Mục lục
Nhất Kiếm Phá Thiên (Hậu duệ kiếm thần) - Diệp Quân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đàn ông cười đáp: “Ta là Hàn Tuần”.

Tả Nhạn ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: “Chưa nghe tên này bao giờ”.

Người đàn ông bật cười lớn.

Tả Nhạn: “Tiền bối vẫn còn sống à?”

Người đàn ông: “Cô đoán xem”.

Tả Nhạn quan sát ông ấy rồi lắc đầu: “Chịu”.

Người đàn ông mỉm cười nói: “Ta sống cô độc cả đời, không có người thân, cũng không nhận đồ đệ, cô có muốn làm đồ đệ của ta không?”

Tả Nhạn chớp mắt hỏi: “Có được lợi gì không?”

Người đàn ông: “Có chứ”.

Tả Nhạn sáng mắt lên: “Gì thế?”

Người đàn ông: “Cô cứ đồng ý đi rồi biết”.

Tả Nhạn ngẫm nghĩ rồi nói: “Ta cũng muốn nhưng sợ người nhà không đồng ý”.

Người đàn ông: “Chắc chắn người nhà cô sẽ không đồng ý, bất quá thì ta sẽ tới nói chuyện với họ”.

Tả Nhạn: “Thế thì được”.

Nói rồi, cô ấy quỳ xuống hành lễ.

“Ha ha!”

Người đàn ông bật cười ha hả.

Lúc này, Tả Nhạn chợt kéo lấy Diệp Quân: “Sư phụ, huynh ấy cũng khá lắm. Người xem này trông cũng trắng trẻo nõn nà, tổng thể hay ra phết!”

Diệp Quân: “…”

Người đàn ông quay sang nhìn Diệp Quân rồi cười nói: “Đại đạo của cậu ấy không hợp với ta nên không làm đồ đệ được”.

Tả Nhạn nói nhỏ với Diệp Quân: “Không sao, sau này ta sẽ dạy cho huynh”.

Diệp Quân nói với cô ấy: “Cảm ơn”.

Người đàn ông chợt xoè tay ra, một cuốn cổ tịch xuất hiện. Ông ấy đưa nó cho Tả Nhạn, cô ấy nhận lấy rồi tò mò hỏi: “Đây là gì vậy hả sư phụ?”

Người đàn ông: “Con hay học theo nó trước, thời cơ tới thì sư phụ sẽ đến tìm con”.

Tả Nhạn nhìn người đàn ông: “Đây không phải bản thể của sư phụ ạ?”

Người đàn ông gật đầu.

Tả Nhạn cười nói: “Vâng”.

Sau đó, cô ấy cất cuốn cổ tịch đi.

Người đàn ông: “Hai đứa về đi”.

Tả Nhạn gật đầu, sau đó kéo Diệp Quân rời đi.

Sau khi hai người biến mất, người đàn ông mỉm cười rồi biến thành ảo ảnh, sau đó biến mất, đất trời như có thêm vài thứ gì đó.

Cùng lúc này, đạo sĩ Trương đang bày hàng chợt quay phắt người lại, sau đó nhìn chằm chằm lên trời với vẻ hứng thú: “Hiện thân rồi”.

Sau đó, cả vực Cửu Châu bên ngoài tiểu trấn đã có vô vàn các khi tức khủng bố bay vút lên cao rồi xông thẳng tới đây.

Lúc này, có một ông lão đang nhìn chằm chằm về phía của tiểu trấn trên một con đường nhỏ ở bên ngoài. Ánh mắt của ông ta chứa đầy vẻ hưng phấn và một chút căng thẳng.

Người này chính là Hoè Hầu, chủ của Vũ Châu thuộc vực Cửu Châu.

Đột nhiên có tiếng bước chân vang lên sau lưng Hoè Hầu, làm ông ta hơi cau mày lại.

Có một người đàn ông trung niên bước tới, người này mặc y phục màu trắng sạch sẽ, toát lên vẻ nho nhã.

Người đàn ông trung niên cười nói với Hoè Hầu: “Đến sớm thế!”

Hoè Hầu bình thản đáp: “Tả Lâu, ông cũng kém cạnh gì đâu”.

Tả Lâu chính là chủ của Thần Châu.

Tả Lâu mỉm cười, sau đó ngẩn lên nhìn về phía tiểu trấn rồi nói: “Bao nhiêu năm rồi, cuối cùng cũng chịu hiện thân”.

Hoè Hầu vẫn chỉ nhìn đăm đăm về tiểu trấn mà không nói gì.


Đúng lúc này, trên bầu trời của tiểu trấn chợt có các chất khí màu tím nhạt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK