Mục lục
Nhất Kiếm Phá Thiên (Hậu duệ kiếm thần) - Diệp Quân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong đại điện, sau khi mọi người giải tán, Minh Quân cầm một quyển trục trong tay, sắc mặt rất nặng nề.

Quyển trục này chính là thông tin về Diệp Quân.

Đương nhiên ông ta chưa từng dám coi thường vũ trụ Quan Huyên và Diệp Quân, vẫn luôn cho người âm thầm điều tra.

Mà càng điều tra, ông ta càng phát hiện Diệp Quân này không đơn giản.

Không chỉ bản thân Diệp Quân không đơn giản mà hai cường giả bí ẩn sau lưng hắn cũng thế.

Người đàn ông áo xanh!

Người phụ nữ váy trắng!

Thông tin về hai người này rất ít, số lần xuất hiện cũng thế, nhưng mỗi lần xuất hiện đều sẽ có một thế lực bị tiêu diệt.

Về phần thực lực của họ thì cũng là một điều bí ẩn.

Điều này khiến tâm trạng ông ta hơi bất an.

Vì lúc trước khi đi ước chiến với Diệp Quân, Diệp Quân cũng không hề có vẻ sợ hãi và lui bước.

Một người bình tĩnh như thế chắc chắn có chỗ dựa.

Vì thế để tránh tình huống bất ngờ, ông ta chọn cách điều tra lại lần nữa.

Cẩn thận vẫn là tốt nhất!

Minh Quân im lặng một lúc thì đột nhiên ngẩng đầu nhìn Triệu thành chủ ở cách đó không xa: “Tất cả tài liệu đều ở đây rồi à?”

Triệu thành chủ gật đầu: “Đúng thế”.

Minh Quân cau mày, im lặng suy nghĩ.

Triệu thành chủ cười nói: “Minh Quân đừng lo lắng quá, cùng lắm thực lực của hai người này chỉ là mười phần thần tính mà thôi”.

Minh Quân nhìn Triệu thành chủ: “Sao lại nói thế?”

Triệu thành chủ giải thích: “Vì bọn họ đều đến từ vũ trụ vĩ độ thấp, vũ trụ vĩ độ thấp này không thể xuất hiện cường giả cao cấp trên mười phần thần tính được, Diệp Quân kia dám đồng ý giao chiến cũng chỉ vì không biết gì mà thôi. Dẫu sao bọn họ cũng chưa từng tiếp xúc với nền văn minh đáng sợ như nền văn minh Sâm Lâm… Ông nghĩ xem, một người chỉ thường tiếp xúc với thế hệ trẻ tuổi, trong thế hệ đó thực lực của cậu ta là mạnh nhất, dưới tình huống như thế sao cậu ta biết sợ là gì được? Nói dễ nghe một chút là nghé con mới sinh không sợ hổ, nói khó nghe thì chính là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”.

Minh Quân im lặng.

Triệu thành chủ nhìn Minh Quân, trong lòng thầm thấy khinh thường.

Minh Quân này cũng dè dặt quá rồi.

Sợ trước sợ sau như thế sao có thể làm nên chuyện lớn được?

Người tu đạo nên quyết đoán một chút, nếu đã là kẻ thù thì phải liều mạng, còn quan tâm nhiều thế làm gì?

Cứ đánh thôi!

Đàn ông nên có khí phách như thế!

Nghĩ vậy, ông ta chợt thấy Diệp Quân này vẫn tốt hơn, dù sao hắn không biết sợ, có đối mặt với nền văn minh Sâm Lâm cũng nói đánh là đánh.

Tiếc là chỗ dựa không đủ mạnh, đã định sẵn là sẽ chết trẻ.

Lúc này, Minh Quân chậm rãi đứng dậy, ông ta ngẩng đầu nhìn phía ngoài đại điện, một lúc lâu sau đó, ông ta khẽ mỉm cười: “Ông nói cũng đúng, nếu giữa hai bên chúng ta đã định sẵn chỉ có một bên tồn tại thì còn điều tra để làm cái gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK