• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Mộc Ý Vãn bỏ đi, Nhất Nam liền bật chế độ mắng người nếu không nhờ Hà Duy Thành ngăn cản e rằng cậu sẽ ra tay với người bệnh mất thôi. Tề Thanh vừa đến bệnh viện lại thấy Mộc Ý Vãn chạy ra ngoài, cậu lo lắng chạy theo sau cô.

" Chị Vãn Vãn!"

" A Thanh hức...A Lãng không nhớ ra chị phải làm sao đây?"

Tề Thanh cũng đoán ra vài phần về bệnh của Phó Lãng qua câu nói của cô, cậu ôm cô vào lòng an ủi.

" Chẳng phải bác sĩ nói là mất trí tạm thời thôi sao? Nhất định anh ấy sẽ nhớ lại mà! Chị đừng lo lắng quá. Nào em đưa chị về nhà nghỉ ngơi trước được không?"

Mộc Ý Vãn gật đầu ngoan ngoãn theo sau Tề Thanh về nhà. Khi cô rời đi một lát thì Nhược Lam và Phó Tần cũng quay lại, nghe được tin cậu mất trí nhớ tạm thời nhưng chỉ quên mỗi Mộc Ý Vãn, bà vừa thương vừa xót cho cô. Phó Lãng nằm xuống cố nhớ lại đoạn kí ức, bọn họ ai cũng nói cậu và Mộc Ý Vãn là một đôi, nhưng chẳng phải cậu rất chán ghét cô sao? Làm sao có thể trở thành người yêu như thế! Cậu bực dọc trong lòng nhắm mắt nghỉ ngơi cố gắng không cho bản thân suy nghĩ đến việc này nữa.

Sáng hôm sau, Mộc Ý Vãn thức dậy rất sớm để nấu cho cậu, sau khi hoàn thành cô gấp rút đi thay đồ rồi chạy đến bệnh viện. Nhược Lam thấy cô mới sáng sớm đã đến đây, bà nói vài lời an ủi rồi nhanh chóng rời khỏi để lại không gian cho bọn trẻ.

Lúc này Phó Lãng chưa tỉnh dậy, cô nhẹ nhàng ngồi ghế bên cạnh giường quan sát cậu, có thể cậu quá nhạy bén nên chỉ một chút đã thức giấc.

" Anh...à không cậu thức rồi sao?"

" Sao cô lại ở đây? Mẹ tôi đâu?"

Mới thức dậy nên giọng cậu có chút khàn, nhìn đến gương mặt kia cậu nhíu mày, nếu không phải tại cô thì cả đêm qua cậu đã ngủ ngon giấc rồi. Mộc Ý Vãn nhịn sự đau đớn trong lòng vẫn cố mỉm cười trả lời câu hỏi của cậu.

" Bác gái đã về rồi trưa nay bác ấy sẽ đến! Tớ giúp cậu vệ sinh cá nhân."

" Không cần! Kêu hộ lý nam vào đây là được."



" À được."

Mộc Ý Vãn tự nhủ trong lòng, bản thân cố vượt qua một chút như vậy sẽ ổn thôi. Một lúc sau cậu vệ sinh cá nhân xong, nhìn thấy cô vẫn luôn giữ nụ cười trên môi ấy, cậu không hiểu sao nhịp tim có chút loạn nhưng cậu rất nhanh chóng gạt bỏ.

" Cậu mau ăn chút cháo nóng đi!"

Tuy khó chịu với sự có mặt của cô nhưng Phó Lãng ngửi được mùi thơm của tô cháo, chiếc bụng đói bắt đầu phản chủ kêu inh ỏi, nhìn tô cháo trong tay cô, cậu âm thầm nuốt nước bọt liên tục. Dưới sự hấp dẫn của đồ ăn, cậu đành vứt đi mặt mũi mà nên lắp đầy chiếc bụng đói của mình trước đã.

Mộc Ý Vãn vừa nhìn cậu rồi chìm vào trong suy nghĩ của mình, bởi vì cô xuyên đến thế giới trong sách, cô không theo nguyên tác của nó và còn đến bên cạnh nam chính nên mới có chuyển biến đến mức này. Nhưng phải làm sao đây khi cô đã yêu mất người con trai trước mặt, khi cô nghe được tin Phó Lãng bị tai nạn, giây phút ấy cô dường như hiểu được bản thân yêu cậu đến mức nào.

" A Lãng!"

" Đừng có gọi tôi như thế!"

" Được thôi! Phó Lãng cậu nghe cho rõ đây mặc kệ cậu đã quên chuyện của chúng ta nhưng không sao từ hôm nay tôi chính thức tuyên bố với cậu, Mộc Ý Vãn tôi sẽ theo đuổi cậu, sẽ cùng cậu một kỉ niệm mới của chúng ta!"

" Cô đang nói nhảm gì đấy!"

Nhất Nam và Hà Duy Thành vừa mở cánh cửa phòng liền nghe được những lời của cô nói, thấy hai người bước vào cô có chút xấu hổ nhưng đã lỡ đâm đầu vào rồi thì phải cố gắng thôi. Cô dọn dẹp tô cháo cậu đã ăn rồi chuồn ra ngoài, lấy cớ là đi lấy nước cho cậu.

" Đến lúc cậu nhớ lại nhất định sẽ hối hận đấy!"

" Sẽ không."



" Ừm mạnh miệng lắm! đến lúc đó đừng có than với chúng tớ là được."

Kể từ ngày hôm đó, Mộc Ý Vãn luôn xuất hiện trong bệnh viện chăm Phó Lãng. Cao Nhược Lam và Phó Tần thấy vậy cũng rất nhiệt tình giúp đỡ cô, cho dù cậu cố gắng nói không cần và bảo cô tránh xa nhưng cô vẫn không rời khỏi cậu nữa bước cho đến ngày xuất viện.

Mỗi lần trong phòng bệnh chỉ có hai người, Mộc Ý Vãn bắt đầu luyên thuyên kể chuyện cho cậu nghe. Tuy có chút chán ghét nhưng trong thân tâm lại có thứ gì đó thôi thúc cậu đến gần với cô hơn. Nhìn đôi môi mở ra đóng vào khi nói chuyện, cậu lại nhịn không được mà chăm chú nhìn và suy nghĩ muốn hôn lên đó. Suy nghĩ này thật điên rồ!

Mỗi buổi tối Mộc Ý Vãn sẽ dẫn cậu ra bên ngoài hít thở không khí bên ngoài, cô chẳng để ý đến lời từ chối của cậu chỉ cần cô muốn liền bắt ép cậu ngồi vào xe lăn và đẩy đi, nhưng nhờ vậy cậu cũng bớt nhàm chán hơn khi ở trong phòng.

Đến ngày xuất viện Nhất Nam và Hà Duy đều đến giúp cậu một tay, Nhất Nam và Mộc Ý Vãn vừa dọn dẹp vừa nói chuyện cười đùa, Phó Lãng đứng ở một bên nhìn cảm thấy có chút không vừa mắt, sự khó chịu thể hiện rất rõ trong ánh mắt.

" Ghen với cậu ta sao?"

" Cút."

" Vẫn không chịu nhận?"

Phó Lãng chỉ liếc Hà Duy Thành một cái rồi quay đi, cậu đi đến bồn rữa tay nhìn thấy ca nước thủy tinh bên cạnh đó, trong đầu cậu lại có suy nghĩ ấu trĩ, cậu lắc đầu để không suy nghĩ nữa đôi tay cậu lại rất thành thật cầm ly lên rồi giả bộ trượt tay xuống.

Tiếng vỡ thủy tinh vang khắp phòng đã thành công lấy được sự chú ý của Mộc Ý Vãn, cậu nhìn gương mặt lo lắng của cô rồi bỏ qua Nhất Nam mà đi về phía của mình, cậu vô cùng hài lòng, vẻ mặt đắt ý nhìn Nhất Nam.

" Cậu không bị thương ở đâu chứ? Cẩn thận đấy, để tớ kêu kêu hộ lý đến dọn cậu không được đụng vào những thứ này đâu đấy."

" Ừm."

Nhất Nam và Hà Duy Thành nhìn cậu đều có chung suy nghĩ cậu có nhiều mưu mô thật đấy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK