Đêm xuống, phố xá giăng đèn kết hoa, khung cảnh vô cùng tráng lệ.
Xe ngựa đưa hai người Phạm Văn Long chạy đến một khu phố, dừng lại trước một nơi, bên ngoài có tấm biển đề “Kỳ Duyên Viện”.
Vừa đặt chân xuống đất, liền xuất hiện ngay một người phụ nữ tuổi chừng bốn mươi, thân hình đầy đặn, dáng vẻ ẻo lả, đánh mông bước đến, cất giọng eo éo nói:
- Ôi chao! Tưởng ai hóa ra là công tử Võ gia. Nghe nói người đã đi vào Thánh Viện học tập rồi mà, sao lại đột ngột xuất hiện ở đây thế này?
Nhìn thấy nàng, Kỳ Quan quẹt ngang mũi cười khì khì bảo:
- Xuân Nương, ngươi không hoan nghênh ta hả? Con mẹ nó, ở trong Thánh Viện không biết mùi vị đàn bà là gì, thật là tức chết!
Phạm Văn Long khẽ rùng mình, cái tên này không phải đã phá thân đồng tử sớm đến thế chứ?
- Công tử nói quá. Thiếp nào dám có ý đó!
Kỳ Quan hừ một cái, đánh mắt bảo:
- Đây là người anh em tốt của ta. Cần chăm sóc hắn thật chu đáo đó.
Nói đoạn hắn lấy trong người ra một túi lớn, dúi vào bộ ngực căng tràn của Xuân Nương khiến nàng mở to hai mắt, cười rộn rã đáp:
- Công tử thật là hào phóng, nhất định đêm nay sẽ để người được như ý.
Phạm Văn Long đưa mắt nhìn, thầm đoán chỗ đó phải đến cả trăm linh đồng chứ không ít.
Xuân Nương cất linh đồng đi, liếc mắt nhìn qua Phạm Văn Long, thấy diện mạo khôi ngô tuấn tú của hắn không nhịn được suýt xoa:
- Trời ơi! Công tử này thật điển trai, hay là để thiếp tiếp đãi người đêm nay nhé?
Nuốt vội một ngụm nước bọt xuống cổ họng, Phạm Văn Long vội vàng lướt qua, né cái ôm suồng sã của ả.
Xuân Nương vồ hụt vào khoảng không liền tỏ vẻ giận hờn:
- Công tử chê cái thân già này của thiếp chăng?
Phạm Văn Long không đáp, thần sắc đanh lại, mục quang phát lạnh lẽo quét nhìn về đối phương. Xuân Nương vốn chỉ là Nhân Vực cấp ba nên đứng trước uy áp của Phạm Văn Long thì khó mà kháng cự, thân thể có cảm giác bị khoá chặt, mãi lúc lâu sau mới được giải thoát.
Từng lăn lộn trong chốn thương trường bao năm, biết vị khách quan này khó dây vào, trong lòng Xuân Nương có tức giận song ngoài miệng vẫn ngậm bồ hòn làm ngọt, vội vẫy hai nữ nhân đến, đưa hai người Phạm Văn Long tiến vào.
Kỳ Duyên Viện là một kỹ viện nổi tiếng bậc nhất ở Thăng Long thành nên quy mô vô cùng bề thế. Bên trong lọng phủ rèm che, trang hoàng xa hoa và rực rỡ.
Số lượng khách khứa lúc này rất đông, mà các vị cô nương bồi tiếp đều thuộc hàng sắc nước hương trời, mỗi người một vẻ, phong thái đa tình khiến cho nam nhân không cách nào chống cự.
Phạm Văn Long được Kỳ Quan giới thiệu mới biết, khu vực bên dưới này chỉ dành cho khách hàng bình dân. Kỳ Duyên Viện xây dựng theo kết cấu hình chóp, chia thành ba lầu, càng lên cao càng chứng minh thân phận người đó. Riêng lầu ba không gian rất nhỏ, duy nhất chỉ có mười bàn, dành cho người có tiền hoặc là nhân vật con nhà quyền quý.
Kỳ Quan dáng vẻ rất quen thuộc nơi đây, chẳng thèm ngó mắt đến hai lầu bên dưới, thẳng một mạch lên lầu cao nhất.
Trên lầu ba số lượng khách khứa không nhiều, ngoại từ đám người Kỳ Quan, chỉ có thêm bốn bàn nữa. Đặc biệt trong số đó, Phạm Văn Long chú ý đến một người thanh niên áo vàng, tuổi chừng hai mươi, lộ vẻ dâm tà. Hai bên trái phải có hai mỹ nhân thay nhau tiếp rượu, riêng bàn tay hắn thì không ngừng sờ nắn các bộ phận mẫn cảm trên thân thể hai nàng. Phải nói kỹ năng của hắn vô cùng điệu nghệ, khiến hai nàng kia mê mẩn, thỉnh thoảng trên miệng phát ra những âm thanh rên rỉ.
Đám người Kỳ Quan lựa chọn vị trí rồi ngồi xuống. Trong khi Phạm Văn Long mải mê quan sát, nữ nhân ngồi cạnh hắn nũng nịu nói:
- Công tử đang nhìn gì thế? Chê tiểu nữ không vừa mắt sao?
Phạm Văn Long lắc đầu không đáp, với tay rót đầy một ly rượu, ngửa cổ uống cạn.
Đối diện, Kỳ Quan ôm chặt vòng eo của mỹ nhân bên cạnh, cười ha hả bảo:
- Người anh em, hôm nay cứ việc thỏa mái ăn chơi. Ta bao!
Lên được tầng ba đại biểu cho thân phận cao quý, nữ nhân trong lòng Kỳ Quan vừa nhìn đã nhận ra thân phận của hắn, õng ẹo nói:
- Võ gia công tử chớ quên còn có thiếp.
- Ha ha… Nhất định, nhất định.
Kỳ Quan cười ha hả, vừa nói vừa thò tay vân vê mấy cái trên mông khiến nàng ta khẽ rùng mình.
Phạm Văn Long vốn không phải chính nhân quân tử, ở thời đại của hắn thì nam nữ còn cởi mở hơn tại đây rất nhiều. Chỉ là, những nữ nhân son phấn này hoàn toàn không phù hợp với tính cách con người hắn, nên không mấy hứng thú, chỉ lạnh nhạt ngồi uống rượu.
Nhìn thân hình tráng kiện, diện mạo anh tuấn của Phạm Văn Long, nữ nhân ngồi bên nhịn không được liền cố tình cọ bộ ngực đầy đặn vào sát người hắn khêu gợi nhưng đột nhiên bị hắn quay sang lườm cho một cái, sợ quá đành ngồi im, không dám động đậy, vẻ mặt tràn đầy uỷ khuất.
Một lát, khi lượng khách đã lấp đầy các khoảng trống, tại khu vực khán đài trung tâm Kỳ Duyên Viện, bỗng nổi lên tiếng kèn trống, Xuân Nương lả lướt bước lên, đưa hai tay vẫy chào quan khách nói:
- Các vị công tử, đại gia… Xuân Nương xin có lời chào! Đêm nay vô cùng đặc biệt. Kỳ Duyên Viện có sự xuất hiện của đệ nhất hoa khôi mới đến Thăng Long thành. Chính là Hồ cô nương đại danh đỉnh đỉnh.
Đám đông phía dưới nghe nói có hoa khôi mới liền sôi sục hẳn lên, dừng mọi hoạt động dỏng tai lắng nghe. Có kẻ hiếu kỳ hỏi:
- Hồ cô nương? Danh tiếng thế nào mà ta chưa từng nghe qua?
- Hồ cô nương vốn từ phương xa đến nên hiển nhiên chư vị chưa ai từng nghe đến. Nàng một thân xử nữ, băng thanh ngọc khiết. Chẳng biết đêm nay có vị khách quan nào may mắn lọt vào mắt xanh của nàng hay không? Khách khách…
Xuân Nương cười khúc khích, động tác vô cùng chuyên nghiệp phô ra những đường cong trên thân thể.
- Hồ cô nương đang ở đâu? Mau cho chúng ta diện kiến.
Một vài khách nhân nghe giới thiệu không nhịn được hô lớn vài câu.
- Các vị quan gia đừng nóng. Xin chờ đợi trong giây lát, Hồ cô nương sẽ xuất hiện ngay.
Nhìn thấy hiệu ứng bên dưới khán đài, Xuân Nương trong lòng vui vẻ. Kinh doanh muốn thu lợi nhuận đều dựa vào hầu bao của đám nam nhân này nên tranh thủ cơ hội kích động bọn họ một phen.
Không để mọi người đợi lâu.
Một lớp rèm buông thả phủ xuống khán đài, thấy thấp thoáng bóng dáng một thiếu nữ. Rồi bỗng từ bên trong, một tiếng đàn thánh thót truyền ra, sau đó một giọng ca du dương cất lên:
“Nghe tiếng tơ cung đàn sao vấn vương
Mười năm thoáng qua một chữ tình
Mộng ngày xưa hồng trần hoang ảnh
Ngồi soi bóng gương chờ mong ai.
Trường giang nay sóng xô về đâu
Ngàn tinh tú chỉ là giấc mơ
Bao yêu thương ngọt bùi cùng chia sớt
Khó quên sao nụ cười của ai.
Thế nhân ơi làm sao uống cho cạn chén tình
Dưới ánh trăng nhớ khi xưa lời ta hẹn ước
Nguyện cùng nhau vượt qua sóng gió
Giấc mơ thiên thu tình mãi không phai.
Hỡi nhân gian dù cho thế nhân thay đổi tình
Chỉ riêng thiếp sẽ nơi đây đợi chờ chàng mãi
Dù cho bao ngàn năm xa cách
Có ta bên nhau nguyện sánh đôi.”
Thanh âm như mật ngọt rót vào tai khiến ai nấy như đắm như say chìm vào mộng cảnh. Lời ca như tiếng lòng của một người con gái chờ đợi nhung nhớ người yêu, sao mà ai oán, sao mà bi thương.
Đến khi lời ca đã kết thúc, mọi người vẫn mơ màng chưa dứt ra khỏi giấc mộng tình.
Đúng lúc này, tấm rèm hé mở, xuất hiện một vị cô nương dung mạo tuyệt trần, tuổi độ mười tám, đẹp như trăng rằm.
Làn da trắng như tuyết, mắt phượng mày ngài, môi đỏ như cánh đào. Nàng khoác trên mình bộ y phục màu trắng, trông như tiên tử hạ phàm, tuyệt thế vô song.
Quả là một người con gái hoàn mỹ, quốc sắc thiên hương.
Thiếu nữ nhẹ nhàng uyển chuyển, đưa ánh mắt nhìn về phía mọi người, chạm đến đâu khiến người nào người nấy tâm thần điên đảo, lạc hết hồn phách.
Đến ngay cả Phạm Văn Long cũng phải sửng sốt. Chẳng ngờ nơi lầu xanh như thế này lại có thể xuất hiện một người con gái mỹ miều, thoát tục nhường ấy.
Nhiều gã quan khách dưới đại sảnh vừa thấy nàng đảo mắt qua, hai con ngươi sáng rực lên, nước miếng chảy ròng ròng.
Bỗng một kẻ tại lầu hai bạo gan đứng lên, đưa ly rượu hướng về khán đài nói:
- Tại hạ Trần Hào, xin chúc Hồ cô nương một ly.
Hồ cô nương khẽ hé môi sen, mỉm cười không đáp.
Có người đi đầu hiển nhiên sẽ có kẻ tiếp theo, ai nấy đều đứng lên lớn tiếng chúc tụng, như sợ bị kẻ khác giành mất phần hơn.
Kỳ Quan cũng vội vàng lên tiếng báo danh tính, nhưng chỉ nhận được cái gật đầu của mỹ nhân.
Tên thanh niên áo vàng bàn bên cạnh, ngắm nhìn dung mạo phi phàm của Hồ cô nương, hai mắt sáng rực, đẩy hai cô gái đang nhõng nhẽo bên cạnh ra, lớn tiếng nói:
- Tại hạ là Ngô Mạnh Cường, xin ra mắt Hồ tiên tử. Lần đầu gặp gỡ, xin tặng một vạn linh đồng tỏ chút lòng thành, mời Hồ tiên tử uống với ta một chum rượu nhạt.
Hắn ngôn từ lưu loát, giọng nói ẩn chứa linh lực hùng hậu khiến ai nấy thất sắc nhìn lên.
Một vạn linh đồng? Tên này ra tay cũng quá hào phóng rồi.
Có vài kẻ tinh mắt, thì thào nói:
- Hắn chính là đại công tử của Ngô gia thành chủ đấy. Kẻ này vô cùng háo sắc, tính khí thất thường. Tốt nhất đừng nên dây vào.
Một số người không biết sống chết, vốn định hơn thua với Ngô Mạnh Cường, nghe đến danh tính của hắn thì vội kìm nén lại, không dám mở miệng nữa.
Ánh mắt Hồ cô nương nhìn về phía Ngô Mạnh Cường dịu dàng như làn gió mùa thu, nhưng nếu tinh ý sẽ thấy một tia thất thường thoáng qua. Nàng cất bước tiến lên lầu ba, một thoáng đã đứng trước mặt Ngô Mạnh Cường.
Ngô Mạnh Cường sung sướng, vội rót đầy hai ly rượu đưa lên, nói:
- Kính mời Hồ tiên tử!
Hồ cô nương khẽ nhếch môi cười, không đưa tay đón nhận, chỉ hờ hững nói:
- Ta ở đây ba ngày mới gặp được ngươi. Còn nhớ Tiên Vân không?
Ngô Mạnh Cường đang tươi cười, nghe cái tên đó chợt thần sắc đanh lại, vội bỏ hai ly rượu xuống, nói:
- Tiên Vân là ai, ta không có quen biết.
Hồ cô nương thản nhiên nhìn hắn nói:
- Hừ! Loại nam nhân vong ân phụ nghĩa như ngươi thật đáng chết! Đợi chờ mãi cho đến hôm nay ta mới có dịp lấy cái mạng nhà ngươi.
Nói đoạn, linh lực trên người phóng xuất ầm ầm như thuỷ triều. Nàng vung tay lên, liền xuất hiện một thanh trường kiếm, nhắm thẳng vào đối phương đâm tới.
Ngô Mạnh Cường không ngờ hành động muốn lấy lòng người đẹp của mình lại tự vác đá đập đầu, vội vận chuyển linh lực, tạo thành một tầng hộ tráo bảo vệ kín thân thể.
Hắn yên tâm buông lỏng, nhưng bồng một cái, vầng quang tráo bị đánh tan, mau chóng biến mất.
Kiếm quang thế như chẻ tre, cứ thế thẳng một đường chém xuống.
Công kích trong khoảng cách quá gần, Ngô Mạnh Cường kinh hãi, vù một cái thân hình liền biến mất, tránh né sang một bên. Nhưng tốc độ đường kiếm liếm qua khiến một lọn tóc trên đầu bị cắt đứt, bay lả tả giữa không trung.
Vốn dĩ ai nấy đều thầm nguyền rủa tên Ngô Mạnh Cường là kẻ tốt số, chẳng ngờ diễn biến phát sinh theo chiều hướng này. Chứng kiến linh lực bá đạo tỏa ra từ trận chiến, khách khứa bên trong viện biến sắc, co giò chạy tán loạn ra ngoài. Đao thương không có mắt, lỡ như xui xẻo bị dính một chiêu cũng đủ khiến họ đi chầu ông bà ông vải.
Bàn Phạm Văn Long cách cuộc chiến không xa, kinh biến xảy ra khiến hắn hơi hoảng hốt, nhất thời không dám manh động.
- Nhóc con, mau tránh ra đi. Hai kẻ kia một người là Xuất Trần, một người là hậu kỳ Siêu Phàm, coi chừng tai bay vạ gió.
Bỗng giọng lão Kim nghiêm trọng cảnh báo. Phạm Văn Long sợ hãi, cấp bậc cường giả đó chỉ cần búng tay một cái cũng khiến hắn vong mạng rồi.
Đôi bên giao thủ quá nhanh, Phạm Văn Long chỉ loáng thoáng trông thấy thân hình hai người bay qua bay lại, còn về chiêu số không cách nào nhìn rõ. Kết cục, Ngô Mạnh Cường sau một hồi kịch chiến, y phục trên người rách nát tả tơi, máu tươi loang lổ trào ra. Nhìn bộ dáng của hắn vô cùng chật vật, không biết có thể chống đỡ trong bao lâu?
Không gian nhỏ hẹp nhoáng cái đã trở nên hỗn loạn. Bàn ghế bị phá huỷ toàn bộ, đồ ăn thức uống vương vãi khắp mọi nơi.
Một cước đá bay đối phương, Hồ cô nương lao vụt đến như một cơn gió, linh lực tỏa ra kinh người. Kiếm ảnh phô thiên cái địa chém đến, Ngô Mạnh Cường hoảng loạn, vội gầm lên một tiếng:
- Viêm Long Tinh Châu!
Tưởng chừng mũi kiếm sẽ lấy mạng đối phương, không ngờ dị biến xảy ra, trong sát na, trên người Ngô Mạnh Cường chợt vang lên một tiếng long ngâm.
Một luồng uy áp bá đạo bùng nổ, rồi ngay không trung hiện ra một con hắc long cực lớn, râu rồng vểnh cao, long trảo không chút sợ hãi lao thẳng vào kiếm quang.
Công kích của Hồ cô nương vô cùng lợi hại, chẳng ngờ lúc này không cách nào tiến lên nửa phân, đã hoàn toàn bị chặn đứng.
Hồ cô nương biến sắc, thầm kêu không ổn:
- Pháp khí hộ thể phục chế hồn uy của hắc long cấp tám?
Nhoáng một hắc long hoá giải toàn bộ công kích. Long trảo sắc bén tốc độ cực kỳ kinh người, không để cho Hồ cô nương có cơ hội thi triển thủ đoạn liền vươn đến tát ngay một trảo.
Chát!
Một chưởng này khiến không gian vặn vẹo, bốn bức tường chung quanh nứt toác, vằn vện như mạng nhện. Hồ cô nương muốn né tránh nhưng không kịp nữa rồi, thân hình bắn ra xa, miệng búng ra một vòi máu tươi.
Lại nói, Phạm Văn Long trong lòng đang âm thầm toan tính cơ hội thoát thân. Chẳng ngờ nghe “rầm” một cái, thân thể như bị ai đó nện thẳng vào vách tường.
Phạm Văn Long đầu óc choáng váng, qua mấy nhịp thở mới phát hiện không ngờ Hồ cô nương bị trúng chiêu lại bay thẳng đến vị trí của hắn.
Tình cảnh lúc này Hồ cô nương nằm đè lên Phạm Văn Long, sắc mặt tái nhợt, xem chừng nội thương vô cùng nghiêm trọng. Phạm Văn Long cũng chẳng khá hơn là bao, vụ va chạm này khiến hắn đau đớn khôn xiết, vết thương trên ngực chưa lành lại một lần nữa bị phá huỷ.
- Phạm Văn Long coi chừng.
Bên tai chợt vang lên tiếng hét kinh hãi của Kỳ Quan. Phạm Văn Long vội quan sát, bỗng thấy miệng hắc long há rộng, một quả cầu màu vàng to bằng nắm tay loang loáng bay thẳng về phía hai người.
- Không xong.
Tốc độ quả cầu quá nhanh. Phạm Văn Long không có cơ hội trốn chạy. Chẳng kịp suy nghĩ nhiều, hắn cắn răng vội ôm chặt lấy Hồ cô nương lăn qua một bên. Hai người tức thì đảo lộn vị trí cho nhau, Phạm Văn Long bên trên, phía dưới là Hồ cô nương.
Quả cầu đánh thẳng vào lưng Phạm Văn Long. Khác với tưởng tượng của mọi người, quả cầu dường như không có tính công kích, vừa chạm vào Phạm Văn Long đột nhiên vỡ tan như bong bóng. Một mùi hương nồng đượm bốc lên, bao phủ cả hai người Phạm Văn Long và Hồ cô nương vào trong.
Kết thúc màn này, hư ảnh hắc long liền tan biến. Ngô Mạnh Cường thần sắc nhợt nhạt, hẳn là thi triển pháp khí tiêu hao linh lực cực lớn. Trông thấy một chiêu trúng đích mặt mày hớn hở, cười dâm đãng nói:
- Tiện nhân ngươi đã hít phải long tinh. Còn không ngoan ngoãn lên giường phục vụ ta hay sao? Nhưng trước tiên cứ phế bỏ tu vi của ngươi thì tốt hơn.
Bàn tay ngưng tụ linh lực cường hãn, Ngô Mạnh Cường đánh liền ra ba chiêu. Quang mang ngập tràn sát khí, khiến cho lòng người run rẩy.
Biến cố xảy ra quá nhanh khiến Hồ cô nương chưa kịp phản ứng. Lúc này lại thấy thế công của Ngô Mạnh Cường vọt đến liền hét lên một tiếng:
- Băng Tung Vô Ảnh!
Bồng.
Bồng.
Ầm… Ầm…
Một nguồn năng lượng cường đại bùng nổ, khuếch tán trong chu vi mấy trượng, ôm trọn Phạm Văn Long và Hồ cô nương.
Không gian vặn vẹo, vang lên những tiếng nổ lách tách. Hào quang chói chang bao phủ toàn bộ thiên địa.
Một vài kẻ tu vi cấp thấp khi bị uy áp lan đến thì tim đập chân run, toàn thân mềm nhũn như cọng bún. Đến ngay cả Ngô Mạnh Cường cũng vội vã thối lui ba bước, thần sắc ngưng trọng.
Không lâu sau, hào quang hoàn toàn tan biến.
Mọi người vội nhìn lại thì trên sàn nhà bóng dáng Phạm Văn Long và Hồ cô nương hoàn toàn biến mất.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK