Đã mấy ngày trôi qua tình hình của Tử Lan vẫn không có dấu hiệu lắng xuống, tình trạng của cô càng nghiêm trọng hơn, mỗi ngày sẽ có một tài khoản ẩn danh nhắn đến khiêu khích cô dẫn đến tình trạng cô không được bình thường. Ba mẹ Tử Lan có mời bác sĩ đến khám lại nhận được kết quả hai người thật sự không ngờ tới, bác sĩ nói cô đã bị điên.
Vị bác sĩ ấy đã khuyên hai người phải đưa Tử Lan vào viện tâm thần để chữa trị kịp thời, sau lời thuyết phục của bác sĩ, ba mẹ Tử Lan cũng đưa ra quyết định đưa cô vào viện chữa trị mặc cho cô gào thét vẫn bị họ đưa đi.
" Ba mẹ cứu con! con không có bị điên!"
" Tử Lan con đừng quậy nữa! đến đó con sẽ được chữa trị."
" Phải đấy nghe lời nào Lan Lan, bọn ta sẽ đến thăm con thường xuyên."
" Bọn họ là kẻ xấu muốn hại con! Ba mẹ không được đưa con cho bọn chúng."
" Phiền bác sĩ rồi."
" Đây là nhiệm vụ chúng tôi phải làm mà! Hai vị cứ yên tâm."
Vừa mới quay đi vị bác sĩ đó là lộ ra nụ cười gian nanh, Tử Lan nhìn thấy liền la hét lớn hơn để ba mẹ cô có thể cứu cô. Lúc ông ta đến nhà khám đã vào phòng cô trong lúc không có người ngoài, hắn liền lộ ra vẻ mặt gian xảo còn nói rất nhiều lời bôi nhọ cô, khiến tâm tình cô luôn không ổn định. Sau khi đưa người, hắn liền gọi điện cho ai đó, giọng nói cũng cẩn trọng hơn, cô có nghe được vài từ sau khi hắn cúp máy. Cô mở to mắt nhìn hắn, trong đầu không nghĩ đến người đứng sau đưa cô vào viện tâm thần chính là "Phó thiếu gia" trong miệng của hắn thốt ra.
Tử Lan vô cùng hoảng sợ, cô biết nếu vào trong đó thì nhất định sẽ không bao giờ trở ra được, cô ra sức đập cửa cầu cứu ba mẹ của mình, nhưng nhận lại là sự tuyệt vọng, nhìn ba mẹ càng ngày càng xa hơn.
Về chuyện của Lý Miên bị nhập viện cũng được vài người tung tin lên nhưng họ chỉ biết nguyên nhân rằng là cậu ta gây sự với Phó Lãng nên mới như vậy. Hình tượng cậu ta trong mắt bọn nữ sinh ngày càng tuột xuống, giữa cậu ta và Phó Lãng đương nhiên bọn họ sẽ chọn Phó Lãng.
Mộc Ya Vãn cùng Phó Lãng đến lớp, trên đường đi cô cũng nghe loáng thoáng về việc của Lý Miên nhưng cũng chẳng để trong bụng. Vừa mới đến lớp, cô nhìn thấy có sự khác lạ trong đây, hình ảnh của Nhất Nam và Bối Bối sao lại hài hoà như vậy.
Bối Bối thấy cô đi lại có chút giật mình ngồi cách xa Nhất Nam một chút, gương mặt có chút đỏ lên.
" Hai cậu đến rồi à! Tớ có chuyện muốn thông báo với hai người."
" Chuyện gì?"
" Chuyện này hai tên Trần Dương và Hà Duy Thành đã biết từ lâu, tớ định giấu hai cậu..."
" Vậy thì câm miệng lại!"
" A cái tên này làm người ta mất hứng! Vãn Vãn tớ nói cậu nghe..."
Nhất Nam ra vẻ thần bí rồi ra khẩu miệng từng chữ rằng :" Tớ và Bối Bối đang quen nhau!", cô nàng ngồi bên cạnh thì đỏ mặt xấu hổ không dám ngẩng đầu lên.
Mộc Ý Vãn bất ngờ nhìn hai người họ :" Chúc mừng hai người!"
" Cảm ơn cậu."
Bối Bối tủm tỉm nhìn cô rồi cười, Phó Lãng sớm đã nhìn ra khoảng cách của hai người họ được rút ngắn lại vào mấy ngày trước, mà bên của Hà Duy Thành cũng đã có tiến triển với Hạ Châu Vy nhưng chưa được bọn họ công khai.
Nhất Nam bắt đầu ngồi kể khoe khoang đủ kiểu, Bối Bối bên cạnh muốn bịt miệng cậu lại cũng chẳng xong. Trần Dương nhìn một đôi này rồi đến cặp kia, ngay cả bạn cùng bàn cũng đã sớm có bạn gái, chỉ còn mình cậu lại cô đơn lẻ bóng, gương mặt vui tươi bỗng chốc lại xìu xuống.
" Các người có thể đừng nói chuyện yêu đương được không? Không thấy tớ đáng thương hả?"
" Không."
Nhất Nam và Hà Duy Thành đồng lượt lên tiếng, khoé môi của Trần Dương giật giật, giờ phút này cậu thật muốn đánh người, đúng là đồ vô lương tâm. Cả đám bọn cô nhìn gương mặt uất ức của cậu mà cười phá lên, Phó Lãng cũng bị vậy mà mỉm cười.
Tiếng chuông vào lớp mọi người đều ngồi ngay ngắn lại, điện thoại của Mộc Ý Vãn lúc này lại rung lên có thông báo tin nhắn, nhìn dãy số kia chân mày cô nhíu lại, cô không trả lời rồi cất điện thoại vào trong. Phó Lãng đương nhiên nhìn ra sự khó chịu trên gương mặt cô.
" Sao vậy?"
" Tin nhắn rác thôi!"
Trong giờ học Mộc Ý Vãn không chú tâm vào việc học, cô cứ suy nghĩ đến tin nhắn của Tề Đông gửi đến, ông ta hẹn gặp cô để làm gì chứ. Khi thầy giáo gọi tên cô làm bài đến tận hai lần cô mới giật mình thoát khỏi đống suy nghĩ hỗn độn kia.
" Ngơ ra làm gì lên làm bài số 2 cho thầy."
" Dạ."
Mộc Ý Vãn đọc đề bài xong rồi lên làm bài, Phó Lãng thấy cô không tập trung nên đã xung phong lên làm bài tập kế tiếp, thầy giáo quay lưng về phía hai người, nhìn trên bảng thấy cô áp dụng sai công thức cậu nhíu mày rồi đi đến giúp cô sửa lại một đoạn, thao tác của cậu rất nhanh, các bạn ở phía dưới không ít người chứng kiến cảnh này liền mở to mắt nhìn, sao họ lại phát cơm chó ngay chính diện như vậy chứ. Ôi con tim tôi!
Đến lúc thầy giáo quay lại thì Phó Lãng đã đứng ngay ngắn viết đáp án của mình, Mộc Ý Vãn nhìn phân nữa bài được cậu sửa lại, cô ngây ngốc nhìn một lúc rồi cũng giải được ghi đáp án đúng. Sau khi về chỗ Nhất Nam liền khều cô.
" Cậu là người duy nhất khiến cho cậu ta giúp làm bài tập đấy! Mấy đợt kì thi bọn tớ có nhờ cậu ta giảng hộ nhưng cậu ta một mực không giảng cho."
Nói xong Nhất Nam còn giơ ngón tay cái lên khen thưởng cô.
" Trật tự đi! bài tập còn đầy nhanh chóng làm bài đi."
" Dạ."
Vị bác sĩ ấy đã khuyên hai người phải đưa Tử Lan vào viện tâm thần để chữa trị kịp thời, sau lời thuyết phục của bác sĩ, ba mẹ Tử Lan cũng đưa ra quyết định đưa cô vào viện chữa trị mặc cho cô gào thét vẫn bị họ đưa đi.
" Ba mẹ cứu con! con không có bị điên!"
" Tử Lan con đừng quậy nữa! đến đó con sẽ được chữa trị."
" Phải đấy nghe lời nào Lan Lan, bọn ta sẽ đến thăm con thường xuyên."
" Bọn họ là kẻ xấu muốn hại con! Ba mẹ không được đưa con cho bọn chúng."
" Phiền bác sĩ rồi."
" Đây là nhiệm vụ chúng tôi phải làm mà! Hai vị cứ yên tâm."
Vừa mới quay đi vị bác sĩ đó là lộ ra nụ cười gian nanh, Tử Lan nhìn thấy liền la hét lớn hơn để ba mẹ cô có thể cứu cô. Lúc ông ta đến nhà khám đã vào phòng cô trong lúc không có người ngoài, hắn liền lộ ra vẻ mặt gian xảo còn nói rất nhiều lời bôi nhọ cô, khiến tâm tình cô luôn không ổn định. Sau khi đưa người, hắn liền gọi điện cho ai đó, giọng nói cũng cẩn trọng hơn, cô có nghe được vài từ sau khi hắn cúp máy. Cô mở to mắt nhìn hắn, trong đầu không nghĩ đến người đứng sau đưa cô vào viện tâm thần chính là "Phó thiếu gia" trong miệng của hắn thốt ra.
Tử Lan vô cùng hoảng sợ, cô biết nếu vào trong đó thì nhất định sẽ không bao giờ trở ra được, cô ra sức đập cửa cầu cứu ba mẹ của mình, nhưng nhận lại là sự tuyệt vọng, nhìn ba mẹ càng ngày càng xa hơn.
Về chuyện của Lý Miên bị nhập viện cũng được vài người tung tin lên nhưng họ chỉ biết nguyên nhân rằng là cậu ta gây sự với Phó Lãng nên mới như vậy. Hình tượng cậu ta trong mắt bọn nữ sinh ngày càng tuột xuống, giữa cậu ta và Phó Lãng đương nhiên bọn họ sẽ chọn Phó Lãng.
Mộc Ya Vãn cùng Phó Lãng đến lớp, trên đường đi cô cũng nghe loáng thoáng về việc của Lý Miên nhưng cũng chẳng để trong bụng. Vừa mới đến lớp, cô nhìn thấy có sự khác lạ trong đây, hình ảnh của Nhất Nam và Bối Bối sao lại hài hoà như vậy.
Bối Bối thấy cô đi lại có chút giật mình ngồi cách xa Nhất Nam một chút, gương mặt có chút đỏ lên.
" Hai cậu đến rồi à! Tớ có chuyện muốn thông báo với hai người."
" Chuyện gì?"
" Chuyện này hai tên Trần Dương và Hà Duy Thành đã biết từ lâu, tớ định giấu hai cậu..."
" Vậy thì câm miệng lại!"
" A cái tên này làm người ta mất hứng! Vãn Vãn tớ nói cậu nghe..."
Nhất Nam ra vẻ thần bí rồi ra khẩu miệng từng chữ rằng :" Tớ và Bối Bối đang quen nhau!", cô nàng ngồi bên cạnh thì đỏ mặt xấu hổ không dám ngẩng đầu lên.
Mộc Ý Vãn bất ngờ nhìn hai người họ :" Chúc mừng hai người!"
" Cảm ơn cậu."
Bối Bối tủm tỉm nhìn cô rồi cười, Phó Lãng sớm đã nhìn ra khoảng cách của hai người họ được rút ngắn lại vào mấy ngày trước, mà bên của Hà Duy Thành cũng đã có tiến triển với Hạ Châu Vy nhưng chưa được bọn họ công khai.
Nhất Nam bắt đầu ngồi kể khoe khoang đủ kiểu, Bối Bối bên cạnh muốn bịt miệng cậu lại cũng chẳng xong. Trần Dương nhìn một đôi này rồi đến cặp kia, ngay cả bạn cùng bàn cũng đã sớm có bạn gái, chỉ còn mình cậu lại cô đơn lẻ bóng, gương mặt vui tươi bỗng chốc lại xìu xuống.
" Các người có thể đừng nói chuyện yêu đương được không? Không thấy tớ đáng thương hả?"
" Không."
Nhất Nam và Hà Duy Thành đồng lượt lên tiếng, khoé môi của Trần Dương giật giật, giờ phút này cậu thật muốn đánh người, đúng là đồ vô lương tâm. Cả đám bọn cô nhìn gương mặt uất ức của cậu mà cười phá lên, Phó Lãng cũng bị vậy mà mỉm cười.
Tiếng chuông vào lớp mọi người đều ngồi ngay ngắn lại, điện thoại của Mộc Ý Vãn lúc này lại rung lên có thông báo tin nhắn, nhìn dãy số kia chân mày cô nhíu lại, cô không trả lời rồi cất điện thoại vào trong. Phó Lãng đương nhiên nhìn ra sự khó chịu trên gương mặt cô.
" Sao vậy?"
" Tin nhắn rác thôi!"
Trong giờ học Mộc Ý Vãn không chú tâm vào việc học, cô cứ suy nghĩ đến tin nhắn của Tề Đông gửi đến, ông ta hẹn gặp cô để làm gì chứ. Khi thầy giáo gọi tên cô làm bài đến tận hai lần cô mới giật mình thoát khỏi đống suy nghĩ hỗn độn kia.
" Ngơ ra làm gì lên làm bài số 2 cho thầy."
" Dạ."
Mộc Ý Vãn đọc đề bài xong rồi lên làm bài, Phó Lãng thấy cô không tập trung nên đã xung phong lên làm bài tập kế tiếp, thầy giáo quay lưng về phía hai người, nhìn trên bảng thấy cô áp dụng sai công thức cậu nhíu mày rồi đi đến giúp cô sửa lại một đoạn, thao tác của cậu rất nhanh, các bạn ở phía dưới không ít người chứng kiến cảnh này liền mở to mắt nhìn, sao họ lại phát cơm chó ngay chính diện như vậy chứ. Ôi con tim tôi!
Đến lúc thầy giáo quay lại thì Phó Lãng đã đứng ngay ngắn viết đáp án của mình, Mộc Ý Vãn nhìn phân nữa bài được cậu sửa lại, cô ngây ngốc nhìn một lúc rồi cũng giải được ghi đáp án đúng. Sau khi về chỗ Nhất Nam liền khều cô.
" Cậu là người duy nhất khiến cho cậu ta giúp làm bài tập đấy! Mấy đợt kì thi bọn tớ có nhờ cậu ta giảng hộ nhưng cậu ta một mực không giảng cho."
Nói xong Nhất Nam còn giơ ngón tay cái lên khen thưởng cô.
" Trật tự đi! bài tập còn đầy nhanh chóng làm bài đi."
" Dạ."