Mục lục
Nhất Kiếm Phá Thiên (Hậu duệ kiếm thần) - Diệp Quân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tiểu Phục… Xin lỗi, đã hứa sẽ dẫn nàng tới nhà ta hưởng bình an, nhưng có lẽ ta không làm được rồi…”

“Tiểu Phục… Ta thật sự rất muốn gặp lại nàng một lần… Nhưng họ không đồng ý…”

“Tiểu Phục… ta đi đây…”

Nhìn những hàng chữ bằng máu ấy, Phục Võ như bị sét đánh trúng, đầu óc trống rỗng, bà ta quỳ sụp xuống trước bộ xương khô, vùi mặt vào đống xương tàn, giọng run rẩy: “Tư Oánh… Ngươi đã hứa với ta, chỉ cần ta đồng ý chịu hàng, ngươi sẽ thả hắn đi… Ngươi đã hứa với ta… Tại sao lại lừa ta… Sao ngươi có thể lừa ta… A…”

Bất chợt, tấm khăn che mặt của bà ta đã biến thành màu đỏ máu.

Đó là dòng lệ máu…

Trên tế đài, Phục Võ gục trước đống xương khô, thân mình run lên từng hồi, chỉ chốc lát, đống xương trắng đã nhuộm đỏ máu tươi.

Lúc này, chợt có một cô gái váy tím cùng một người đàn ông trung niên xuất hiện.

Người đàn ông trung niên chính là Thế Tông của Ác Đạo Minh.

Cô gái váy tím là người của vũ trụ Vô Gian, trước đó mới so đấu với Diệp Quân ở nền văn minh Thiên Hành.

Vu Dịch nhìn quan chấp hành đứng đầu Phục Võ đang gục trên tế đài, muốn nói gì đó lại bị Thế Tông ngăn cản.

Thế Tông nhìn chằm chằm Phục Võ, sắc mặt nặng nề.

Chợt, một luồng sát ý đáng sợ từ trong đất trời lan tràn khắp chốn, dần dần, thời không bốn phía đều bắt đầu từ từ bị nhuộm thành màu đỏ máu.

Thấy thế, Vu Dịch và Thế Tông đều biến sắc.

Thật là một sát ý khủng bố.

Lúc này, Phục Võ đột nhiên chầm chậm thu đi bộ xương khô nọ, thu xong, bà ta chậm rãi đứng lên, từ từ bước về một hướng, toàn thân cứng nhắc như cương thi.

Đó là phương hướng nền văn minh Thiên Hành.

Vu Dịch bỗng cất tiếng gọi: “Quan chấp hành đứng đầu Phục Võ…”

Nhưng Phục Võ đã biến mất ở nơi xa.

Sắc mặt Vu Dịch sầm lại.

Thế Tông đứng bên cạnh cô ta trầm giọng bảo: “Thực lực của người này quá khủng khiếp, bà ta sẽ không nghe theo chúng ta đâu, kế hoạch kia phải sớm khởi động thôi.”

Nói đoạn, ông ta nhìn về phía Vu Dịch.

Vu Dịch âm trầm nói: “Yên tâm, bốn vị Thánh Vương cùng hai vị Vạn Cổ Chí Tôn của vũ trụ Vô Gian chúng ta bắt tay hợp tác, Thiên Hành Chủ tuyệt đối không ra được, nhưng bên các ông, vị quan chấp hành đứng đầu Tịnh Sơ kia cũng có thực lực cực mạnh, các ông có chắc có thể ngăn nổi không?”

Thế Tông trầm giọng: “Chúng ta sẽ tận lực.”

Vu Dịch lập tức nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng trước lời đáp này.

Thế Tông lại nói: “Tạm thời chúng ta còn không thể xác định rõ thực lực vị quan chấp hành đứng đầu Tịnh Sơ kia mạnh cỡ nào, nhưng cô yên tâm, chúng ta sẽ dốc hết sức ngăn cản.”

Vu Dịch nói: “Còn Nhất điện chủ của các ông đâu rồi? Vẫn chưa chịu xuất hiện?”

Thế Tông không đáp.

Vu Dịch liếc nhìn Thế Tông, tỏ vẻ bất mãn: “Đến lúc này còn giấu giấu giếm giếm, có phải vô nghĩa lắm không?”

Thế Tông nhìn sang phía Vu Dịch, nói: “Vu Dịch cô nương, hẳn cô nên rõ, Ác Đạo Minh chúng ta còn muốn giải quyết văn minh Thiên Hành và vũ trụ Quan Huyên hơn các cô, còn về Nhất điện chủ, thành thật mà nói, ta cũng không biết điện chủ hiện đang ở đâu, nhưng có thể chắc chắn rằng điện chủ đã đích thân gia nhập.”

Sắc mặt Vu Dịch vẫn rất khó coi, hiển nhiên cô ta vẫn không quá hài lòng với cách giải thích này của Thế Tông.

Thấy thế, Thế Tông đành tiếp tục giải thích: “Vu Dịch cô nương cứ yên tâm, Ác Đạo Minh ta đây sẽ ngăn được vị quan chấp hành đứng đầu Tịnh Sơ đó.”

Vu Dịch bèn nói: “Hi vọng là như vậy.”

Nói xong, cô ta liền biến mất khỏi đó.

Thế Tông ngẩng đầu, nhìn vào sâu bên trong tinh không vô tận, sắc mặt nặng nề, lần này, Ác Đạo Minh có thể nói là đã chơi lớn một phen.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK