Không khí đêm Giao Thừa rất náo nhiệt, cả một con đường đều được trang trí đủ loại màu sắc làm cho cả con đường đều rực rỡ.
Sau khi ăn cơm cùng với gia đình, Mộc Ý Vãn đi đến chỗ tập trung với mọi người và cũng thừa dịp này để tạo không gian riêng tư cho ba Mộc và dì Lệ ở với nhau. Cô vừa xuống sảnh đã nhìn thấy Phó Lãng và Tề Thanh đang nói với nhau gì đấy, cô sợ giữa hai người họ sẽ xảy ra chuyện nên nhanh chóng chạy đến.
" Vãn Vãn em chọn đi! Hôm nay em đi với anh hay đi với nhóc con đó!"
" Chị Vãn Vãn! đi chơi với em đi và còn nữa tôi không phải tên nhóc."
" Hai người..."
" Em chọn đi."
Mộc Ý Vãn đứng giữa hai con người đàn ông, nhìn gương mặt đang ghen của Phó Lãng cô hơi sợ nhưng nhìn gương mặt đáng thương của Tề Thanh thì cô lại không đành lòng từ chối. Ngay lúc đó, có mấy cô gái đi ngang ba người, bọn họ có chút ghen tị với cô vì được hai người siêu cấp đẹp trai cùng nhau tranh giành, nếu bọn họ muốn đổi người nhất định cô sẽ không từ chối đâu.
Thấy Mộc Ý Vãn đang phân vân Phó Lãng trực tiếp cướp người đi, nhưng một bên cánh tay được Tề Thanh giữ lại.
" Chị ấy chưa chọn anh đừng có ngang ngược!"
" Ông đây chính là lựa chọn của cô ấy! Buông tay được rồi!"
" Chị Vãn Vãn."
Gương mặt tội nghiệp của Tề Thanh cô không thể nào nỡ lòng từ chối được. Cô buông tay Phó Lãng ra rồi nói ý kiến của mình: "Hay chúng ta đi chung đi càng đông càng vui không phải sao?"
" Không được!"
Cả hai thanh niên đều đồng thanh trả lời, hai người nhìn nhau bằng đôi mắt thân thương nhưng cô lại ngửi được mùi thuốc súng nồng nặc, cô nuốt nước bọt. Dường như sức chịu đựng của cô đã hết giới hạn, cô trầm mặt nhìn hai người rồi từ từ lên tiếng:
" Nếu hai người không chịu thì khỏi đi! Tôi đi một mình."
Mộc Ý Vãn tung chiêu bất ngờ khiến hai thanh niên ngơ ngác nhìn cô bỏ đi, giờ lúc này mới hốt hoảng chạy lại bên cạnh cô. Bầu không khí cũng được giảm hẳng đi, hai người cũng chịu xuống nước vì cô. Sau khi đồng ý cô mỉm cười đi giữa hai người họ nhưng không khí lại khác hẳn, cô có cảm giác rất quen thuộc, hình như không khí này có chút giống Phó Lãng cùng với Bối Bối tranh giành cô với nhau.
Tề Thanh không thể để thua Phó Lãng được nên không đợi cô mở miệng trước thì cậu đã kể cho cô nghe đủ thể loại. Thấy sự chú ý của cô không đặt bên mình, tâm tình Phó Lãng có chút bực nên đã hả giận bằng việc nắm chặt tay cô kéo đi nhanh hơn.
Cả ba đi tản bộ đến điểm hẹn với bọn người Nhất Nam, đi đến đâu cô cũng hiếu kì tò mò ghé vào xem, cả con đường đều tấp nập người qua lại, hai người sợ cô đi lạc nên đã nắm chặt hai tay cô, cô đi đâu cũng phải kè cập bên cạnh. Cô không nghĩ trong thế giới này không khí Tết cũng không khác gì ở hiện thực hình như có chút xôn xao hơn nhiều.
Những món đồ làm bằng thủ công được bày bán khắp nơi, cô ghé nhìn một quầy bán lắc tay, cầm một sợi lên nhìn, nó được người thợ đan tỉ mỉ nên cô quyết định mua vài sợi, cô lựa cho Phó Lãng cùng là sợi đôi với cô, khi thấy cô đeo lên tay cậu vô cùng đắc ý nhìn về Tề Thanh.
Tề Thanh ghen tị lủi thủi đứng bên cạnh, Mộc Ý Vãn không hề bỏ mặc cậu nên đã mua một cái khác tặng cho cậu. Vẻ mặt đắc ý của Phó Lãng không được bao lâu liền trở nên xám xịt lại. Đến điểm hẹn, Mộc Ý Vãn vô cùng bất ngờ khi Trần Dương xuất hiện, chẳng phải cậu đã nói về quê sao? Trần Dương vì không muốn bỏ lỡ chuyến đi chơi cùng bạn bè nên đã xin ba mẹ sau khi hết đêm giao thừa thì sẽ xuống quê tụ họp với mọi người sau.
Mỗi người một cặp đi cùng với nhau, Phó Lãng nhìn Trần Dương ra hiệu kéo kì đà Tề Thanh ra xa người cô một chút. Thế là cậu lại có nhiệm vụ, nghe được cô giới thiệu em trai, cậu nhìn gương mặt Phó Lãng đầy khinh thường, ngay cả em trai người ta cũng ghen đúng là bình dấm chua lên men.
Phó Lãng đi cùng với Mộc Ý Vãn, Nhất Nam thì đi với Bối Bối, Hà Duy Thành thì đi cùng với Hạ Châu Vy, còn cậu sao lại đi cùng với một tên nhóc Tề Thanh này chứ, ông trời thật bất công a! Nhưng vì hạnh phúc của anh em cậu đành hi sinh tấm thân trong trắng này, mỗi khi Tề Thanh có ý định đi đến chỗ cô thì cậu liền nhanh chân chặn lại và giữ Tề Thanh khư khư bên mình không rời nửa bước.
Bọn họ đi đến một quán chè nổi tiếng ở đây, nhìn số lượng khách ra vào cũng đủ hiểu chất lượng nó ra sao, vì bên trong không còn chỗ ngồi nên các cô đành ngồi ở phía gần cửa ra vào. Nhìn menu đủ các loại chè, cô nhìn muốn hoa mắt chóng mặt, sau khi hỏi ý kiến từng người thì đã lựa chọn được: 2 bát chè Ỷ, 4 bát chè Quy linh cao và 2 bát đậu hũ hạnh nhân. ( mọi người có thể lên google tra thử nha)
Phó Lãng lấy cớ đi vệ sinh để đi thanh toán cho mọi người, khi Tề Thanh muốn xung phong trả thì đã chậm một bước. Mọi người dùng xong khi vừa mới đi ra thì đã bắt gặp một nhóm người đang đi diễu hành, vì đông người có chút chen lấn nên Mộc Ý Vãn không may bị người khác giẫm phải chân, cô khẽ rên nhỏ vì đau.
Đợi mấy người đó tản ra bớt Phó Lãng mới nhìn ra cô đang bị thương. Cậu bế cô đi đến chỗ ngồi gần đó để xem, đôi bàn chân nhỏ nhắn chỉ bằng một nắm tay của cậu, bởi vì da cô rất trắng nên đã hiện rõ một mảng đỏ trên đó còn có những chấm chấm máu nhỏ.
" Vãn Vãn cậu không sao chứ?"
" Không sao cả chỉ bị thương một chút thôi!"
" Đỏ lên hết rồi!"
" Để em đi mua thuốc cho chị!"
" A Thanh..."
Mộc Ý Vãn còn chưa nói xong thì thì đã không thấy hình bóng cậu đâu cả nên cô đành nhờ Trần Dương đi chung với cậu như vậy cô mới yên tâm được. Một lúc sau Tề Thanh cùng Trần Dương quay lại, cậu đưa Phó Lãng thuốc mỡ rồi sứt cho cô.
Mọi người thấy sắc mặt Mộc Ý Vãn tốt hơn mới đi chơi tiếp, cô cùng với Bối Bối, Hạ Châu Vy và Tề Thanh hết vòng quanh bên quầy này rồi sang quầy khác, bốn người nói chuyện rất ăn ý với nhau chẳng mấy phút lại có tiếng cười đùa của họ.
" Các cậu nói xem bọn họ nói gì mà cười vui như vậy!"
" Con gái đúng là có nhiều thứ mà đàn ông chúng ta không hiểu được!"
" Vậy Tề Thanh thì sao, cậu ta đã gia nhập hội của họ rồi đấy còn cười sáng lạng như vậy, tớ có chút ganh tị a."
Phó Lãng không để ý ba người nói nhảm, cậu không cần hiểu con gái chỉ cần hiểu cô là được. Sắp đến giờ băn pháo hoa, mọi người tập trung lại một nơi có thể nhìn thấy pháo hoa, cả đám cô đều chạy lên cầu vì nơi đây đều ngăm được toàn cảnh màn pháo hoa tuyệt đẹp kia mà ít người đến.
" Cùng nhau đếm ngược nào!"
" 1 "
" 2 "
" 3 "
" Năm mới hoan hỉ!"
Tiếng pháo nổ ra liên tục trên bầu trời là những bông hoa rực rỡ đầy màu sắc, mọi người đều tập trung tận hưởng những bông hoa ấy. Phó Lãng cúi người xuống nói nhỏ vào tai cô rồi hôn nhẹ lên đó:" Năm mới vui vẻ Bảo Bối!"
Nhân lúc mọi người đang tập trung thì Phó Lãng đã cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô một cái, rồi cùng nhau ngắm nhìn lên bầu trời.
Sau khi ăn cơm cùng với gia đình, Mộc Ý Vãn đi đến chỗ tập trung với mọi người và cũng thừa dịp này để tạo không gian riêng tư cho ba Mộc và dì Lệ ở với nhau. Cô vừa xuống sảnh đã nhìn thấy Phó Lãng và Tề Thanh đang nói với nhau gì đấy, cô sợ giữa hai người họ sẽ xảy ra chuyện nên nhanh chóng chạy đến.
" Vãn Vãn em chọn đi! Hôm nay em đi với anh hay đi với nhóc con đó!"
" Chị Vãn Vãn! đi chơi với em đi và còn nữa tôi không phải tên nhóc."
" Hai người..."
" Em chọn đi."
Mộc Ý Vãn đứng giữa hai con người đàn ông, nhìn gương mặt đang ghen của Phó Lãng cô hơi sợ nhưng nhìn gương mặt đáng thương của Tề Thanh thì cô lại không đành lòng từ chối. Ngay lúc đó, có mấy cô gái đi ngang ba người, bọn họ có chút ghen tị với cô vì được hai người siêu cấp đẹp trai cùng nhau tranh giành, nếu bọn họ muốn đổi người nhất định cô sẽ không từ chối đâu.
Thấy Mộc Ý Vãn đang phân vân Phó Lãng trực tiếp cướp người đi, nhưng một bên cánh tay được Tề Thanh giữ lại.
" Chị ấy chưa chọn anh đừng có ngang ngược!"
" Ông đây chính là lựa chọn của cô ấy! Buông tay được rồi!"
" Chị Vãn Vãn."
Gương mặt tội nghiệp của Tề Thanh cô không thể nào nỡ lòng từ chối được. Cô buông tay Phó Lãng ra rồi nói ý kiến của mình: "Hay chúng ta đi chung đi càng đông càng vui không phải sao?"
" Không được!"
Cả hai thanh niên đều đồng thanh trả lời, hai người nhìn nhau bằng đôi mắt thân thương nhưng cô lại ngửi được mùi thuốc súng nồng nặc, cô nuốt nước bọt. Dường như sức chịu đựng của cô đã hết giới hạn, cô trầm mặt nhìn hai người rồi từ từ lên tiếng:
" Nếu hai người không chịu thì khỏi đi! Tôi đi một mình."
Mộc Ý Vãn tung chiêu bất ngờ khiến hai thanh niên ngơ ngác nhìn cô bỏ đi, giờ lúc này mới hốt hoảng chạy lại bên cạnh cô. Bầu không khí cũng được giảm hẳng đi, hai người cũng chịu xuống nước vì cô. Sau khi đồng ý cô mỉm cười đi giữa hai người họ nhưng không khí lại khác hẳn, cô có cảm giác rất quen thuộc, hình như không khí này có chút giống Phó Lãng cùng với Bối Bối tranh giành cô với nhau.
Tề Thanh không thể để thua Phó Lãng được nên không đợi cô mở miệng trước thì cậu đã kể cho cô nghe đủ thể loại. Thấy sự chú ý của cô không đặt bên mình, tâm tình Phó Lãng có chút bực nên đã hả giận bằng việc nắm chặt tay cô kéo đi nhanh hơn.
Cả ba đi tản bộ đến điểm hẹn với bọn người Nhất Nam, đi đến đâu cô cũng hiếu kì tò mò ghé vào xem, cả con đường đều tấp nập người qua lại, hai người sợ cô đi lạc nên đã nắm chặt hai tay cô, cô đi đâu cũng phải kè cập bên cạnh. Cô không nghĩ trong thế giới này không khí Tết cũng không khác gì ở hiện thực hình như có chút xôn xao hơn nhiều.
Những món đồ làm bằng thủ công được bày bán khắp nơi, cô ghé nhìn một quầy bán lắc tay, cầm một sợi lên nhìn, nó được người thợ đan tỉ mỉ nên cô quyết định mua vài sợi, cô lựa cho Phó Lãng cùng là sợi đôi với cô, khi thấy cô đeo lên tay cậu vô cùng đắc ý nhìn về Tề Thanh.
Tề Thanh ghen tị lủi thủi đứng bên cạnh, Mộc Ý Vãn không hề bỏ mặc cậu nên đã mua một cái khác tặng cho cậu. Vẻ mặt đắc ý của Phó Lãng không được bao lâu liền trở nên xám xịt lại. Đến điểm hẹn, Mộc Ý Vãn vô cùng bất ngờ khi Trần Dương xuất hiện, chẳng phải cậu đã nói về quê sao? Trần Dương vì không muốn bỏ lỡ chuyến đi chơi cùng bạn bè nên đã xin ba mẹ sau khi hết đêm giao thừa thì sẽ xuống quê tụ họp với mọi người sau.
Mỗi người một cặp đi cùng với nhau, Phó Lãng nhìn Trần Dương ra hiệu kéo kì đà Tề Thanh ra xa người cô một chút. Thế là cậu lại có nhiệm vụ, nghe được cô giới thiệu em trai, cậu nhìn gương mặt Phó Lãng đầy khinh thường, ngay cả em trai người ta cũng ghen đúng là bình dấm chua lên men.
Phó Lãng đi cùng với Mộc Ý Vãn, Nhất Nam thì đi với Bối Bối, Hà Duy Thành thì đi cùng với Hạ Châu Vy, còn cậu sao lại đi cùng với một tên nhóc Tề Thanh này chứ, ông trời thật bất công a! Nhưng vì hạnh phúc của anh em cậu đành hi sinh tấm thân trong trắng này, mỗi khi Tề Thanh có ý định đi đến chỗ cô thì cậu liền nhanh chân chặn lại và giữ Tề Thanh khư khư bên mình không rời nửa bước.
Bọn họ đi đến một quán chè nổi tiếng ở đây, nhìn số lượng khách ra vào cũng đủ hiểu chất lượng nó ra sao, vì bên trong không còn chỗ ngồi nên các cô đành ngồi ở phía gần cửa ra vào. Nhìn menu đủ các loại chè, cô nhìn muốn hoa mắt chóng mặt, sau khi hỏi ý kiến từng người thì đã lựa chọn được: 2 bát chè Ỷ, 4 bát chè Quy linh cao và 2 bát đậu hũ hạnh nhân. ( mọi người có thể lên google tra thử nha)
Phó Lãng lấy cớ đi vệ sinh để đi thanh toán cho mọi người, khi Tề Thanh muốn xung phong trả thì đã chậm một bước. Mọi người dùng xong khi vừa mới đi ra thì đã bắt gặp một nhóm người đang đi diễu hành, vì đông người có chút chen lấn nên Mộc Ý Vãn không may bị người khác giẫm phải chân, cô khẽ rên nhỏ vì đau.
Đợi mấy người đó tản ra bớt Phó Lãng mới nhìn ra cô đang bị thương. Cậu bế cô đi đến chỗ ngồi gần đó để xem, đôi bàn chân nhỏ nhắn chỉ bằng một nắm tay của cậu, bởi vì da cô rất trắng nên đã hiện rõ một mảng đỏ trên đó còn có những chấm chấm máu nhỏ.
" Vãn Vãn cậu không sao chứ?"
" Không sao cả chỉ bị thương một chút thôi!"
" Đỏ lên hết rồi!"
" Để em đi mua thuốc cho chị!"
" A Thanh..."
Mộc Ý Vãn còn chưa nói xong thì thì đã không thấy hình bóng cậu đâu cả nên cô đành nhờ Trần Dương đi chung với cậu như vậy cô mới yên tâm được. Một lúc sau Tề Thanh cùng Trần Dương quay lại, cậu đưa Phó Lãng thuốc mỡ rồi sứt cho cô.
Mọi người thấy sắc mặt Mộc Ý Vãn tốt hơn mới đi chơi tiếp, cô cùng với Bối Bối, Hạ Châu Vy và Tề Thanh hết vòng quanh bên quầy này rồi sang quầy khác, bốn người nói chuyện rất ăn ý với nhau chẳng mấy phút lại có tiếng cười đùa của họ.
" Các cậu nói xem bọn họ nói gì mà cười vui như vậy!"
" Con gái đúng là có nhiều thứ mà đàn ông chúng ta không hiểu được!"
" Vậy Tề Thanh thì sao, cậu ta đã gia nhập hội của họ rồi đấy còn cười sáng lạng như vậy, tớ có chút ganh tị a."
Phó Lãng không để ý ba người nói nhảm, cậu không cần hiểu con gái chỉ cần hiểu cô là được. Sắp đến giờ băn pháo hoa, mọi người tập trung lại một nơi có thể nhìn thấy pháo hoa, cả đám cô đều chạy lên cầu vì nơi đây đều ngăm được toàn cảnh màn pháo hoa tuyệt đẹp kia mà ít người đến.
" Cùng nhau đếm ngược nào!"
" 1 "
" 2 "
" 3 "
" Năm mới hoan hỉ!"
Tiếng pháo nổ ra liên tục trên bầu trời là những bông hoa rực rỡ đầy màu sắc, mọi người đều tập trung tận hưởng những bông hoa ấy. Phó Lãng cúi người xuống nói nhỏ vào tai cô rồi hôn nhẹ lên đó:" Năm mới vui vẻ Bảo Bối!"
Nhân lúc mọi người đang tập trung thì Phó Lãng đã cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô một cái, rồi cùng nhau ngắm nhìn lên bầu trời.