Tại biệt thự của Bạch lão phu nhân, tiểu An vừa bước xuống xe đã thấy trước mắt có cả chục người xếp ngay hàng thẳng lối. Bé không biết họ đang làm gì, ngây ngô cười rồi vẫy tay
Chào cô chú!!!
Lê Phương Kiều đi đến ngắm nghía kỹ lưỡng cậu bé trước mắt, vui vẻ cười không ngớt
Ai dô, tiểu bảo bối nhà ai mà lại ngoan ngoãn lễ phép thế kia. Mau qua đây để bà nội xem thử
Sao mẹ lại ra ngoài đây?
Bạch Dạ Phi Ưng bước đến hỏi
Mẹ nôn nóng gặp cháu, xem thằng bé đáng yêu chưa kìa, haha
Bà cười rồi nói, đưa tay sờ sờ lên cái má trắng
Đúng đó, chắc là do tiểu An thừa hưởng gen tốt của mẹ chứ không phải của cha
Bạch Diệp Phi Yến móc mỉa, Lạc Y Y đứng bên cạnh cũng không nhịn được mà nở nụ cười
Hắn định mở miệng giáo huấn nhưng thấy cô vui vẻ liền bỏ qua
Mau, chúng ta mau vào nhà đi
Lão phu nhân lên tiếng
Cô vào nhà, đã thấy được 1 bóng dáng quen thuộc đang ngồi ở sofa. Lạc Y Y rưng rưng nước mắt, cô chậm rãi đi đến
Chỉ 2 năm không gặp, tóc của bà đã có vài sợi bạc, nếp nhăn cũng nhiều hơn. Tuy vậy, trong lòng cô bà luôn là người phụ nữ đẹp nhất
Mẹ…
Cô nghẹn ngào lên tiếng
Mẹ Lạc nghe thấy âm thanh quen thuộc, xoay sang nhìn rưng rưng nước mắt. Bà đứng dậy bước đến chạm tay lên gương mặt cô
Y Y… là con thật sao?
Là con…
Bà khóc, nhưng đôi môi không nén được nụ cười mừng
Bạch phu nhân nói con mấy năm nay con đi khắp nơi để học hỏi thêm kiến thức cho nên không có thời gian về… bây giờ đã quay về… có còn phải đi đâu nữa hay không?
Lạc Y Y xoay sang phía Lê Phương Kiều, hoá ra bà không cho mẹ cô biết sự thật
Như vậy cũng tốt, nếu không mẹ dù có lưu lạc đầu đường xó chợ cũng sẽ chẳng ở lại nơi này
Con không đi nữa, sẽ ở bên cạnh chăm sóc cho mẹ
Mẹ Lạc ngậm ngùi gật đầu, trong mắt cả 2 giờ đây đều là nước mắt
Khiến những người chứng kiến cũng có chút cảm động
Lạc An cười hề hề vỗ tay nhảy nhảy vài cái
Mẹ của mẹ…
Lúc này mẹ cô mới chú ý đến bóng dáng nhỏ đang nói chuyện. Nghe thằng bé gọi cô như vậy, bà cũng có chút sững sốt
Y Y… đây… không lẽ…
Lạc Y Y lau nước mắt đưa Lạc An đến xoa xoa đầu cậu bé
Tiểu An ngoan, gọi bà ngoại đi con
Bà quại!!!
Mẹ cô ngồi xuống nhìn cháu mình từ đầu đến chân, gật đầu
Tốt! Tốt! Trông rất đáng yêu
Bà cười cười rồi hỏi bé
Tiểu bảo bảo, nói cho bà ngoại nghe… cha con đâu rồi
Lạc An chạy nhanh đến chỗ hắn, nhưng bé so với người cha này thì lại nhỏ như cọng giá. Cũng không chịu thua ôm lấy cái chân dài của hắn như con gấu trúc. Ngẩng đầu gọi
Baba
Bạch Dạ Phi Ưng thuận nước đẩy thuyền, tiến đến đứng gần Y Y lễ phép cúi chào
Bác gái
Rồi nhìn sang cô tự nhiên hỏi
Em không định giới thiệu anh với mẹ sao?
Lạc Y Y nhìn hắn 1 cái, thấy đáy mắt hắn lộ ra ý cười. Rồi lại nhìn mẹ có vẻ đang rất mong chờ
Giới thiệu gì chứ? Cô nên nói gì?
Có ngon thì tự đi mà khai lý lịch, mồm miệng anh dẻo lắm mà
Nhất thời không làm trái được, liền miễn cưỡng
Mẹ… đây là… ba của tiểu An
Không gian yên lặng, mẹ Lạc chớp chớp mắt không che giấu được nghi vấn trong lòng
Chỉ như vậy thôi sao?
Bạch phu nhân thấy bầu không khí có chút gượng gạo liền lên tiếng giải vây
Haha, chúng ta mau đi thôi, hôm nay có khách cho nên ta đã chuẩn bị 1 bàn tiệc
Mọi người nghe vậy cũng vui vẻ đi vào phòng tiếp khách
Cái bàn tròn bày rất nhiều món ngon
Tiểu An ngồi ở giữa 2 người bà, Phi Yến ngồi kế mẹ mình. Cô cũng ngồi bên cạnh mẹ, hắn mặt dày ngồi cạnh cô
Sau khi ổn định vị trí, buổi tiệc liền bắt đầu
2 người bà thay phiên đưa thức ăn và bẹo má đứa cháu trai kháu khỉnh. Phi Yến ngồi nhìn mà ganh tỵ, cô cũng muốn được nựng bảo bảo nha
Nhìn thấy con trai được mọi người hết sức yêu thương, người làm mẹ như cô cũng an tâm phần nào
Bạch Dạ Phi Ưng ngồi bên cạnh gắp 1 miếng cá tuyết hấp nấm, ân cần loại bỏ hết xương rồi bỏ vào chén của cô
Cá này rất ngọt thịt, em thử xem