Tô Minh Hạo đứng ngoài sãnh sốt ruột đi qua đi lại, kết quả chỉ nhận được câu nói từ chối gặp mặt của quản gia
Anh ta không bỏ cuộc, vẫn cứ đứng đó khẩn thiết nói
Cảm phiền ông hãy chuyển lời thêm lần nữa, tôi muốn gặp Y Y có chuyện cần nói
Tô thiếu, ngài đừng làm khó tôi. Lạc tiểu thư đã nói rồi, mong ngài về đi, dù có làm gì thì cô ấy cũng sẽ không gặp
Lão quản gia nói
Mong ông chuyển lời thêm lần nữa, lần này nếu không được thì tôi sẽ rời đi
Chuyện…
Dù có nói bao nhiêu lần cũng vô dụng thôi, cô ấy không muốn gặp
Quản gia còn chưa nói xong đã bị chủ nhân của mình ngắt lời
Bạch Dạ Phi Ưng như con thú săn mồi, âm thầm tiến đến. Khi nghe thấy giọng nói âm trầm kia cũng là lúc hắn hiện diện ở đại sãnh
Đối mặt với 1 Bạch Dạ Phi Ưng cao lớn, tuy Tô Minh Hạo cũng được gọi là cường tráng nhưng cũng chịu lép vế. Anh ta đột ngột không còn hùng hổ như trước
Bạch tổng… mong ngài cho tôi gặp Y Y 1 lần
Y Y?
Hắn nhíu mày, từ khi nào người con gái của hắn đến lượt tên này gọi thân mật như vậy
Tô Minh Hạo thấy có vẻ không ổn, chột dạ sửa lại cách xưng hô
Tôi… mong ngài cho tôi gặp Lạc tiểu thư 1 lần
Không gặp, nhân lúc tôi còn nói chuyện tử tế thì mau biến khỏi nơi này
Nói rồi, chủ tịch xoay lưng bỏ đi
Chủ nhà đã cương quyết như thế,vị khách không mời cũng chẳng thể làm gì hơn, đành phải lặng lẽ rút lui
Lạc Y Y đang ở trong phòng cho con uống sữa, cô chẳng muốn quan tâm đến người đó nữa
Gần 2 năm qua, luôn xem anh ta như anh trai. Không ngờ lại bị anh ta đâm 1 nhát
Xem ra, cô không có duyên với đàn ông rồi. Đời này đều bị hại thật thảm
Nén đau thương, cô nuốt ngược sự uất ức vào trong lòng. Cũng may, vẫn còn tiểu An bên cạnh
Nhìn con đang ngủ say thật bình yên biết mấy
Tô Minh Hạo lái xe về, trên đường điện thoại không ngừng rung chuông. Anh biết là lão cha đang gọi nên chẳng thèm bận tâm. Định khoá hết thẻ ngân hàng?
Nhưng mấy năm nay, trong tay anh cũng có được không ít tài sản riêng. Chẳng cần Tô gia cũng có thể tự sống tốt
Định dùng tiền ép người khác khuất phục?
Cha à, người xem thường con trai quá rồi
Tô Khâm ở trong biệt thự lớn, trên tay cầm thêm ly rượu Brandy. Vì tên nghịch tử không chịu nghe điện thoại mà giận điếng người
Lão thẳng tay ném cái ly đi, gầm lên
Khốn kiếp, hết kẻ này đến kẻ khác làm hỏng kế hoạch. Nếu đã không thể ngồi chung chiến tuyến thì cứ dứt khoát trở mặt đi!!!
Tối đó vẫn như thường lệ, cả 3 người cùng nằm trên chiếc giường rộng lớn mà ngủ
Lần này, Y Y dứt khoát dành lấy phần pha sữa trông con. Cô vẫn còn nhớ man mán, hôm qua vì quá buồn ngủ cho nên đã trực tiếp xù lông với hắn
Cầu mong đó chỉ là giấc mơ, nếu không chắc cô không còn mạng mà rời khỏi đây mất
Sang ngày hôm sau, Phi Yến hào hứng dậy từ rất sớm. Chuẩn bị vài món đặc sản vùng miền mà mình đi du lịch đem về
Tất nhiên vẫn còn hạn sử dụng1
Bỏ đầy vào ba lô
Lạc Y Y thấy thế cũng liền nghĩ nếu như không đem gì theo thì không hay cho lắm
Nhưng cô là bị bắt đến nơi này nha, ngay cả thẻ tín dụng cũng để ở chỗ Ngọc Liên chưa kịp đem đi. Hôm trước gặp mặt cũng quên bén đi mất, không nhờ cô ấy lấy giúp
Thôi thì đem theo vài lọ mức hoa làm quà
Cô đi vào bếp, lấy cái giỏ to đem tất cả chỗ mứt vừa làm được bỏ vào. Đang định xách đi thì ai đó giật lấy
Em định làm gì vậy?
Cô kiệm lời nhỏ tiếng nói
Tặng quà
Bạch Dạ Phi Ưng cau có gương mặt đẹp, chỗ mứt này hắn còn không nỡ ăn cô lại đem đi tặng hết? Lại còn đem qua cái nhà chết tiệt đó? Không được, chuyện tổn thất nặng nề này sao có thể đồng ý?1
Hắn đem tất cả chỗ mứt để lại vị trí cũ rồi nói
Quà anh đã chuẩn bị rồi
Cô nhìn theo bóng lưng hắn đi ra ngoài, trong lòng có chút không cam tâm
Cái này là đang chê bai đồ của cô không xứng để đem đi tặng?
Làm như cô sẽ để hắn được như ý. Vậy nên Y Y lén lút đem theo 1 lọ giấu vào ba lô của Phi Yến