Mục lục
Nhất Kiếm Phá Thiên (Hậu duệ kiếm thần) - Diệp Quân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người phụ nữ váy trắng ngẩng lên nhìn vũ trụ trên cao rồi bình tĩnh nói: “Cứ kệ họ”.

Người đàn ông áo trắng gật đầu, sau đó kéo người phụ nữ váy trắng rời đi.

Có một ông lão đang dắt một cô gái chật vật bước đi trên sa mạc hoang vu.

Ông lão mặc bộ đồ bằng vải thô, bờ vai rộng, làn da đen nhẻm, mặt dính đầy cát, ngoài ra còn vác một cái túi vải trên vai.

Cô gái đi bên cạnh ông ấy trông chỉ 17, 18 tuổi. Cô ta mặc một chiếc váy dài màu tím nhạt. Tuy dung nhan không thuộc hàng tuyệt sắc, nhưng vẫn có đường nét mỹ lệ.

Họ càng đi thì gió bụi càng lớn, hai người thậm chí không mở nổi mắt, cô gái chợt nói: “Ông ơi, hay mình nghỉ một lát đi ạ?”

Ông lão híp mắt nhìn nền trời rồi lắc đầu: “Không được, trời sắp tối rồi, chúng ta buộc phải rời khỏi đây trước khi trời tối, không thì bão cát mà tới thì chúng ta sẽ chết ở đây đấy”.

Cô gái gật đầu, sau đó đi tới gần ông lão, giơ hai tay lên đỡ cái túi: “Ông ơi, cháu giúp ông”.

Ông lão nhìn cô rồi mỉm cười: “Ngoan!”

Cứ thế, hai ông cháu đi thêm nửa canh giờ nữa thì gió bụi càng lớn hơn, họ gần như không mở nổi mắt.

Đúng lúc này, cô gái chợt chỉ lên trước rồi cuống lên nói: “Ông ơi, ông nhìn đằng kia kìa”.

Ông lão nhìn theo phía cô gái chỉ thì thấy có một người đàn ông đang nằm ở gần đó, không biết còn sống hay đã chết.

Ông ấy cau mày nói: “Kệ họ, mình đi thôi!”

Dứt lời, ông ấy cất bước đi tiếp.

Có người chết ở sa mạc là chuyện hết sức bình thường.

Đúng lúc này, cô gái lại nói: “Ông ơi nhìn kìa, người ta vẫn động đậy, chắc còn sống đấy”.

Nói rồi, cô ta chạy luôn qua.

Thấy thế, ông lão cuống lên: “Nha đầu!”

Dứt lời, ông ấy cũng chạy theo.

Cô gái chạy đến gần người đàn ông thì thấy đúng là người này vẫn cử động. Sau khi nhìn thấy diện mạo của người này thì cô ta hơi ngẩn ngơ.

Tóc của người đàn ông bù xù, nhưng gương mặt lại rất tuấn tú, song lại không có tay.

Người đàn ông không mở mắt, cổ họng chỉ phát ra được một tiếng khàn khàn: “Nước!”

Nghe vậy, cô gái vội lấy bình nước ở thắt lưng ra mở rồi quỳ xuống cạnh người đàn ông, sau đó đổ nước vào miệng hắn.

Không biết người này đã chịu khát bao lâu nên uống rất nhiều, hình như do uống vội quá nên bị sặc và ho khù khụ.

Cô gái nhanh chóng vỗ ngực cho hắn rồi nói: “Uống từ từ thôi”.

Một lát sau, người đàn ông mở mắt ra. Khi nhìn thấy cô gái, hắn ngơ ngác hỏi: “Đây là đâu?”

Cô gái: “Sa mạc Tử Vong”.

Sa mạc Tử Vong?

Người đàn ông cau mày, vì hắn không có ấn tượng gì với nơi này.

Lúc này, ông lão chợt nói: “Nha đầu, gió cát lớn lắm rồi, chúng ta mau đi thôi”.

Tiểu Thiện nhìn người đàn ông rồi hỏi: “Ngươi có đi được không?”

Người đàn ông nhìn gió cát ở phía xa, đương nhiên hắn biết nếu không đi thì chỉ có nước bị chôn vùi ở đây.

Hắn gật đầu, sau đó vô thức muốn ngồi dậy, nhưng ngay sau đó đã phát hiện đôi tay của mình đã mất.

Hắn ngẩn ra.

Sau đó, vô vàn ký ức dội về như thuỷ triều.

Một lát sau, sắc mặt của hắn chợt tái nhợt. Hắn như nghĩ ra điều gì đó nên định đứng dậy, nhưng vì không có tay nên không làm được.


Cô gái bên cạnh thấy thế thì vội đỡ hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK