Bàn tay nắm lấy tay vịn cửa còn chưa kịp xoay đã nghe được câu mệnh lệnh
Cô xoay người lại rối rít cúi đầu
Tôi… bây giờ phải cho tiểu… à không, Trắng Trắng ăn rồi
Mau lại đây
Hắn không thèm nghe cô nói, ngồi trên ghế sofa đối diện bàn ăn bá đạo ra lệnh
Không còn cách nào khác dưới sự áp bức của ma vương cô đành phải từ bỏ việc ra ngoài mà đến bên cạnh
Lần này hắn không kéo cô ngồi nữa, nhàn hạ vỗ vỗ lên đùi mình
Nhanh lên
Y Y nhìn đôi chân dài như người mẫu của hắn, sau đó lại nhìn gương mặt bất lương. Cô tiến đến ngồi bên cạnh
Cái mông nhỏ còn chưa kịp hạ xuống đã bị hắn 1 phát tóm gọn kéo lên đùi mình
Làm cô sởn gai óc 1 phen, hắn vậy mà lại bóp mông cô!!!
Lần nào trở về cũng bắt đầu chống cự, em muốn bị nhốt ở đây cả đời thì tôi sẵn sàng chiều lòng
Cô nghe vậy, nội tâm dần yếu ớt nói ra câu xu nịnh giả tạo
Tôi… sợ ngài mỏi
Cân nặng của em còn không bằng con báo ngoài vườn, có thể làm tôi mệt được sao?
Hắn nói xong liền ghé tai cô mà thì thầm
Có điều nếu em có lòng thì có thể làm tiêu hao thể lực của tôi trên giường, tôi không ngại
Vốn dĩ hơi thở ấm nóng phả vào tai đã làm cô ngứa ngáy khó chịu lắm rồi, sau khi nghe được câu mà hắn nói, Y Y lại càng phát khiếp nhiều hơn
Bạch Dạ Phi Ưng nhìn cô gái nhỏ đang co ro trong lòng mình, điệu cười dần trở nên lệch lạc
Nhát gan như vậy, ngay cả câu nói bình thường như thế này còn không chịu nổi. Xem ra bài học hắn cần phải dạy cô chắc chắn rất nhiều rồi đây
Gương mặt hắn khi cười lại càng làm người ta mê mệt, hắn tự tin ngẩng cao đầu giọng nói trầm ổn thu hút vang lên
Chuyện lúc nãy em thấy thế nào?
Lạc Y Y nghe xong chẳng hiểu gì, liền liếc sang nhìn hắn vẻ mặt ngây ngốc như con cún
Chuyện… lúc nãy…?
Bỏ đi
Hắn đưa tay nhéo nhéo cái má nhỏ của cô, giọng điệu có phần tức giận
Oa…
Y Y bị đau không nén được là la lên 1 tiếng
Nhìn thấy đôi mắt to tròn bị đau mà dính chặt vào nhau, nước mắt cơ hồ cũng sắp chảy ra hắn mới bỏ tay xuống
Giọng nói vẫn còn giận dữ, hung hăng gác tay lên thành ghế mà nói
Bóp vai!!!
Y Y chẳng biết bản thân làm sai chuyện gì, gương mặt nhỏ uất ức cúi gầm, môi mọng ủy khuất cắn cắn vào nhau. Bàn tay nhẹ nhàng để lên vai hắn tận lực bóp bóp
Đúng là nữ nhân vô tâm vô phế, lúc nãy hắn bỏ dở bữa ăn ngon lành chạy xuống giúp cô giải vây
Hừ!!! Vậy mà câu cảm ơn cũng không thèm nói
Sớm biết như vậy đã để cho Bạch Diệp Phi Yến làm khó cô đến khi mặt trời lặn rồi
Hắn vốn còn định mắng cô vài câu, nào ngờ nhìn thấy vẻ mặt đỏ cơn giận trong lòng liền thuyên giảm đôi chút
Mấy hôm nay hắn làm sao vậy chứ?
Kể từ khi cô ngoan ngoãn, đáng ra phải theo kế hoạch ban đầu… đưa ra những yêu cầu quá đáng hơn nữa
Vậy thì cơn tức giận bị cô dắt mũi xỏ đi mới có thể nguôi ngoai được
Ai mà ngờ, khi thấy cô nghe lời. Tâm tình hắn liền có chút tốt đẹp
Thôi kệ vậy
Hôm nay bỏ qua chuyện này, nếu cô không ngoan thì thù mới nợ cũ hẳn gộp chung mà tính
Bạch Dạ Phi Ưng nhắm mắt tận hưởng cảm giác thoải mái mà cô mang lại, môi bạc bất giác nói ra câu quan tâm
Cơ thể đã đỡ đau chút nào chưa
Gì đây? Hắn lại muốn cô bôi thuốc trước mặt hắn nữa hay gì?
Làm ơn đừng mà!!!
Đã… đã không còn đau nữa
Vậy sao?
Vâng…
Hắn chẳng thèm suy nghĩ, liền đưa ra thánh chỉ
Vậy tối nay làm được rồi
Cô cũng chẳng còn ngây thơ gì, tất nhiên biết ‘làm’ ở đây là làm gì
Lập tức sợ hãi lên tiếng
Ách… không không không, thật ra cơ thể tôi còn đau lắm!
Đối với câu nói của cô, hắn có chút không vui liền mở đôi mắt ra
Có biết tôi ghét nói dối lắm không?
Làm sao đây? Lại chọc hắn tức giận rồi
Tôi… cơ thể đúng là đã khoẻ hơn, tuy còn đau đôi chút.. chưa thể làm được, nhưng mà… không cần bôi thuốc nữa
Nghe đến đây hắn mới hiểu ra tại sao cô lại luống cuống như thế
Oh… vậy thì thêm vài ngày nữa cũng được
Nghe hắn nói, cô bất giác thở phào nhẹ nhỏm
Hắn nghe thấy không nhịn được cười phì 1 cái
Nhưng cô đang chìm đắng trong sự vui sướng, không có tâm trạng mà quan tâm
Đêm hôm đó chẳng hiểu vì lý do gì mà hắn cứ ở lù trong phòng không chịu đi
Hắn có phòng riêng mà, còn ở nơi này chiếm hơn nửa cái giường của cô
Hại cô cả đêm không ngủ được, ngay cả cử động cũng chẳng dám vì sợ hắn tỉnh giấc
Sáng hôm sau cả vai, gáy đều nhức mỏi
Nhưng đâu thể làm gì được, chỉ đành rời giường đi ra ngoài
Bạch Diệp Phi Yến vì chuyện đêm qua mà tức giận không về nhà. Ở lại nơi này ngủ
Sáng sớm cô ta đã thức dậy thật sớm có mặt ở đại sãnh
Vừa nhìn thấy Y Y liền chắn ngang đường, lên giọng chế giễu 1 phen
Ai da, đây là ai vậy? Ăn ngủ ở 1 nơi lộng lẫy như cung điện lại không phải nhà mình, nhưng chẳng cần tốn kém. Chỉ dùng công phu trên giường quyến rũ đàn ông là được tự do thoải mái… cảm giác thế nào, thích chứ?
Lạc Y Y không muốn chuốc thêm rắc rối, chẳng nói gì lướt qua
Nhưng cô ấy là ai cơ chứ? Tam công chúa nhà họ Bạch, có thể dễ dàng bỏ qua cho người mình ghét thì cô đổi tên luôn
**Nếu cô rãnh rỗi như vậy thì chúng ta đến trung tâm thương mại dạo vài vòng đi, sao hả?
Tôi…
Anh hai, cho em mượn người của anh 1 chút**!!!
Không để Y Y trả lời, cô ấy đã xoay người hướng anh mình đang ngồi ăn sáng mà hỏi
Bạch Dạ Phi Ưng dừng động tác, chân mày rậm nhíu lại đôi chút
**Em mượn người làm gì?
Em muốn đi mua sắm, 1 mình thì chán có thêm người cho vui**
Tùy em
Dù sao con bé này cũng chẳng làm nên được sóng gió gì, vậy là hắn nhanh chóng đồng ý
Sau đó đứng lên đến công ty
Lạc Y Y cùng Tam tiểu thư đến nơi nổi tiếng nhất trong thành phố. Cô ấy mua rất nhiều thứ, lần nào cũng không cần nhìn giá
Thích thì lấy, hời hợt vô cùng. Đúng là người có tiền, chi tiêu rất mạnh tay
Chẳng bao lâu, trên người cô đều là túi to hàng hiệu, súyt chút che cả tầm nhìn
Nhưng cô ấy vẫn cứ tiếp tục
Đi giữa trung tâm sầm uất, ai cũng đều đổ dồn ánh mắt về phía họ
Có kẻ tỏ ra khó hiểu, có người thì cảm thấy khinh miệt cười cợt chỉ trỏ lên người cô
Y Y cũng chẳng thể làm gì được
Bạch Diệp Phi Yến đi phía trước, chậm rãi buông ra vài câu
Cô nói xem, cùng sống trong 1 căn nhà. Nhưng người có thân phận thấp kém… dù có dùng thủ đoạn thì cũng không thể 1 bước lên mây, biến thành chủ nhân được. Có đúng không
Y Y không trả lời, cô ấy càng cao hứng
**Anh trai tôi ấy, cái gì cũng đều xuất chúng cho nên không ít nữ nhân muốn tìm cách đổi đời. Nhưng…. dù có làm gì thì cũng chẳng thể trở thành nữ chủ nhân của nhà chính được đâu. Nói cho cô biết, anh ấy có hôn ước rồi
Vâng**
Cô nghe vậy, chỉ nhàn nhạt đáp lại. Nếu đã có hôn ước thì tại sao còn dùng cách này để tra tấn cô chứ? Hắn quả thật so với cầm thú còn kinh tởm hơn
Bạch Diệp Phi Yến đến gần ra sức đe doạ
Nếu biết thì cô mau chóng rời khỏi anh tôi ngay đi1
Cô thở thài
Thứ lỗi tôi không thể
Nếu có thể thì không cần bất cứ ai phải nói, cô sẽ chạy khỏi nơi này ngay lập tức
Bạch Diệp Phi Yến cong môi cười, trên đời này cô gặp nhiều kẻ rồi. Nhưng không ngờ người trơ trẽn thế này vẫn còn tồn tại
Cô ấy không nói gì nữa, lập tức xoay lưng bỏ đi
Lạc Y Y đi xuống gara thì người đã không còn đó. Đành đem đống đồ đón taxi đi về
Bạch Diệp Phi Yến sau khi về, liền gọi điện thoại cho anh trai than vãn
Anh à! Anh xem cái cô Y Y đó đúng là không xem em ra gì. Em chỉ thuận miệng nói với cô ấy phải sống an phận chút. Ai ngờ cô ta lại nói em không phải chủ nhân nơi này thì đừng có nhiều chuyện. Đúng là quá đáng
Hắn nghe xong lạnh nhạt nói
Vậy em muốn gì?
Muốn gì? Tất nhiên là dùng hình phạt tàn ác nhất mà thẳng tay trừng trị rồi
Anh về nhà sớm đi, phải giúp em làm chủ
Nói xong liền nhanh tay cúp máy, muốn chống đối với cô thì đúng là tự tìm chết
Tôi không tin sau khi bị màn tra tấn này làm cho ám ảnh… cô sẽ còn chai mặt ở lỳ nơi này