Khu vui chơi và rạp chiếu phim cùng nằm một khu với nhau, suốt buổi chơi Mộc Ý Vãn đều làm lơ Phó Lãng, không cho cậu nắm tay. Cô cùng với Bối Bối dính như sam đến cả Nhất Nam muốn tách hai người ra cũng chẳng được. Bốn người con gái các cô hết chơi cái này đến cái khác, những trò chơi điện tử hay gắp thú bông đều không bỏ sót, đến khi mệt mỏi mới dừng lại một chút.
Phó Lãng và Nhất Nam nhìn hai cô dính như sam thì nhíu mày khó chịu, bên Hà Duy Thành và Trần Dương lại rất vui vẻ chơi với hai người còn lại.
" Nếu cậu không làm cho Vãn Vãn tức giận thì hai chúng ta không ra nông nổi này đâu! Tất cả là tại cậu làm liên lụy đến cả tớ."
" Có cách nào không?"
" Hết cách! Chỉ có thể chờ đợi thời cơ đến thôi."
Hai người chỉ biết lẽo đẽo theo sau lưng chờ cơ hội đến, Mộc Ý Vãn biết Nhất Nam muốn có không gian riêng với Bối Bối, cô có chút khó xử nhìn gương mặt đang chờ đợi kia cô lại bắt đầu mềm lòng nên nhân lúc Bối Bối đang chơi cô quay sang ra hiệu cho Nhất Nam đến đây. Nhận thấy có cơ hội, gương mặt bí xị kia liền tươi tắn hẳn ra không chậm một giây nào đi đến chỗ Bối Bối.
Mộc Ý Vãn vẫn không thèm liếc nhìn Phó Lãng, một mình đi đến máy gấp thú bông, cô nhét một đồng xu rồi tập trung cao độ để gấp con mình thích nhưng khi sắp lấy được thì nó lại rơi xuống, cô tức giận liền đập mạnh một cái trên nút bấm.
" Thích con đó sao?"
"..."
" Tôi giúp cậu!"
" Không cần."
Miệng nói không nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn động tác tay của Phó Lãng, mọi động tác của cậu làm cô liên tưởng cậu là một tay chuyên nghiệp nhưng nào ngờ lại còn thua cô nữa, cô nhịn cười đến rung người. Phó Lãng gấp lần này hết lần khác vẫn không gặp được, cậu hít một hơi sâu cố gắng kiềm chế bản thân không được phát hỏa, tiếp tục lần cuối cùng nhưng kết quả lại giống như lần trước, cậu bực mình muốn phát tiết lên thì bị cô ngăn lại.
Mộc Ý Vãn rất sợ cậu nổi điên lên rồi đập nát chỗ đó thì sẽ đền rất nhiều tiền, cô chẳng dám cười nữa, nhìn gương mặt tức giận có chút trẻ con kia cô chẳng biết dỗ cậu như thế nào đành theo bản năng đưa hai tay áp lên mặt cậu kéo xuống một chút rồi hôn lên má một cái *chụt*
" Đừng tức giận nữa như vậy sẽ xấu lắm!"
Cả hai đều bị động tác của Mộc Ý Vãn mà đứng hình ra, cô ngượng ngùng vội đi trước để tránh mặt, còn cậu thì mỉm cười đuổi theo sau những cơn tức giận đều bay sạch, mẹ kiếp sao cô có thể dễ thương như vậy chứ!
Cả đám chơi đến khi mệt lả người mới giải tán về nhà, trên đường về Phó Lãng cứ bắt cô lặp lại cảnh dỗ cậu khi nãy làm cô xấu hổ chỉ muốn chui vào lỗ thôi!
" Cậu... tớ đang giận cậu đấy!"
" Đừng giận nữa như vậy sẽ xấu lắm!"
" Cậu...ưm"
Phó Lãng dùng phương pháp dỗ dành của cô để áp dụng lên người cô, nhưng có điều chỉ thay đổi chỗ hôn mà thôi, đến khi cả hai không thể thở được mới rời môi.
" Cậu ức hiếp tớ!"
" Tôi đang dùng cách của cậu để dỗ dành cậu đấy! tôi học hành chăm chỉ như vậy có thưởng không?"
" Vô sỉ!"
Phó Lãng mỉm cười rồi hôn nhẹ lên trán của cô rồi ôm cô vào lòng khi đến nhà mới buông cô ra.
Sau khi chào tạm biệt, Mộc Ý Vãn chuẩn bị lên nhà thì chợt dừng lại nhìn thiếu niên đang ngồi co ro một chỗ nhưng khi thấy cô lại cố gắng nở nụ cười chào đón. Trong lòng cô có một chút phức tạp và đau lòng, cô lấy túi chườm nóng ra trong túi để vào tay Tề Thanh.
" Sao em lại ngồi ở đây?"
" E..em có quà muốn tặng cho chị."
" Nếu không thấy chị có thể để qua ngày mai sao lại tự ngược bản thân như thế chứ sẽ bị cảm mất!"
" Không sao đâu ạ! sức khoẻ của em rất tốt hắc xì."
" Còn dám nói sao? đã ăn gì chưa?"
* lắc đầu*
" Đi theo chị!"
Mộc Ý Vãn thật không thể nhìn nổi nữa nắm lấy bàn tay đã lạnh cóng của cậu mà kéo đến cửa hàng tiện lợi gần đó, cô mua cho cậu một lon mì rồi để giúp cậu làm ấm bụng.
"Mau ăn đi còn nhìn gì nữa?"
" Dạ."
Cảm nhận được sự quan tâm của Mộc Ý Vãn, cậu cảm thấy việc chờ đợi này rất xứng đáng, cô nhìn cậu với ánh mắt phức tạp, cô muốn tỏ ra đối xử bình thường với cậu nhưng lại không thể làm được, một phần thì hận cậu một phần lại thương cậu, cô chẳng biết phải làm sao?
" Có muốn ăn thêm xúc xích không?"
" Dạ muốn!"
" Chờ một chút."
Sau khi lắp đầy cái bụng Tề Thanh mới chợt nhớ ra phải tặng quà cho cô, nhanh chóng lấy quà ra tặng cô.
" Món quà này em tặng chị! Giáng sinh vui vẻ chị Vãn Vãn!"
" Em..."
Mộc Ý Vãn muốn nói gì đó rồi lại thôi, cô quay người đi đến chỗ khăn tay rồi lựa một đôi rồi đến quầy thanh toán.
" Tặng em sao?"
" Ừm! Giáng sinh vui vẻ!"
" Em cảm ơn!"
Nhìn gương mặt đang vui mừng của cậu rất giống một chú cún khi được chủ nhân sủng hạnh, cô liền đưa tay xoa lấy đầu cậu. Cô thầm nghĩ nếu lẽ Tề Thanh biết mối quan hệ giữa cô và cậu thì sẽ phản ứng như thế nào, có còn cười với cô như vậy không?
Tề Đông nhìn bức ảnh được chụp được từ trợ lý của ông, mày nhíu chặt lại, tay vò nát những bức ảnh đó, ông không ngờ Tề Thanh lại có quen biết với Mộc Ý Vãn và quan hệ rất thân với nhau, nhìn từ xa đúng là cảnh chị em nương tựa vào nhau khiến người khác ghen tị. Ông không muốn Trương Lý Duệ và Tề Thanh có mối quan hệ nào với hai con nhà họ Mộc đó, nếu là trước kia ông đã xử lý vấn đề được nhưng bây giờ tập đoàn mà Mộc Thừa làm lại là một nhánh của tập đoàn Phó Thị, ông không thể đắc tội được, đành ngậm ngùi nuốt cơn giận này.
Phó Lãng và Nhất Nam nhìn hai cô dính như sam thì nhíu mày khó chịu, bên Hà Duy Thành và Trần Dương lại rất vui vẻ chơi với hai người còn lại.
" Nếu cậu không làm cho Vãn Vãn tức giận thì hai chúng ta không ra nông nổi này đâu! Tất cả là tại cậu làm liên lụy đến cả tớ."
" Có cách nào không?"
" Hết cách! Chỉ có thể chờ đợi thời cơ đến thôi."
Hai người chỉ biết lẽo đẽo theo sau lưng chờ cơ hội đến, Mộc Ý Vãn biết Nhất Nam muốn có không gian riêng với Bối Bối, cô có chút khó xử nhìn gương mặt đang chờ đợi kia cô lại bắt đầu mềm lòng nên nhân lúc Bối Bối đang chơi cô quay sang ra hiệu cho Nhất Nam đến đây. Nhận thấy có cơ hội, gương mặt bí xị kia liền tươi tắn hẳn ra không chậm một giây nào đi đến chỗ Bối Bối.
Mộc Ý Vãn vẫn không thèm liếc nhìn Phó Lãng, một mình đi đến máy gấp thú bông, cô nhét một đồng xu rồi tập trung cao độ để gấp con mình thích nhưng khi sắp lấy được thì nó lại rơi xuống, cô tức giận liền đập mạnh một cái trên nút bấm.
" Thích con đó sao?"
"..."
" Tôi giúp cậu!"
" Không cần."
Miệng nói không nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn động tác tay của Phó Lãng, mọi động tác của cậu làm cô liên tưởng cậu là một tay chuyên nghiệp nhưng nào ngờ lại còn thua cô nữa, cô nhịn cười đến rung người. Phó Lãng gấp lần này hết lần khác vẫn không gặp được, cậu hít một hơi sâu cố gắng kiềm chế bản thân không được phát hỏa, tiếp tục lần cuối cùng nhưng kết quả lại giống như lần trước, cậu bực mình muốn phát tiết lên thì bị cô ngăn lại.
Mộc Ý Vãn rất sợ cậu nổi điên lên rồi đập nát chỗ đó thì sẽ đền rất nhiều tiền, cô chẳng dám cười nữa, nhìn gương mặt tức giận có chút trẻ con kia cô chẳng biết dỗ cậu như thế nào đành theo bản năng đưa hai tay áp lên mặt cậu kéo xuống một chút rồi hôn lên má một cái *chụt*
" Đừng tức giận nữa như vậy sẽ xấu lắm!"
Cả hai đều bị động tác của Mộc Ý Vãn mà đứng hình ra, cô ngượng ngùng vội đi trước để tránh mặt, còn cậu thì mỉm cười đuổi theo sau những cơn tức giận đều bay sạch, mẹ kiếp sao cô có thể dễ thương như vậy chứ!
Cả đám chơi đến khi mệt lả người mới giải tán về nhà, trên đường về Phó Lãng cứ bắt cô lặp lại cảnh dỗ cậu khi nãy làm cô xấu hổ chỉ muốn chui vào lỗ thôi!
" Cậu... tớ đang giận cậu đấy!"
" Đừng giận nữa như vậy sẽ xấu lắm!"
" Cậu...ưm"
Phó Lãng dùng phương pháp dỗ dành của cô để áp dụng lên người cô, nhưng có điều chỉ thay đổi chỗ hôn mà thôi, đến khi cả hai không thể thở được mới rời môi.
" Cậu ức hiếp tớ!"
" Tôi đang dùng cách của cậu để dỗ dành cậu đấy! tôi học hành chăm chỉ như vậy có thưởng không?"
" Vô sỉ!"
Phó Lãng mỉm cười rồi hôn nhẹ lên trán của cô rồi ôm cô vào lòng khi đến nhà mới buông cô ra.
Sau khi chào tạm biệt, Mộc Ý Vãn chuẩn bị lên nhà thì chợt dừng lại nhìn thiếu niên đang ngồi co ro một chỗ nhưng khi thấy cô lại cố gắng nở nụ cười chào đón. Trong lòng cô có một chút phức tạp và đau lòng, cô lấy túi chườm nóng ra trong túi để vào tay Tề Thanh.
" Sao em lại ngồi ở đây?"
" E..em có quà muốn tặng cho chị."
" Nếu không thấy chị có thể để qua ngày mai sao lại tự ngược bản thân như thế chứ sẽ bị cảm mất!"
" Không sao đâu ạ! sức khoẻ của em rất tốt hắc xì."
" Còn dám nói sao? đã ăn gì chưa?"
* lắc đầu*
" Đi theo chị!"
Mộc Ý Vãn thật không thể nhìn nổi nữa nắm lấy bàn tay đã lạnh cóng của cậu mà kéo đến cửa hàng tiện lợi gần đó, cô mua cho cậu một lon mì rồi để giúp cậu làm ấm bụng.
"Mau ăn đi còn nhìn gì nữa?"
" Dạ."
Cảm nhận được sự quan tâm của Mộc Ý Vãn, cậu cảm thấy việc chờ đợi này rất xứng đáng, cô nhìn cậu với ánh mắt phức tạp, cô muốn tỏ ra đối xử bình thường với cậu nhưng lại không thể làm được, một phần thì hận cậu một phần lại thương cậu, cô chẳng biết phải làm sao?
" Có muốn ăn thêm xúc xích không?"
" Dạ muốn!"
" Chờ một chút."
Sau khi lắp đầy cái bụng Tề Thanh mới chợt nhớ ra phải tặng quà cho cô, nhanh chóng lấy quà ra tặng cô.
" Món quà này em tặng chị! Giáng sinh vui vẻ chị Vãn Vãn!"
" Em..."
Mộc Ý Vãn muốn nói gì đó rồi lại thôi, cô quay người đi đến chỗ khăn tay rồi lựa một đôi rồi đến quầy thanh toán.
" Tặng em sao?"
" Ừm! Giáng sinh vui vẻ!"
" Em cảm ơn!"
Nhìn gương mặt đang vui mừng của cậu rất giống một chú cún khi được chủ nhân sủng hạnh, cô liền đưa tay xoa lấy đầu cậu. Cô thầm nghĩ nếu lẽ Tề Thanh biết mối quan hệ giữa cô và cậu thì sẽ phản ứng như thế nào, có còn cười với cô như vậy không?
Tề Đông nhìn bức ảnh được chụp được từ trợ lý của ông, mày nhíu chặt lại, tay vò nát những bức ảnh đó, ông không ngờ Tề Thanh lại có quen biết với Mộc Ý Vãn và quan hệ rất thân với nhau, nhìn từ xa đúng là cảnh chị em nương tựa vào nhau khiến người khác ghen tị. Ông không muốn Trương Lý Duệ và Tề Thanh có mối quan hệ nào với hai con nhà họ Mộc đó, nếu là trước kia ông đã xử lý vấn đề được nhưng bây giờ tập đoàn mà Mộc Thừa làm lại là một nhánh của tập đoàn Phó Thị, ông không thể đắc tội được, đành ngậm ngùi nuốt cơn giận này.