Mộc Ý Vãn mơ hồ nhìn Phó Lãng, cả người cậu đều rung lên ôm chặt cô trong lòng, cô ngửi được mùi hương bạc hà quen thuộc và an toàn đến lạ, cô không suy nghĩ nhiều được nên chìm vào giấc ngủ.
Phó Lãng ôm Mộc Ý Vãn chạy xuống phòng y tế, đi ngang bọn họ không quên nhìn họ bằng đôi mắt cảnh cáo. Nhất Nam nhìn Bối Bối bị thương tóc tai cũng bù xù, chạy qua chỗ cô xem xét tình hình.
" Bối Bối cậu không sao chứ?"
" Nhìn không thấy sao? đưa tớ xuống phòng y tế nhanh lên!"
" Được được!"
" Aa cậu làm gì vậy?"
" Cậu bị thương không được đi lung tung!"
Không để Bối Bối từ chối Nhất Nam đã bế cô lên chạy xuống phòng y tế, nhìn gương mặt lo lắng của cậu, trái tim của cô đột nhiên lệch một nhịp, cô cứ nhìn Nhất Nam đến ngẩng người.
" Còn các em kia lập tức lên phòng của tôi!"
Mộc Ý Vãn được đưa vào phòng y tế, Phó Lãng ở bên cạnh cô không rời nửa bước, cậu ngồi một bên nắm chặt tay cô như sưởi ấm. Cũng may cô chẳng bị gì nặng chỉ có vết thương ngoài da. Bác sĩ cũng đã truyền dịch cho cô để bổ sung năng lượng. Phó Lãng vừa canh chừng vừa điện cho hiệu trưởng giải quyết vụ này, gia đình cậu tốn không ít việc đầu tư vào đây nên hiệu trưởng cũng chẳng dám làm trái ý của cậu.
Bối Bối được băng bó vết thương, Nhất Nam thấy tóc cô hơi rối nên đã giúp cô chỉnh trang lại, mọi động tác của cậu đều được cô quan sát. Thấy cô mãi quan sát mình, cậu lo lắng hỏi hang tình hình.
" Vết thương đau sao?"
Bối Bối lắc đầu khi gương mặt cậu đến gần cô lúng túng né tránh sang chỗ khác. Sau khi băng bó xong Bối Bối đi xem tình hình của Mộc Ý Vãn, thấy cô vẫn còn đang nghỉ ngơi nên đành kêu Nhất Nam đưa về trước.
Chuyện bạo lực học đường cả trường đều biết đến, đám bạn của Tử Lan có chút sợ hãi khi bị hiệu trưởng chất vấn. Tử Lan ngồi ở trong lớp cũng không yên, tâm trạng bất an sợ bọn họ sẽ khai ra cô ta, nhịn không được liền đi đến phòng hiệu trưởng để xem tình hình.
Phó Lãng đã thông báo đến Cao Nhược Lam đến trường giúp cậu giải quyết vấn đề này. Ở trong phòng hiệu trưởng, không gian trong phòng trầm xuống, đám nữ sinh trong đó có Lâm Ni thuộc gia thế không tầm thường nên vẫn còn hống hách, còn vài người thì sợ hãi khúm núm lại một chỗ. Cao Nhược Lam đi đến, hiệu trưởng liền cung kính mời bà, một lát sau tất cả phụ huynh của đám nữ sinh cũng đến. Bên phía ba Mộc nhà trường có điện cho ông nhưng có lẽ ông đang bận nên chẳng thấy ai bắt máy cả.
" Tất cả đông đủ rồi! Có chuyện gì thì giải quyết nhanh chóng đi! Tôi còn bận việc nữa."
Người vừa lên tiếng là mẹ của Lâm Ni, Cao Nhược Lam nhìn ta cũng đủ hiểu tính tình kiêu ngạo của Lâm Ni được di truyền từ người nào rồi. Bọn chúng đã đụng đến con dâu của bà thì bà sẽ cho bọn chúng trả giá việc làm đó.
" Việc bọn nhỏ đánh nhau cũng không phải chuyện lớn lao gỉ, con bé kia cũng không bị thương nặng nên chỉ cần đưa tiền thì sẽ giải quyết được!"
" Đúng vậy!"
" Trên đời này không phải có tiền là sẽ giải quyết được đâu!"
" Ồh vậy Phó phu nhân xem phải giải quyết thế nào đây!"
" Đã làm sai thì phải có trách nhiệm, nhìn xem đã lớn đến tuổi này lại không biết phân biệt đúng sai, là một tiểu thư của nhà quyền thế lại đi hành xử chẳng khác gì một đứa con nít lên ba."
" Các em ấy làm sai đương nhiên sẽ chịu phạt, nhà trường quyết định sẽ thôi học các em ấy!"
" Cái gì? nhà chúng tôi cũng đầu tư cho cái trường này không biết bao nhiêu bây giờ ông lại nói như vậy sao?"
" Hay Phu nhân muốn con bà đến trại cải tạo?"
" Ông..."
" Trước khi thôi học phải cho con dâu tôi một lời xin lỗi chứ nhỉ?"
Đám bạn của Tử Lan không ngừng sợ hãi nhìn thấy Tử Lan ở bên ngoài liền ra hiệu cầu cứu, cô ta nghe được bọn họ không khai ra mình nên rất yên tâm, cô ta ngoảnh mặt làm ngơ định bước đi nhưng bước chân cô vô thức lùi lại khi nhìn thấy Phó Lãng. Cậu đút hai tay vào túi đi đến gần cô ta.
" Không vào xem bạn của cô sao?"
" B..bạn gì chứ! Tớ chỉ đi ngang đây thôi."
" Đi ngang?"
" Phải đấy! Tớ về lớp đây."
" Đứng lại! Lúc trước tôi đã từng cảnh cáo cô một lần rồi nhỉ? Cô lại đụng đến người của tôi, lá gan cô lớn thật nhỉ?"
" C...cậu nói gì tớ không hiểu?"
" Thật sự không hiểu sao? nếu cô chịu nói sự thật tôi sẽ giúp cô thoát khỏi việc này."
Tử Lan chẳng còn đường lui nên đã cùng vào phòng hiệu trưởng với cậu. Đám bạn cô ta nhìn thấy Tử Lan đi vào còn tưởng đến nói giúp bọn họ.
" Em là học sinh lớp nào? Sao lại vào đây!"
" Em là Tử Lan học sinh lớp 11A2. Em là nhân chứng của việc học đường này, chính là mấy bạn đó đã cùng nhau đánh bạn học Mộc và bạn học Lục, còn có lần trước chính bọn họ đã nhốt hai bạn học đó trong nhà vệ sinh. Em muốn nói cho thầy từ sớm nhưng bọn họ lại uy hiếp doạ đánh em nên em chằng dám báo cáo lại."
" Tử Lan cậu đang nói gì vậy chúng ta là bạn mà?"
" Ha tự cắn nhau sao?"
" Các em im lặng đi! Còn Tử Lan em về lớp của mình đi."
Mẹ Lâm Ni nhìn thấy khí thế tỏa ra từ người cậu có chút hơi rụt rè chằng dám lên tiếng. Đám bạn của Tử Lan nhìn cô ta bằng đôi mắt như muốn giết chết cô ta, nếu không phải giúp cô ta trừ khử Mộc Ý Vãn thì bọn họ cũng không ra nông nổi này, thật nực cười cho bản thân mình, cô ta là người chủ mưu đứng phía sau còn thực hiện chính là bọn họ, đúng là ngu ngốc.
Tử Lan nhìn về Phó Lãng nhìn thấy cậu ra hiệu cho đi mới dám đi, cô ta thật sự không thể ở thêm ở đó chút nào, vừa mới thoát khỏi chỗ đó liền thở phào nhẹ nhõm.
" Thầy hiệu trưởng em có ý kiến cho vụ việc này?"
" Em cứ nói!"
" Hiện tại vẫn chưa liên lạc được với phụ huynh bạn học Mộc, nếu ba bạn ấy biết nhất định sẽ không bỏ qua dễ chuyện này. Khi nãy bạn học Mộc đã tỉnh và nhờ em giúp chuyển lời rằng bạn ấy muốn kiện bọn chúng về tội hành hung, tuy các bạn còn chưa đủ tuổi nhưng pháp luật sẽ đưa các bạn đến trạm cải tạo để rèn luyện hành vi của mình, thầy thấy thế nào?"
" Các em ấy xứng đáng để nhận hình phạt này!"
Không để bọn chúng mở miệng xin tha, thầy hiệu trưởng đã gọi điện báo cảnh sát đến bắt người. Cả đám lúc này mới hốt hoảng, cầu xin mẹ của mình giúp đỡ. Một lúc sau ba mẹ của Bối Bối cũng đến, hai người nghe được kết quả thỏa đáng mới vơi đi cơn tức giận trong lòng.
Mẹ của Lâm Ni và các phụ huynh của đám nữ sinh đó không ngừng nói lời ngon ngọt đến Phó Lãng nhưng vẫn bị cậu tạt một gáo nước lạnh vào mặt. Cảnh sát cuối cùng cũng đến áp giải từng người đi, lời khai và nhân chứng đều được thu thập. Cảnh sân trường lúc này rất hoảng, tất cả học sinh đều ùa ra xem cảnh náo nhiệt này. Cả người Tử Lan không rét mà run, nếu cô ta không nghe lời Phó Lãng e rằng hiện giờ cô ta cũng đang bị áp giải như này.
Phó Lãng đương nhiên sẽ không bỏ qua dễ như vậy, một khi bọn chúng đã bước vào đó nhất định sẽ không dễ dàng ra ngoài được. Còn một người cậu chưa xử lý, trò chơi còn dài nếu kết thúc ngắn như vậy thì sẽ không còn thú vị nữa.
Sau khi giải quyết chuyện đó xong Cao Nhược Lam cũng đi về kể lại cho ông chồng của mình nghe, Phó Lãng thì quay lại chỗ của cô thấy cô vẫn còn nhắm mắt, cậu đi lại nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh ngắm nhìn cô.
Phó Lãng ôm Mộc Ý Vãn chạy xuống phòng y tế, đi ngang bọn họ không quên nhìn họ bằng đôi mắt cảnh cáo. Nhất Nam nhìn Bối Bối bị thương tóc tai cũng bù xù, chạy qua chỗ cô xem xét tình hình.
" Bối Bối cậu không sao chứ?"
" Nhìn không thấy sao? đưa tớ xuống phòng y tế nhanh lên!"
" Được được!"
" Aa cậu làm gì vậy?"
" Cậu bị thương không được đi lung tung!"
Không để Bối Bối từ chối Nhất Nam đã bế cô lên chạy xuống phòng y tế, nhìn gương mặt lo lắng của cậu, trái tim của cô đột nhiên lệch một nhịp, cô cứ nhìn Nhất Nam đến ngẩng người.
" Còn các em kia lập tức lên phòng của tôi!"
Mộc Ý Vãn được đưa vào phòng y tế, Phó Lãng ở bên cạnh cô không rời nửa bước, cậu ngồi một bên nắm chặt tay cô như sưởi ấm. Cũng may cô chẳng bị gì nặng chỉ có vết thương ngoài da. Bác sĩ cũng đã truyền dịch cho cô để bổ sung năng lượng. Phó Lãng vừa canh chừng vừa điện cho hiệu trưởng giải quyết vụ này, gia đình cậu tốn không ít việc đầu tư vào đây nên hiệu trưởng cũng chẳng dám làm trái ý của cậu.
Bối Bối được băng bó vết thương, Nhất Nam thấy tóc cô hơi rối nên đã giúp cô chỉnh trang lại, mọi động tác của cậu đều được cô quan sát. Thấy cô mãi quan sát mình, cậu lo lắng hỏi hang tình hình.
" Vết thương đau sao?"
Bối Bối lắc đầu khi gương mặt cậu đến gần cô lúng túng né tránh sang chỗ khác. Sau khi băng bó xong Bối Bối đi xem tình hình của Mộc Ý Vãn, thấy cô vẫn còn đang nghỉ ngơi nên đành kêu Nhất Nam đưa về trước.
Chuyện bạo lực học đường cả trường đều biết đến, đám bạn của Tử Lan có chút sợ hãi khi bị hiệu trưởng chất vấn. Tử Lan ngồi ở trong lớp cũng không yên, tâm trạng bất an sợ bọn họ sẽ khai ra cô ta, nhịn không được liền đi đến phòng hiệu trưởng để xem tình hình.
Phó Lãng đã thông báo đến Cao Nhược Lam đến trường giúp cậu giải quyết vấn đề này. Ở trong phòng hiệu trưởng, không gian trong phòng trầm xuống, đám nữ sinh trong đó có Lâm Ni thuộc gia thế không tầm thường nên vẫn còn hống hách, còn vài người thì sợ hãi khúm núm lại một chỗ. Cao Nhược Lam đi đến, hiệu trưởng liền cung kính mời bà, một lát sau tất cả phụ huynh của đám nữ sinh cũng đến. Bên phía ba Mộc nhà trường có điện cho ông nhưng có lẽ ông đang bận nên chẳng thấy ai bắt máy cả.
" Tất cả đông đủ rồi! Có chuyện gì thì giải quyết nhanh chóng đi! Tôi còn bận việc nữa."
Người vừa lên tiếng là mẹ của Lâm Ni, Cao Nhược Lam nhìn ta cũng đủ hiểu tính tình kiêu ngạo của Lâm Ni được di truyền từ người nào rồi. Bọn chúng đã đụng đến con dâu của bà thì bà sẽ cho bọn chúng trả giá việc làm đó.
" Việc bọn nhỏ đánh nhau cũng không phải chuyện lớn lao gỉ, con bé kia cũng không bị thương nặng nên chỉ cần đưa tiền thì sẽ giải quyết được!"
" Đúng vậy!"
" Trên đời này không phải có tiền là sẽ giải quyết được đâu!"
" Ồh vậy Phó phu nhân xem phải giải quyết thế nào đây!"
" Đã làm sai thì phải có trách nhiệm, nhìn xem đã lớn đến tuổi này lại không biết phân biệt đúng sai, là một tiểu thư của nhà quyền thế lại đi hành xử chẳng khác gì một đứa con nít lên ba."
" Các em ấy làm sai đương nhiên sẽ chịu phạt, nhà trường quyết định sẽ thôi học các em ấy!"
" Cái gì? nhà chúng tôi cũng đầu tư cho cái trường này không biết bao nhiêu bây giờ ông lại nói như vậy sao?"
" Hay Phu nhân muốn con bà đến trại cải tạo?"
" Ông..."
" Trước khi thôi học phải cho con dâu tôi một lời xin lỗi chứ nhỉ?"
Đám bạn của Tử Lan không ngừng sợ hãi nhìn thấy Tử Lan ở bên ngoài liền ra hiệu cầu cứu, cô ta nghe được bọn họ không khai ra mình nên rất yên tâm, cô ta ngoảnh mặt làm ngơ định bước đi nhưng bước chân cô vô thức lùi lại khi nhìn thấy Phó Lãng. Cậu đút hai tay vào túi đi đến gần cô ta.
" Không vào xem bạn của cô sao?"
" B..bạn gì chứ! Tớ chỉ đi ngang đây thôi."
" Đi ngang?"
" Phải đấy! Tớ về lớp đây."
" Đứng lại! Lúc trước tôi đã từng cảnh cáo cô một lần rồi nhỉ? Cô lại đụng đến người của tôi, lá gan cô lớn thật nhỉ?"
" C...cậu nói gì tớ không hiểu?"
" Thật sự không hiểu sao? nếu cô chịu nói sự thật tôi sẽ giúp cô thoát khỏi việc này."
Tử Lan chẳng còn đường lui nên đã cùng vào phòng hiệu trưởng với cậu. Đám bạn cô ta nhìn thấy Tử Lan đi vào còn tưởng đến nói giúp bọn họ.
" Em là học sinh lớp nào? Sao lại vào đây!"
" Em là Tử Lan học sinh lớp 11A2. Em là nhân chứng của việc học đường này, chính là mấy bạn đó đã cùng nhau đánh bạn học Mộc và bạn học Lục, còn có lần trước chính bọn họ đã nhốt hai bạn học đó trong nhà vệ sinh. Em muốn nói cho thầy từ sớm nhưng bọn họ lại uy hiếp doạ đánh em nên em chằng dám báo cáo lại."
" Tử Lan cậu đang nói gì vậy chúng ta là bạn mà?"
" Ha tự cắn nhau sao?"
" Các em im lặng đi! Còn Tử Lan em về lớp của mình đi."
Mẹ Lâm Ni nhìn thấy khí thế tỏa ra từ người cậu có chút hơi rụt rè chằng dám lên tiếng. Đám bạn của Tử Lan nhìn cô ta bằng đôi mắt như muốn giết chết cô ta, nếu không phải giúp cô ta trừ khử Mộc Ý Vãn thì bọn họ cũng không ra nông nổi này, thật nực cười cho bản thân mình, cô ta là người chủ mưu đứng phía sau còn thực hiện chính là bọn họ, đúng là ngu ngốc.
Tử Lan nhìn về Phó Lãng nhìn thấy cậu ra hiệu cho đi mới dám đi, cô ta thật sự không thể ở thêm ở đó chút nào, vừa mới thoát khỏi chỗ đó liền thở phào nhẹ nhõm.
" Thầy hiệu trưởng em có ý kiến cho vụ việc này?"
" Em cứ nói!"
" Hiện tại vẫn chưa liên lạc được với phụ huynh bạn học Mộc, nếu ba bạn ấy biết nhất định sẽ không bỏ qua dễ chuyện này. Khi nãy bạn học Mộc đã tỉnh và nhờ em giúp chuyển lời rằng bạn ấy muốn kiện bọn chúng về tội hành hung, tuy các bạn còn chưa đủ tuổi nhưng pháp luật sẽ đưa các bạn đến trạm cải tạo để rèn luyện hành vi của mình, thầy thấy thế nào?"
" Các em ấy xứng đáng để nhận hình phạt này!"
Không để bọn chúng mở miệng xin tha, thầy hiệu trưởng đã gọi điện báo cảnh sát đến bắt người. Cả đám lúc này mới hốt hoảng, cầu xin mẹ của mình giúp đỡ. Một lúc sau ba mẹ của Bối Bối cũng đến, hai người nghe được kết quả thỏa đáng mới vơi đi cơn tức giận trong lòng.
Mẹ của Lâm Ni và các phụ huynh của đám nữ sinh đó không ngừng nói lời ngon ngọt đến Phó Lãng nhưng vẫn bị cậu tạt một gáo nước lạnh vào mặt. Cảnh sát cuối cùng cũng đến áp giải từng người đi, lời khai và nhân chứng đều được thu thập. Cảnh sân trường lúc này rất hoảng, tất cả học sinh đều ùa ra xem cảnh náo nhiệt này. Cả người Tử Lan không rét mà run, nếu cô ta không nghe lời Phó Lãng e rằng hiện giờ cô ta cũng đang bị áp giải như này.
Phó Lãng đương nhiên sẽ không bỏ qua dễ như vậy, một khi bọn chúng đã bước vào đó nhất định sẽ không dễ dàng ra ngoài được. Còn một người cậu chưa xử lý, trò chơi còn dài nếu kết thúc ngắn như vậy thì sẽ không còn thú vị nữa.
Sau khi giải quyết chuyện đó xong Cao Nhược Lam cũng đi về kể lại cho ông chồng của mình nghe, Phó Lãng thì quay lại chỗ của cô thấy cô vẫn còn nhắm mắt, cậu đi lại nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh ngắm nhìn cô.