Mục lục
Nhất Kiếm Phá Thiên (Hậu duệ kiếm thần) - Diệp Quân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối phương biết cha mình ư?

Diệp Quân nghi ngờ đi vào phòng sách, phòng sách không lớn, ba mặt tường đều là giá sách, trên đó có một ít sách, không biết đã qua bao nhiêu năm, trông có vẻ rất cũ kỹ, có vài cuốn sách thậm chí còn bị bong tróc da.

Ánh mắt Diệp Quân nhìn đến một ông lão ngồi cách đó không xa, ông lão râu tóc bạc trắng, mặc áo màu đỏ tươi, ngồi sau bàn làm việc, lúc này đang nhìn hắn chằm chằm.

Ông lão nở nụ cười, nhìn có vẻ khá hiền từ.

Sau khi dẫn Diệp Quân đi vào, Huyền Nho đi ra ngoài.

Diệp Quân nhìn ông lão: “Tiền bối quen với cha ta à?”

Ông lão cười nói: “Quen chứ”.

Diệp Quân ngờ vực.

Ông lão cười nói: “Ngồi đi”.

Diệp Quân ngồi xuống trước bàn sách, lúc này ông lão nói: “Vốn dĩ ta không biết ông ấy là cha ngươi, lúc nhìn thấy người ta mới biết, hai người rất giống nhau”.

Diệp Quân thầm thở phào, đối phương không phát hiện ra huyết mạch phong ma của hắn.

Tháp gia vẫn chưa lỗi thời.

Lần này là lần Tháp gia kiên trì lâu nhất.

Phạn viện trưởng nói: “Chắc là ngươi đang nghi ngờ tại sao ta lại quen với cha ngươi, đúng không?”

Diệp Quân gật đầu.

Phạn viện trưởng cười nói: “Cha ngươi từng tới trường học viện của bọn ta. Ông ấy nói muốn biết nhiều hơn về học viện bọn ta nên ta dẫn ông ấy đi một vòng, còn nói chuyện với nhau”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Không biết Phạn viện trưởng đã nói gì với cha ta?”

Phạn viện trưởng nói: “Trật tự”.

Diệp Quân lại càng tò mò.

Nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Diệp Quân, Phạm viện trưởng cười nói: “Lúc đó ta vẫn hơi ngờ vực, vì ông ấy không đi theo Đạo Trật Tự, nhưng lại có hứng thú với con đường trật tự này, giờ xem ra chắc hẳn là vì ngươi”.

Diệp Quân cười nói: “Phạn viện trưởng có thể nói về nội dung cuộc trò chuyện của hai người không?”

Phạn viện trưởng nhìn Diệp Quân: “Ta muốn hỏi ngươi một câu, ngươi phải trả lời thật cho ta biết”.

Diệp Quân nói: “Phạn viện trưởng cứ hỏi”.

Phạn viện trưởng nói: “Nếu có người mạnh hơn trật tự của ngươi, ngươi còn muốn thay đổi người ta không?”

Diệp Quân không suy nghĩ nhiều bèn lắc đầu.

Phạn viện trưởng nhìn hắn, không nói gì.

Diệp Quân chậm rãi nói: “Tiền bối, Diệp Quân ta không phải vì trật tự mà tìm kiếm trật tự. Giống như bây giờ, ta đến Vũ Trụ Chủ không phải để chinh phục Vũ Trụ Chủ, mà là vì ta không thể không đến, ông hiểu không?”

Phạn viện trưởng nói: “Nếu yếu hơn ngươi, nhưng lại không muốn tuân thủ theo trật tự của ngươi thì sao?”

Diệp Quân cười nói: “Phạn viện trưởng, ta nghĩ chúng ta nói những điều này hoàn toàn vô nghĩa. Đầu tiên, không ai có thể lay chuyển con đường ta muốn đi; thứ hai, tiền bối, hiện giờ vũ trụ này không dựa vào đạo lý, mà là chủ yếu là cường giả, ta tin chắc bất kỳ một nền văn minh vũ trụ nào cũng đều như thế, ta muốn tôn trọng đạo lý thì trước tiên ta phải tôn trọng cường giả…”

Nói rồi hắn nhìn thẳng vào Phạn viện trưởng: “Ta không biết rốt cuộc Phạn viện trưởng muốn nói gì, nhưng bây giờ ta có thể nói rõ suy nghĩ của mình, giống như bây giờ, ta và Phạn Thiên Quốc không thù không oán, nhưng theo như ta được biết, Phạn Thiên Quốc đã bước vào một trận bày bố, mà kế hoạch này vẫn nhắm vào ta, nếu ta thua dĩ nhiên mọi chuyện sẽ kết thúc; nếu ta thắng, lẽ nào Phạn viện trưởng nghĩ lúc đó ta sẽ đến nói đạo lý với Phạn Thiên Quốc sao? Tôn trọng suy nghĩ của các ông? Không, lúc đó nếu Phạn Thiên Quốc không đầu hàng thì sẽ bị diệt vong”.

Phạn viện trưởng im lặng không nói.

Diệp Quân lại nói: “Hiện giờ ta sẵn sàng nói đạo lý với Phạn Thiên Quốc, mọi người có thể chung sống hòa bình, độc lập phát triển, nhưng hiện tại Phạn Thiên Quốc các ông có chịu nghe lời ta không?”

Nói rồi hắn lắc đầu nói: “Tiền bối, nói những chuyện này cũng vô nghĩa thôi, vì dù có nói thế nào thì cuối cùng chúng ta vẫn phải quyết định bằng nắm đấm. Hơn nữa, thứ cho ta nói thẳng, Phạn viện trưởng, ông không có khả năng đại diện cho Phạn Thiên Quốc”.

Phạn viện trưởng mỉm cười nói: “Đừng nổi nóng thế chứ”.

Diệp Quân nói: “Phạn viện trưởng, ông có biết bây giờ có bao nhiêu người đang nhắm vào ta không? Thôi vậy, nói những chuyện này chỉ lãng phí thời gian, bây giờ ta chỉ muốn biết chuyện về cha ta thôi, vì ta biết khi ông ấy đến đây chắc chắn sẽ không phải chỉ có mục đích dạo chơi thôi”.

Phạn viện trưởng nói: “Cha ngươi và ta đều nói đến trật tự, sau khi nói chuyện hồi lâu, cuối cùng ông ấy cũng nói rằng ông ấy có một đứa con trai cũng đang thiết lập trật tự, mặc dù rất khó khăn nhưng ông ấy tin con trai mình có thể làm tốt”.

Diệp Quân im lặng hồi lâu rồi nói: “Còn nữa không?”

Phạn viện trưởng nói: “Ông ấy hỏi ta có hứng thú đến trật tự của ngươi không, nếu có hứng thú thì một ngày nào đó chúng ta có thể nói chuyện khi ngươi đến đây, nhưng hình như ngươi không muốn nói chuyện lắm”.

Diệp Quân bỗng đứng dậy, không phải rời đi mà hơi cúi người xuống: “Vừa rồi ta mạo phạm rồi”.

Hắn biết người có thể khiến cha mình nói ra những lời này chắc chắn không phải là người bình thường.

Cha mình đang tạo duyên lành cho mình.

Phạn viện trưởng cũng không tức giận, ông ta cười nói: “Không cần phải xin lỗi, vì những gì ngươi nói đều là sự thật. Thứ nhất, ta quả thật không thể đại diện cho toàn bộ Phạn Thiên Quốc; thứ hai kết quả cuối cùng đúng là phải dùng nắm đấm để quyết định, nhưng…”

Nói đến đây, ông ta đổi chủ đề: “Ta không tham gia vào chính trị, mấy năm nay ta vẫn luôn nghiên cứu về vũ trụ học, ta và cha ngươi còn nói đến một chủ đề khác, đó là vũ trụ đa dạng thì tốt hơn hay thống nhất tốt hơn?”

Diệp Quân nói: “Tiền bối nghĩ cái nào tốt?”

Phạn viện trưởng nhìn Diệp Quân: “Ta muốn nghe ngươi nói”.

Diệp Quân nói: “Không cần phải hạn chế là đa dạng hay thống nhất, chỉ cần có lợi cho sinh linh của vũ trụ thì là tốt”.

Phạn viện trưởng bật cười: “Thật lòng à?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK