ngồi vào chỗ và lên tiếng nói:

“Lấy cho tôi mười chai Phi Thiên, một đĩa lạc, sau đó không còn việc của cậu nữa”.

Lý Kỳ đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó vội cười nói.

“Anh Long đợi một chút, cậu Lãnh cũng đang trên đường đến đây”.

Nhân viên phục vụ bị Lý Kỳ đạp ra, sau đó đích thân đi xách mười chai Phi Thiên đi đến.

Đặt rượu xuống, Lý Kỳ cung kính đứng ở vị trí không xa ở cửa.

Hắn ta đã rút ra bài học, đề phòng những người không có mắt lại chọc đến Tả Long.

Lúc đó Lãnh Diệc Hàn cũng đã nói rõ trong điện thoại, tâm trạng của anh Long không tốt, tuyệt đối không được để người khác chọc đến anh, nếu không, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Mở một chai Phi Thiên, Tả Long trực tiếp đặt miệng chai lên miệng mình.

Một hơi uống hết một phần ba chai.

“Mẹ kiếp!”

Nghĩ đến cảnh tượng nhìn thấy trong mấy phòng ngủ ở tầng hai lúc trước khi đi, trong lòng Tả Long đau khổ.

Mấy đứa trẻ con sợ hãi túm tụm lại với nhau.

Không phải thiếu cánh tay thì gãy chân, cho dù người có chân tay khỏe mạnh cũng tàn tật, trên người thiếu một thứ gì đó.

Súc sinh!

Nghĩ đến đây, anh cầm chai rượu lại ngửa cổ uống!

Cùng lúc đó, ở cửa câu lạc bộ Phú Bão có một chiếc siêu xe hai cửa Bentley đi đến, giá bán khoảng bốn triệu.

Chiếc xe dừng lại, có một nam một nữ đi xuống.

Cũng coi là người quen cũ của Tả Long.

Trong lòng Kỷ Minh rất vui, vốn định sớm nay ra viện sẽ đi gây chuyện với Tả Long.

Không ngờ Vưu Mẫn Giai lại chủ động tìm đến, nói ra hai điều kiện.

Chỉ cần đồng ý hai điều kiện này, Vưu Mẫn Giai có thể làm bạn gái của hắn.

Hai điều kiện đó chỉ là chuyện nhỏ đối với hắn.

Một điều trong đó là tha cho Tả Long.

Điều kiện còn lại, chính là bố của Vưu Mẫn Giai.

Trong một đêm đã thua mười triệu ở sòng bạc Ma Cao.

Kỷ Minh cười lạnh lùng trong lòng, Vưu Mẫn Giai à Vưu Mẫn Giai, bình thường anh theo đuổi em thì em không đồng ý, cứ phải ép anh ra chiêu hiểm.

Loại người làm ăn nhỏ như bố của Vưu Mẫn Giai, làm sao sòng bạc Ma Cao có thể cho ông ta vay mười triệu để đánh bạc chứ, còn không phải là Kỷ Minh hắn giở trò sao.

“Giai Giai, anh nói với em, câu lạc bộ Phú Bão này ai không có thân phận nhất định thì không vào được đâu, lúc anh ở thành phố Thanh Đằng đã nghe nói đến nơi này, hôm nay chúng ta phải chơi cho thật vui”.

Vưu Mẫn Giai cười gượng.

“Ồ”.

Đột nhiên Kỷ Minh kéo tay của Vưu Mẫn Giai cười nói.

“Giai Giai, em yên tâm, anh đã sắp xếp người đến Ma Cao rồi, nhất định sẽ cứu bác trai ra, chỉ là mười triệu nhỏ bé thôi mà, chuyện nhỏ”.

Mười phút sau, bọn họ vào trong một phòng của câu lạc bộ Phú Bão, Vưu Mẫn Giai cảm thấy hơi nhàm chán.

Nhưng Kỷ Minh lại vô cùng hưng phấn, hắn đã đánh cược hai triệu vào Lão Thử số ba.

Cách thức đánh cược mới mẻ này khiến hắn thực sự không nỡ buông tay, ngay cả việc lợi dụng ôm ấp Vưu Mẫn Giai mà hắn cũng quên mất.

Cuối cùng, Vưu Mẫn Giai nhìn biển chỉ dẫn nói với Kỷ Minh.

“Tôi đến khu vực nghỉ ngơi ngồi một lúc”.

Cuộc đua sắp bắt đầu rồi, Kỷ Minh có chút khó chịu xua tay.

“Ừm, đi đi, chốc nữa anh đi tìm em”.

Trong quán bar của khu vực nghỉ ngơi, trong lòng Lý Kỳ có chút đau khổ.

Hiện giờ Tả Long đã uống hết hai chai rượu trắng rồi, hắn ta thực sự sợ sẽ xảy ra chuyện.

Do dự một lúc hắn ta vẫn quyết định gọi điện cho Lãnh Diệc Hàn, thế nên di chuyển bước chân đến một phòng bên trong.

Đúng lúc này, Vưu Mẫn Giai đi vào trong quán bar, cô bị thu hút bởi tiếng đàn dương cầm nho nhã.

Vừa vào cửa, lọt vào mắt đầu tiên là người đàn ông vò đầu uống rượu.

Tả Long.

Trên đường đi, không biết là Kỷ Minh muốn khoe khoang bản thân hay là vì điều gì mà đã giảng giải rất rõ ràng về chế độ hội viên của câu lạc bộ Phú Bão.

Cho nên Vưu Mẫn Giai càng thêm hiếu kỳ về việc Tả Long lại có thể vào đây.

Cô ta vốn định tiến lên chào hỏi, nhưng nghĩ đến Kỷ Minh có ở đây, chẳng may chốc nữa nhìn thấy thì lại rắc rối.

Cắn răng, Vưu Mẫn Giai định đi đến chỗ khác.

Lúc này, Tả Long đã ăn hết lạc, ngẩng đầu tìm Lý Kỳ gọi thêm đĩa nữa, vừa hay nhìn thấy bóng dáng của Vưu Mẫn Giai.

Cồn rượu đã lên đến đỉnh đầu, Tả Long lập tức gọi một tiếng.

“Vưu Mẫn Giai, lại đây uống rượu với tôi!”

Vưu Mẫn Giai ngẩn người.

Đây còn là thầy Tả không?

Lúc này lời nói của Tả Long không những ẩn chứa vẻ bá đạo, mà còn có ý không cho phép làm trái lời.

Vưu Mẫn Giai kinh ngạc một hồi, sau vẫn quyết định ra đi, bởi vì Kỷ Minh cũng ở đây.

Nhưng cú quay người bỏ đi này lại chọc giận Tả Long.

“Bốp!”

Tay phải Tả Long đập mạnh xuống bàn, sau đó đứng lên quát lớn:

“Lại đây!”

Tiếng quát này lại cắt ngang cả tiếng đàn dương cầm.

Còn có mấy gia đình cũng ngồi ở đây, thấy vậy đều cau mày.

Nhưng ít nhất họ có tư chất không tồi, cũng có thể biết những người có thể vào đây đều không dễ chọc vào, nên cũng không nói gì nhiều.

Nhân viên bảo vệ càng không quan tâm, vừa nãy Lý Kỳ đã dặn dò mấy lần rồi, mẹ kiếp, ai dám động vào anh, đúng là tìm cái chết.

Vưu Mẫn Giai nổi giận, quay người nhìn Tả Long.

“Tại sao tôi phải nghe theo anh!”

Cuối cùng trong đầu Tả Long cũng lóe lên suy nghĩ Vưu Mẫn Giai là phó hiệu trưởng, chậm rãi ngồi xuống.

Khuôn mặt trở lại vẻ cô đơn trước đó, lại cầm chai rượu uống tiếp.

Anh nghĩ đến quá nhiều việc.

Nghĩ đến mình và một con mèo hoang tranh cướp đồ ăn trong thùng rác vào ngày băng tuyết ngập trời, nghĩ đến cảm giác tuyệt vọng đói khát cả một ngày, càng nghĩ đến khoảnh khắc lão ăn mày xuất hiện mang đến hy vọng cho anh.

Các bạn nhỏ, hy vọng cuộc sống sau này của các em tràn đầy ánh mặt trời, cạn!

Ực ực ực ực!

Một chai Phi Thiên bị Tả Long uống cạn.

“Đừng uống nữa”.
Chương 49: Nỗi khổ

Giọng nói dịu dàng đột nhiên vang lên, không biết Vưu Mẫn Giai đã ngồi đối diện từ lúc nào.

Bộ dạng này của Tả Long khiến cô ta nhìn mà đau lòng, không kiềm chế được vẫn đi đến.

“Mặc kệ tôi”.

Vưu Mẫn Giai nhìn khuôn mặt lạnh lùng, đau thương của Tả Long, đột nhiên muốn đưa tay ôm người đàn ông này vào trong lòng.

Lúc này cuộc đua đã kết thúc, Kỷ Minh tìm một vòng cũng tìm thấy quán bar của khu vực nghỉ ngơi.

Vừa hay nhìn thấy Vưu Mẫn Giai đưa tay phải về phía Tả Long.

Liền sau đó, Kỷ Minh nổi giận.

“Mẹ kiếp! Mẹ kiếp, em đang làm gì đấy hả?”

Vưu Mẫn Giai sợ giật mình, vội vàng đứng lên.

“Kỷ Minh, anh nghe tôi giải thích đã!”

Cô ta sợ Tả Long bị Kỷ Minh làm hại, càng sợ Kỷ Minh vì chuyện này mà không đi cứu bố của cô ta.

Kỷ Minh chỉ vào Vưu Mẫn Giai.

“Em nhớ rõ cho anh, đã đồng ý làm người phụ nữ của anh, thì không được nghĩ đến người đàn ông khác, còn mày!”

Hắn quay người nhìn sang Tả Long.

“Nếu không phải Giai Giai cầu xin cho mày, mày thực sự cho rằng tao sẽ tha cho mày à?”

Tả Long không thèm để ý đến Kỷ Minh, mà nhìn sang Vưu Mẫn Giai.

“Cô làm bạn gái của cậu ta à?”

Vưu Mẫn Giai há miệng, nhìn ánh mắt chất vấn của Tả Long, lại không thốt ra được một chữ.

Kỷ Minh sắp phát điên rồi, lại dám liếc mắt đưa tình trước mặt hắn.

Lúc này, cuối cùng Lý Kỳ gọi điện xong rồi chạy đến.

“Vị khách này…”

“Cút!”

Thái độ không khách sáo của Kỷ Minh khiến sắc mặt Lý Kỳ nghiêm lạnh lại.

“Tôi thấy người phải cút là anh, nơi này là câu lạc bộ Phú Bão, không phải là nơi anh được ngang ngược”.

Lời của Lý Kỳ khiến Kỷ Minh phá lên cười.

“Mày là cái thá gì! Cũng dám ăn nói như vậy với tao, thằng cháu chắt này dụ dỗ bạn gái tao, mày nói xem?”

Nhưng Lý Kỳ không ra bài theo thường lệ, mà trực tiếp nói.

“Mời anh ra ngoài”.

Kỷ Minh sửng sốt, người của câu lạc bộ Phú Bão lại bảo vệ Tả Long như thế?

Nhưng hắn toàn hoàn nổi giận.

“Hôm nay tao cứ đứng ở đây, chúng mày động vào tao thử xem, kể cả Lãnh Diệc Hàn ở có đây cũng không dám ăn nói với tao như vậy”.

“Vậy sao?”

Một giọng nói vang lên từ phía sau, Lãnh Diệc Hàn vội đi đến bên này.

Anh ta nói ra hai chữ cũng không nhìn Kỷ Minh đến một cái, mà cẩn thận nhìn Tả Long, phát hiện ánh mắt của Tả Long nhìn chằm chằm Vưu Mẫn Giai, mới thở ra nhẹ nhõm.

Cũng may, tên cháu chắt nhà cậu không chọc giận anh Long.

Năm đó ở một đất nước nhỏ, có một lần Tả Long cũng có tâm trạng vô cùng tồi tệ.

Lúc đó trong quán bar có hai người nước ngoài chọc vào Tả Long, đến bây giờ anh ta cũng không dám nhớ lại cảnh tượng lúc đó.

Mấy đội viên bọn họ đều ngăn cản Tả Long, kết quả những người đó đều nằm viện viện một tuần.

Nhìn thấy Lãnh Diệc Hàn xuất hiện, Kỷ Minh hơi kiêng sợ, đồng thời vẫn lên tiếng nói.

“Lãnh Diệc Hàn, anh đến đúng lúc lắm, nói đi, giải quyết thế nào? Người này dụ dỗ bạn gái tôi, anh cũng định bảo vệ đến cùng sao?”

Lãnh Diệc Hàn không trả lời, mà trực tiếp cầm một chai Phi Thiên.

Ực ực ực!

Chỉ một lúc đã uống cạn cả một chai Phi Thiên, sau đó đặt chai rượu xuống nói với Tả Long.

“Anh Long, tôi đến muộn”.

Cuối cùng Tả Long thu lại ánh mắt, nhìn Lãnh Diệc Hàn gật đầu.

“Ừm, đến là được rồi, hôm nay hai anh em chúng ta phải uống thật vui vẻ”.

Lãnh Diệc Hàn vui mừng, đúng là đã lâu lắm rồi không uống rượu với Tả Long.

Tình cảm đi ra từ sống chết, người bình thường vốn không thể hiểu được.

Kỷ Minh thấy Lãnh Diệc Hàn không nhìn đến mình, hoàn toàn phát điên.

“Lãnh Diệc Hàn, anh có ý gì?”

Cuối cùng Lãnh Diệc Hàn nhìn hắn một cái.

“Cút đi cho tôi, anh là người của nhà họ Kỷ ở thành phố Thành Đằng phải không, nơi này là thành phố Thanh Châu, địa bàn của tôi, còn không đi thì tôi gọi bố anh đến chuộc người!”

Kỷ Minh còn muốn nói gì, lại thấy mấy bảo vệ đã vây đến, không cam lòng nhưng cũng biết dù sao nơi này cũng không phải là thành phố Thanh Đằng, hừ lạnh lùng một tiếng, rồi định đi đến kéo tay của Vưu Mẫn Giai.

“Cậu động vào thử xem?”

Giọng nói như cửu u vang lên từ miệng Tả Long, đồng thời đôi mắt hơi đỏ rực tràn đầy cồn rượu nhìn chằm chằm khiến Kỷ Minh dựng tóc gáy.

Tay phải dừng lại hai giây trong không trung.

“Giai Giai, đi theo anh”.

“Cô ấy sẽ không đi với cậu, nếu còn để tôi thấy cậu đến quấy nhiễu Vưu Mẫn Giai, thì tôi sẽ phế cậu”.

Giọng của Tả Long lại vang lên lần nữa, Vưu Mẫn Giai cắn chặt môi.

Sự quan tâm của Tả Long với cô ta đã chạm vào nơi mềm yếu nhất trong lòng cô ta, đặc biệt khi một người đàn ông bá đạo luôn là ngầu nhất.

Mang theo oán giận và thù hận đầy lồng ngực, Kỷ Minh xông ra ngoài.

Lãnh Diệc Hàn xua tay cho tất cả mọi người lui ra, vội vàng kéo một chiếc ghế cười nói với Vưu Mẫn Giai.

“Chị dâu ngồi đi!”

Vưu Mẫn Giai đỏ bừng mặt.

“Anh… anh đừng nói bậy, tôi và thầy Long không có gì”.

Tả Long cũng lên tiếng.

“Đừng nói lung tung, cô ấy là phó hiệu trưởng Vưu”.

Lúc này, Vưu Mẫn Giai lại có cảm giác thất vọng, nghe thấy Tả Long gọi cô ta là phó hiệu trưởng Vưu.

Từ tối hôm qua nhìn thấy vẻ dịu dàng yếu đuối của Vưu Mẫn Giai, lại thêm hôm nay cồn rượu lên tận đầu, Tả Long nảy sinh một cảm giác mạnh mẽ muốn bảo vệ Vưu Mẫn Giai.

Lúc này nhìn Vưu Mẫn Giai, Tả Long lại lên tiếng.

“Nói đi, cô đồng ý làm bạn gái của Kỷ Minh, chắc chắn là có nỗi khổ gì đó”.

Vưu Mẫn Giai khẽ gật đầu.

“Để tôi nghĩ cách, anh không giúp được tôi đâu”.

Tả Long chỉ vào Lãnh Diệc Hàn.

“Cậu ta, Lãnh Diệc Hàn, nếu cô từng nghe nói đến, thì nên biết cậu ta có thể giúp được cô”.

Lãnh Diệc Hàn cũng vội vàng lên tiếng.

“Đúng, chị dâu… phó hiệu trưởng Vưu cô nói ra là được”.

Vưu Mẫn Giai do dự.

Đúng là có lẽ ở thành phố Thanh Châu không có mấy người không biết đến nhà họ Lãnh, cuối cùng cô ta nói ra tình hình của bố mình.

Tả Long thầm thở dài, quả nhiên là vậy.

“Lãnh Huyết, gọi điện cho Tình Thiên”.

Võ Thiên, biệt hiệu là Tình Thiên cũng là một thành viên của tiểu đội Cuồng Long trước đây của Tả Long.

Lãnh Diệc Hàn bật cười.

“Ừm, trước đây tên cháu chắt đó luôn thổi phồng mình là lão đại của Tam Đảo, bây giờ xem cậu ta nói thế nào”.

Nói xong, anh ta gọi điện, trực tiếp mở loa ngoài.

“Lãnh Huyết, mẹ kiếp cậu lại nỡ gọi điện cho tôi, làm sao? Nhớ tôi hả?”

“Mẹ kiếp, đừng nhiều lời, có chuyện nhờ cậu giúp, phía Ma Cao, chắc cậu không có vấn đề chứ”.

Nghe thấy lời của Lãnh Diệc Hàn, Võ Thiên bên kia cười lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK