Đám thành viên Phục Minh bừng tỉnh, vội thu lại nét mặt, kế đến nhanh chóng nhào lên, nhoáng một cái đã tạo thành một vòng tròn khoá kín Phạm Văn Long.
Hơn hai mươi thành viên Phục Minh đồng thời kết hợp, chỉ có tên Nhân Vực cấp mười lăm là không tham gia. Xem chừng thường ngày bọn chúng vẫn luôn ỷ đông hiếp yếu, lấy thịt đè người. Lối hành xử bầy đàn như vậy nhưng nào có cảm thấy xấu hổ, người nào người nấy sắc mặt hung hăng, chực muốn ăn tươi nuốt sống Phạm Văn Long.
Đứng giữa vòng vây, Phạm Văn Long vẫn tỏ vẻ bình thản, không vì cảnh tượng đang diễn ra mà trở nên lo lắng sợ hãi, hai hàng chân mày khẽ nhíu lại, trong lòng âm thầm đưa ra những tính toán. Nhân số đối phương tuy đông nhưng chỉ là một đám ô hợp, mạnh ai người nấy đánh, huống hồ bản thân hắn cũng còn ẩn giấu nhiều chiêu bài bảo mệnh, bởi vậy tạm thời chẳng có gì phải e ngại.
Mấu chốt là một khi rơi vào tình huống quá nguy hiểm, Phạm Văn Long sẽ lập tức thi triển Phong Quyển Tàn Vân phi hành bỏ chạy. Hắn không ngu ngốc đến mức biết là chết mà vẫn cố đâm đầu vào tròng. Nhưng đó chỉ là biện pháp ở bước đường cùng, hiện tại vẫn nên biểu hiện một chút thực lực để đám người Phục Minh hiểu rằng hắn chẳng phải quả hồng mềm, nào để cho bọn chúng tùy tiện nắn bóp.
Lúc này, mấy chục con mắt lạnh lùng, hung hãn chằm chằm hướng về Phạm Văn Long, trong ánh mắt hiện ra chỉ toàn là sát ý.
- Xông lên!
Sau một tiếng hét chói tai, tức thì từ bốn phương tám hướng, hai ba chục bóng người mang theo những đạo kình phong sắc bén, đồng loạt đổ dồn về vị trí trung tâm đánh úp lại. Phạm Văn Long giống như viên kẹo ngọt đang bị lũ kiến bò vào xâu xé, các chiêu thức đủ loại hình dáng được tung ra, mấy mươi luồng công kích vần vũ chen nhau giăng kín không gian.
Nháy mắt, đã có vài tên nhanh chân áp sát, linh lực ầm ầm bùng phát đánh thẳng vào thân thể của Phạm Văn Long. Có điều, các đạo công kích vừa chạm vào người Phạm Văn Long bỗng trở nên nhẹ bẫng, giống như bổ vào không khí vậy, không hề gây thương tổn đến hắn một chút nào.
Bọn chúng chưa kịp định thần, chợt thấy những đồng bọn phía đối diện nháo nhào ôm ngực, ngã lăn lộn trên mặt đất, bộ dáng vô cùng đau đớn.
Đột nhiên, thân ảnh Phạm Văn Long biến mất, cực nhanh đã xuất hiện trước mặt một tên, đồng thời Ngã Hổ Phốc Thỏ trong Long Hổ Thần Quyền thuần thục xuất ra, khiến đối phương bị đánh bay, văng tít đằng xa, hai mắt như muốn nổ đom đóm, trời đất tối sầm lại.
Bởi vì trong người còn váng vất hơi men, cộng thêm lửa giận đang bùng phát dữ dội, thế nên Phạm Văn Long chẳng thèm kiêng kỵ chút nào, cứ thẳng tay mà đánh, tuy không gây chết người nhưng đủ khiến đối phương chịu muôn vàn đau đớn về thể xác. Đó cũng chính là cái giá mà bọn chúng phải trả cho tất cả những gì mình đã gây nên.
Đúng lúc này, Phạm Văn Long phát hiện một luồng sát thương cực lớn ở ngay sau lưng, vì thế tinh thần vừa động, Đẩu Chuyển Tinh Di lập tức được khởi phát, nguồn ngoại lực xuyên thấu qua cơ thể rồi bất ngờ bị hắn chuyển hướng bắn thẳng về một bên. Chỉ nghe “hự” một tiếng, hóa ra đã có một tên môn sinh xui xẻo lãnh trọn công kích đó, miệng ói ra một vốc máu tươi, ngất xỉu ngay tại trận.
Phạm Văn Long càng đánh càng hăng, bên tai chỉ còn nghe thấy những âm thanh loạn xạ, như có một đàn châu chấu bâu vào, đôi chân liền nhẹ nhàng chuyển động, đi qua trái, sàng qua phải, chúi về trước rồi lại ngửa ra sau, thân hình uốn éo biến ảo khôn lường khiến đám người Phục Minh sa sẩm mặt mày, không tài nào bắt kịp.
Đứng bên ngoài quan sát trận chiến, tên thành viên cảnh giới Nhân Vực cấp mười lăm giật mình kinh hãi. Đây là lần đầu tiên bọn chúng gặp phải một củ khoai nóng như vậy. Hơn nữa, chiêu thức đối phương sử dụng cực kỳ quỷ dị, từ quyền pháp cho đến thân pháp, đều có những biến hóa vô cùng vô tận, rất khó để nhìn ra khuyết điểm.
Trong khoảnh sân nhỏ tràn ngập linh lực hỗn loạn. Người này vừa ngã xuống liền có kẻ khác xông lên. Một vài kẻ thương thế nghiêm trọng vội vàng lùi về phía sau, khoanh chân ngồi đả tọa, nhanh chóng áp chế các đau đớn đang tàn phá trong cơ thể.
Nhưng mà, Phạm Văn Long rõ ràng mới chỉ có Nhân Vực cấp mười ba, nên dù cho thực lực mạnh mẽ đến đâu, một khi chân linh khí trong người tiêu hao hết cũng chỉ còn nước bó tay chịu chết mà thôi. Chính bởi lẽ ấy, bản thân hắn không cần nôn nóng, âm thầm dưỡng sức chờ đợi thời cơ.
Đương nhiên, Phạm Văn Long nào biết được những tính toán nham hiểm đó, vẫn nhẹ nhàng di chuyển như nước chảy mây trôi, rồi thuận tay đánh một quyền, tức thì có thêm một tên hộc máu mồm. Lại thấy có thêm hai người xông đến, trên tay cầm hai thanh trường kiếm, loang loáng chém tới. Bọn chúng đã điên tiết lên rồi, máu nóng dồn lên não nên nào còn đủ tỉnh táo để nhớ đến quy củ Thánh Viện, những chiêu thức tung ra ngày càng hiểm độc, đều nhắm vào các vị trí yếu hại trên cơ thể.
Phạm Văn Long không dám buông lỏng, thần thức phóng ra quan sát hết thảy mọi động tĩnh, vừa nhận thấy nguy hiểm liền nghiêng người lệch đi, né một người, ngăn cản một người, quyền biến hóa thành trảo túm chặt lấy cổ tay đối phương.
Rắc.
Rắc..
Chỉ nghe âm thanh vụn vỡ vang lên, bàn tay đã bị bẻ gãy, tên môn sinh kia khuôn mặt nhăn nhó, đau đớn khôn tả, không nhịn được ngoác miệng gào toáng lên, nghe như tiếng heo bị chọc tiết.
Nói thì chậm nhưng diễn biến xảy ra rất nhanh, mới đó đã có mười mấy thành viên Phục Minh nằm sõng xoài trên mặt đất, mất đi sức chiến đấu.
Qua một đoạn thời gian, bỗng từ trong dãy nhà cao cấp ùa ra thêm một đám đông môn sinh, tu vi phần lớn đều là Nhân Vực cấp mười hai, mười ba.
Bọn chúng chẳng nói chẳng rằng liền nhảy bổ vào trong vòng chiến. Không sai, chính là các thành viên của hội Phục Minh được huy động đến hỗ trợ.
Những âm thanh nổ đùng đùng, tiếng binh khí, quyền cước va chạm nhau, tiếng la hét, quát tháo… cứ thế vang lên không ngớt, náo động toàn bộ khu vực Hưng Yên Ký Túc.
Hưng Yên Phong ngày thường vốn rất yên tĩnh. Thình lình có chuyện lớn xảy ra liền thu hút nhiều sự chú ý. Những môn sinh không liên quan cũng kéo cả ra. Mấy tháng nay, đối với những hành động bè lũ Phục Minh gây nên khiến họ bất mãn không ít nhưng cũng không ai lên tiếng, tránh vạ giữa đường dính vào thân. Lúc này, không ít người trong lòng âm thầm cổ vũ người thanh niên áo xanh.
Ở một hướng khác, ngay vị trí tòa tháp trung tâm, bất ngờ xuất hiện một vài bóng người, hiển nhiên đều là những tồn tại đỉnh cao trong giới tân sinh. Bọn họ tỏ vẻ hứng thú quan sát cuộc chiến.
Trong đó có hai tên đứng gần nhau, một người mái tóc hung đỏ tên Văn Hưng, người còn lại là Trịnh Hoàng Phúc, hiện đều đang ở Siêu Phàm sơ kỳ.
Văn Hưng nét mặt khá ngạc nhiên, trầm trồ nhận xét:
- Ngươi xem kẻ kia là ai? Nhân Vực cấp mười ba mà thôi, không ngờ biểu hiện lại xuất sắc như vậy. Tại sao ta chưa từng nghe nói đến nhỉ?
Trịnh Hoàng Phúc nheo đôi mắt, một lát mới lười biếng trả lời:
- Nếu ta nhớ không nhầm tên của hắn là Phạm Văn Long. Còn việc này nữa, cách đây ba tháng cảnh giới của hắn mới có Nhân Vực cấp sáu thôi.
Nghe xong, Văn Hưng không dám tin tưởng, liền hỏi lại:
- Cái gì? Ngươi không đùa ta đó chứ?
Nhìn sắc mặt của hắn, Trịnh Hoàng Phúc uể oải đáp:
- Kỳ chiêu sinh, ta cùng chung khu vực nên dĩ nhiên không thể nhớ sai được. Hơn nữa, hắn còn sở hữu trên người ba loại linh mạch, trong đó Hỏa linh mạch và Thủy linh mạch đều cấp bậc hoàn mỹ, Phong linh mạch thượng phẩm.
Văn Hưng giật mình, suy ngẫm một chút liền nói:
- Xem ra người này không hề đơn giản, trong thời gian ngắn như vậy mà có thể tấn liền bảy cấp. Chỉ là không hiểu sao ta thấy các chiêu thức hắn sử dụng có phần cổ quái, phương cách chiến đấu chủ yếu dựa vào sức mạnh thể chất rất giống một Võ giả. Linh lực trên người không hề ẩn chứa nguyên tố nào cả. Thật kỳ lạ!!!
Trịnh Hoàng Phúc thản nhiên nhận định:
- Có lẽ hắn vẫn đang ẩn giấu thực lực.
Đăm chiêu quan sát thêm, bỗng Văn Hưng cười bảo:
- Ha ha, người này dám xuống tay với thành viên Phục Minh nhất định sẽ chọc tức đến Trần Công Minh. Cái tên nhóc đó hiện đã vươn đến đỉnh giai Nhân Vực, chỉ cách Siêu Phàm nửa bước chân mà thôi.
Nghe thấy hắn cứ léo nhéo bên ngay lỗ tai, Trịnh Hoàng Phúc bực bội, quay lưng định rời đi:
- Hừ. Đám Nhân Vực đánh nhau có gì hay ho mà bàn luận. Thôi ta trở về tiếp tục tu luyện, ở đây thật lãng phí thời gian.
Thanh âm vừa dứt chợt một trận gió thơm từ bên trong tràn ra, liền thấy một thân ảnh xinh đẹp hiện lên, mi mục thanh lệ như tranh, y phục hắc sa lộng lẫy, mái tóc đen huyền bồng bềnh như một ánh mây, cặp môi anh đào đỏ mọng, vẽ lên một vẻ đẹp hoàn mỹ.
Dung nhan mỹ miều dường ấy cơ mà lại mang đến một cảm giác ngang tàng bá đạo, tựa hồ như ma nữ giáng phàm.
Ngay cổ tay nàng đeo một cái chuông nho nhỏ, mỗi khi di chuyển lại phát ra những thanh âm “đinh đang” trong trẻo, nghe rất vui tai.
Trịnh Hoàng Phúc trái tim đập thình thịch, ngây người ra như phỗng, miệng khẽ lẩm bẩm ba chữ:
- Dương Hoàng Yến!
Rất nhanh, Văn Hưng cũng nhận ra người vừa mới xuất hiện, nét mặt hưng phấn, vội vàng chỉnh trang y phục, định tiến lên chào hỏi. Thế nhưng, đối phương chỉ liếc nhìn một cái, trong ánh mắt không hề có một tia tình cảm khiến Văn Hưng thấy toàn thân lạnh lẽo, vội co rụt đầu lại, không dám bước đến nữa.
Người này không ai khác chính là Dương Hoàng Yến, đệ nhất mỹ nhân trong lứa tân sinh năm nay, hiện tại cảnh giới đã vươn đến Siêu Phàm hậu kỳ, hơn nữa nghe nói xuất thân của nàng cũng cực kỳ kinh người, là hậu nhân của lão quái vật Dương Ngọc Lương, một tồn tại đỉnh giai Ngạo Thế.
Ngày thường Dương Hoàng Yến rất ít khi lộ diện, ngay cả trung học nàng cũng chưa từng đặt chân đến.
Trịnh Hoàng Phúc nhớ rất rõ ràng, Dương Hoàng Yến cũng từng xuất hiện trong kỳ chiêu sinh nội viện. Lúc này, hắn nào còn ý muốn bỏ đi, tuy trong lòng ngứa ngáy khó tả nhưng không quá biểu hiện như Văn Hưng, chỉ đứng từ xa say đắm ngắm nhìn mỹ nhân.
Dương Hoàng Yến thản nhiên nhìn về khoảng sân nơi đang diễn ra cuộc chiến, đôi mắt hồ thu, sắc mặt không hề có một nét biến hóa nào.
Lúc này, hơn ba chục người đang vây chặt lấy Phạm Văn Long, số lượng quang mang chớp sáng gần như bao kín không gian nhỏ hẹp xung quanh hắn.
Trong phạm vi này, muốn né tránh cũng rất khó. Phạm Văn Long đột nhiên chuyển động, một cước đạp mạnh xuống đất, thân hình tựa mũi tên rời dây cung bay thẳng lên trên, hai bàn tay siết lại thành quyền, chúc thẳng đầu xuống phát chưởng.
Ầm.
Ầm.
Một luồng cuồng phong lấy Phạm Văn Long làm trung tâm cấp tốc khuếch tán, tầng tầng lớp lớp như sóng biển trùng điệp, từ trên cao phóng xuất thẳng ra.
Đám người bên dưới cảm thụ ra hơi thở của sự nguy hiểm, vội cắn răng điều động linh lực, chống đỡ nguồn áp lực cơ hồ tảng đá nặng ngàn cân đang giáng xuống đỉnh đầu. Một vài tên thực lực thấp kém, mới chống chịu qua vài nhịp thở, bỗng cảm giác khí huyết nhộn nhạo nhịn không nổi phun ra một ngụm máu, sắc mặt trở nên tái mét. Số còn lại gắng gượng chống chịu, nhưng đôi chân bất giác run rẩy, xem ra cũng sắp vượt quá giới hạn phòng ngự rồi.
Một chiêu này Phạm Văn Long đánh ra không những linh lực hùng hậu mà còn ẩn chứa sức mạnh của Thuỷ thuộc tính, vì vậy sức công phá vô cùng bá đạo, mấy tên Nhân Vực cấp mười hai, mười ba này nào đủ sức kháng cự. Chỉ là, phạm vi quá rộng dẫn đến chưởng lực bị khuếch tán, nếu đánh lên thân thể duy nhất một người, chắc chắn chỉ nháy mắt đã bị ghiền nát như tương rồi.
Lúc này, đứng bên ngoài bên cạnh gã Nhân Vực cấp mười lăm còn có năm thành viên Phục Minh tu vi Nhân Vực cấp mười bốn. Thấy tình huống không ổn, cả năm tên thình lình nhảy ra, đồng thời hai tay bắt quyết, miệng lẩm bẩm đọc chú ngữ.
Xoạt…!
Chỉ trong một khoảnh khắc, ngay trên đỉnh đầu đám thành viên Phục Minh trong sân hiện lên năm tầng lớp bảo hộ xếp chồng lên nhau như những tấm lưới, phân biệt thành các màu sắc xanh, đỏ, xám, trắng, vàng. Không ngờ đều là những công pháp phòng ngự sơ cấp tương ứng với các hệ Linh giả Thủy, Hỏa, Thổ, Lôi, Kim.
Lập tức, áp lực đổ xuống đã không còn, đám thánh viên Phục Minh phía dưới có thời gian thở dốc, vội ngồi xuống điều chỉnh lại nội thể.
Thế công bị chặn đứng, Phạm Văn Long gầm vang một tiếng, chân linh khí trong đan điền cấp tốc một lần nữa vận chuyển, cuồn cuộn theo kỳ kinh bát mạch đổ dồn về cánh tay, đánh ra thêm một quyền:
- Bá Vương Lâm Thế! Phá cho ta!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK