Dưới gốc đa, hiện lên thân ảnh một người thanh niên áo xanh, hai chân xếp bằng, nếu tinh mắt để ý sẽ thấy phạm vi xung quanh linh khí đang bị dao động dữ dội.
Trên bàn tay trái là một vật sáng bóng như ngọc, to bằng nắm tay, đang lập lòe chớp sáng. Xuất hiện hai luồng khí màu trắng dìu nhẹ, bồng bềnh trôi nổi theo từng nhịp thở, thông qua hai lỗ mũi chạy vào bên trong cơ thể.
Người thanh niên đích thực là Phạm Văn Long, sau khi trở về liền lập tức chạy ra đây ngồi tu luyện, thẳng một mạch đến tận bây giờ.
Trước đó, sau một hồi đắn đo suy nghĩ, Phạm Văn Long đã quyết định luyện hoá khỏa Tu Luyện Châu. Vốn dĩ hắn muốn củng cố cảnh giới thêm một đoạn thời gian, đợi khi đạt đến bình cảnh sẽ nhờ tác động của Tu Luyện Châu đột phá, nhưng nghe lão Kim phân tích, hiện cảnh giới của hắn còn rất thấp, chướng ngại tiến cấp không quá lớn, vì vậy cứ việc thỏa mái mà dùng.
Theo dự đoán nếu luyện hóa hoàn toàn khỏa Tu Luyện Châu này, rất có thể hắn sẽ thành công đạp nhập tầng thứ hai của Đại Việt Linh Quyết.
Tu Luyện Châu sử dụng khá đơn giản, chỉ cần cầm lên tay, vận dụng thần niệm rót vào, lập tức nguồn linh khí chứa đựng bên trong sẽ bị hút ra, tuỳ ý tuân theo sự điều khiển của tu luyện giả.
Nồng độ linh khí trong Tu Luyện Châu rất cường đại, hơn nữa còn cực kỳ tinh thuần, chỉ một tia mỏng manh nhưng đã tương đương với mười lần linh khí tồn tại bên ngoài.
Cơ thể Phạm Văn Long thả lỏng, hiện tại vận chuyển thành công mỗi vòng Đại Việt Linh Quyết thành quả tăng lên rõ rệt. Bên trong nội thể, đan điền dần có sự biến hóa, dù rằng rất nhỏ nhưng cũng đủ làm Phạm Văn Long kinh hỉ.
Đối với người tu luyện, cứ mỗi lần cảnh giới được tăng lên thì không gian trong đan điền sẽ mở rộng hơn, do đó chất lượng và số lượng chân linh khí chứa đựng bên trong cũng tăng theo. Nói dễ hiểu, như Phạm Văn Long, cùng là một chiêu thức đó nếu ở cảnh giới Nhân Vực cấp sáu hiện tại hắn chỉ có thể thi triển duy nhất một lần, nhưng một khi tu vi tăng tiến, đan điền mở rộng thì vốn liếng chân linh khí nhiều hơn, đủ khả năng thi triển liên tiếp hai, ba lần.
Trong vũ trụ, phân chia cảnh giới thành Nhân, Tướng, Vương, Thánh, Thần, Đế, nhưng suy cho cùng, đều dựa vào cơ sở là nguồn chân linh khí tồn tại trong cơ thể mỗi người, lấy đó làm thước đo phân loại. Mục tiêu cuối cùng là khống chế thuộc tính thiên địa chi lực, phá toái hư không, truy cầu thiên đạo.
Trăng đã lên cao, Phạm Văn Long vẫn chìm đắm vào tu luyện, hân hoan tận hưởng. Nhẩm tính với tốc độ này, cần khoảng ba ngày có lẽ sẽ hấp thu toàn bộ linh khí trong Tu Luyện Châu.
Vùng hạ đan điền, bên trong khí hải, mầm mống Linh phách vẫn tự do bồng bềnh trôi nổi, chưa có biến hóa gì thêm.
Cứ duy trì như vậy cho đến khi trời sáng, Phạm Văn Long mới mở mắt. So với đêm qua, hiệu quả tu luyện tăng vọt mười lần, cảm nhận rõ rệt nguồn sức mạnh đang chảy cuồn cuộn, mãnh liệt trong từng thớ thịt khiến hắn vừa kinh hãi, vừa hoan hỉ.
Nhìn khỏa Tu Luyện Châu trên tay, nhận thấy bề mặt bên ngoài hơi ảm đạm so với ban đầu, có lẽ liên quan đến việc linh khí bị rút ra. Ngẫm lại thì cái giá ba ngàn linh đồng bỏ ra không hề uổng phí chút nào.
Chỉ tiếc rằng Tu Luyện Châu có giới hạn về thời gian, cứ cách ba tháng mới được sử dụng một khỏa, cố tình luyện hóa thêm cũng vô dụng.
Nếu như có thể liên tiếp luyện hóa, chẳng phải quá nghịch thiên rồi sao?
Về căn bản, Tu Luyện Châu hoặc các bảo vật có công hiệu tương tự như vậy, vốn giống như một phương thức mượn đà nhảy cóc, dùng ngoại lực để kích thích quá trình tu luyện tăng vọt, tuy nhiên nếu quá lạm dụng nhiều thì nhất định sẽ ảnh hướng đến căn cơ về sau.
Vốn dĩ người tu luyện hấp thu linh khí từ không gian bên ngoài, sau khi vào cơ thể sẽ chuyển hóa thành chân linh khí tích góp trong đan điền, rồi tùy phương thức khác nhau mà phóng xuất thành linh lực. Nhưng linh khí càng nhiều, nồng độ càng cao thì yêu cầu đối với thể chất càng lớn, đặc biệt về kinh mạch và gân cốt.
Nếu không đáp ứng đủ các điều kiện sẽ gây hậu quả nghiêm trọng, nhiều khả năng dẫn đến bạo thể, đứt đoạn kinh mạch. Lượng linh khí quá nhiều vượt ngoài khả năng dung nạp của cơ thể, giống như một quả bóng đã căng hết cỡ, nếu cố tình bơm thêm liền lập tức nổ tung. Do đó, cần có thời gian để cơ thể biến đổi và thích ứng với từng giai đoạn.
Nguyên lý này Phạm Văn Long hiểu rõ. Hắn không dám quá tham lam, chỉ là bấm bụng tiếc rẻ một chút rồi thôi.
Đứng dậy vặn vẹo thân mình vài cái, các khớp xương vang lên những tiếng kêu rôm rốp vui tai. Phạm Văn Long ngửa mặt nhìn trời, trên không xanh, mây trắng bồng bềnh trôi.
Bất giác, trong đầu hắn hiện lên hình ảnh một người con gái áo trắng, dung mạo như hoa, như ngọc, xinh đẹp tuyệt trần.
Thò tay vào trong áo, lấy chiếc vòng ngọc đưa lên ngắm nghía, như cảm nhận mùi hương còn vương lại, khóe môi Phạm Văn Long thoáng vẽ lên một đường cong.
- Tiên Dung! Không biết bây giờ nàng thế nào rồi?
Một cuộc gặp gỡ chớp nhoáng, một đêm xuân sắc dạt dào với Lý Tiên Dung nhưng đã trở thành ký ức đẹp đẽ nhất trong cuộc đời Phạm Văn Long.
Yêu nàng từ cái nhìn đầu tiên?
Không phải…!
Nhưng Phạm Văn Long biết, trong thâm tâm của hắn lúc này đã có hình bóng của Tiên Dung, không một ai có khả năng thay thế.
Lời nói trước khi Lý Tiên Dung rời đi còn văng vẳng bên tai:
- Ta nguyện cả đời này không có người nam nhân thứ hai. Nếu còn duyên phận, hi vọng sẽ có ngày gặp lại.
Không quá rõ ràng nhưng xem ra trong lòng Tiên Dung bất tri bất giác đã phần nào có sự tồn tại của hắn.
Với một thiếu niên độ tuổi như Phạm Văn Long, tình cảm luyến ái giống như hoa thơm trái ngọt, mang đến một cảm giác tuyệt vời nhất, vui sướng nhất, vừa lạ lẫm, vừa cuồng nhiệt, rất khó để lý giải.
Thoáng tương tư, bỗng nghe lão Kim khẽ ngâm nga:
- Người đâu gặp gỡ làm chi. Trăm năm biết có duyên gì hay không?
Nảy hai câu Kiều, lão Kim cười ha hả, dường như rất lấy làm tâm đắc. Phạm Văn Long giật mình, sắc mặt hơi hồng, vội vã bác bỏ:
- Không có, ta chỉ đang nghĩ về vài vấn đề tu luyện đó thôi.
Nghe giọng hắn có phần lúng túng, lão Kim cười ha hả mắng:
- Cái thằng nhóc này! Nhớ thì cứ việc thỏa mái thừa nhận. Làm sao phải rụt rè như vậy hả? “Trai anh hùng, gái thuyền quyên”. Coi bộ ta thấy hai ngươi cũng xứng đôi vừa lứa đó! Khà khà… Nhưng ta cảnh báo, con bé Lý Tiên Dung nhất định xuất thân không tầm thường, nếu một ngày chưa đủ thực lực thì đừng nên nghĩ đến chuyện đó nữa.
Tất nhiên Phạm Văn Long hiểu, vội truyền âm lảng tránh qua chuyện khác:
- Hôm nay bắt đầu vào sơ học. Theo người ta nên lựa chọn thế nào?
Lão Kim suy ngẫm một chút, đáp:
- Ngươi sở hữu Linh mạch hoàn mỹ thuộc tính Hỏa, Thủy, còn có Phong linh mạch thượng phẩm, Địa linh mạch hơi thấp nên tạm thời bỏ qua. Về lý thuyết dĩ nhiên nên ưu tiên lựa chọn một trong hai khoa Hỏa hệ và Thủy hệ. Tuy nhiên thực chất đó không phải là việc làm sáng suốt.
Phạm Văn Long nghe không hiểu, vội hỏi ngay:
- Tại sao?
Lão Kim nhẹ nhàng nói:
- Trong vũ trụ có vô số chức nghiệp khác nhau mà Võ giả, Linh giả cũng chỉ là hai con đường nằm trong đó. Cách phân chia này không sai nhưng về sau sẽ có sự biến hoá rất lớn. Tu vi của ngươi còn quá yếu nên không cần biết nhiều, ta tạm nói đến đây thôi. Hiện tại, nếu ngươi lựa chọn Linh giả Hoả hệ, muốn phát huy tối đa quyền năng của Hỏa thuộc tính tất nhiên phải lựa chọn linh quyết công pháp chuyên tu về Hoả nguyên tố. Nói đơn giản nếu muốn triệt để khống chế một loại thiên địa nguyên tố, cần tu luyện một linh quyết tương ứng với linh mạch. Có điều làm như vậy sẽ rất lãng phí những linh mạch khác, sau này có phụ tu cũng không chân chính phát huy toàn bộ sức mạnh.
Đợi một lát, lão Kim tiếp tục nói:
- Trường hợp những người chỉ có duy nhất một linh mạch, muốn tu luyện theo con đường Linh giả nhất định phải lựa chọn phương pháp trên. Còn đối với người may mắn có nhiều linh mạch, nếu đi theo chiều hướng đó thì thật quá đáng tiếc.
Nghe có cái hiểu cái không, Phạm Văn Long nghi hoặc hỏi:
- Chẳng lẽ có thể đồng thời chủ tu nhiều loại thuộc tính khác nhau?
Lão Kim cười ha hả bảo:
- Vấn đề mấu chốt nằm ở linh quyết. Thời thượng cổ, xuất hiện một vị tiền bối thiên phú kinh người đã sáng tạo ra một loại linh quyết đặc biệt, không bị ảnh hưởng bởi các nguyên tố, có thể coi là linh quyết trung hoà. Về sau trong quá trình tu luyện có thể dung nạp bất kỳ thuộc tính nào. Tuy nhiên con đường này cực kỳ gian nan, thời gian tu luyện cũng bị kéo dài hơn rất nhiều nhưng lợi ích vô cùng vô tận.
Nghe lão Kim giảng giải, Phạm Văn Long mới vỡ lẽ, hóa ra việc tu luyện còn có nhiều biến hóa như vậy. May mắn có lão Kim dẫn đường chỉ lối, bằng không chẳng biết xoay sở thế nào.
- Vậy bây giờ ta cần làm những gì? Đi đâu tìm bộ linh quyết đó đây? Hơn nữa ta cũng đang tu luyện Đại Việt Linh Quyết rồi?
Không gấp gáp, lão Kim thản nhiên đáp:
- Nhóc con, vận số của ngươi không tệ. Đại Việt Linh Quyết chính là bộ linh quyết trung hòa vô thuộc tính. Ban đầu ta đưa cho nhóc con ngươi vốn không hi vọng nhiều, chỉ là không ngờ lúc này cơ duyên lại vừa vặn phù hợp với ngươi. Nếu bộ linh quyết này mà bị truyền ra ngoài chắc chắn sẽ gây chấn động toàn bộ thiên hà, ngay cả những lão quái vật nói không chừng đỏ mắt mà xuống tay với ngươi. Hắc hắc…
- Đại Việt Linh Quyết. Chính là nó sao?
Thân hình Phạm Văn Long khẽ run lên, không ngờ vận số của bản thân lại tốt đến thế. Nói như vậy có nghĩa là hắn có thể đồng thời tu luyện bốn loại thuộc tính Thuỷ, Hoả, Thổ, Phong. Mỗi thuộc tính mang những đặc tính riêng, nếu kết hợp bổ trợ cho nhau thì quá tuyệt vời.
Nghỉ ngơi vài nhịp, lão Kim tiếp tục truyền âm bảo:
- Ban đầu ta cũng không hề biết, về sau tỉ mỉ nghiên cứu mấy triệu năm mới may mắn phát hiện ra. Về bí mật của Đại Việt Linh Quyết ngươi cần phải che giấu thật kỹ, nếu bị người khác phát hiện chắc chắn sẽ dẫn đến đại hoạ khôn lường, không đến thời khắc sinh tử nghiêm cấm được bại lộ. Về tu luyện, tạm thời ngươi cứ đăng ký cả ba khoa là Hỏa, Thủy và Phong hệ Linh giả đi, có những kiến thức cơ bản về các nguyên tố đó sau này sẽ giúp ích rất nhiều .
Phạm Văn Long gật đầu đồng tình. Muốn tu luyện thuận lợi cần thì cần am hiểu rõ về từng loại thuộc tính, mà bản thân hắn lúc này chỉ là một con gà mờ không hơn không kém.
Sau đó, hai người tiếp tục trao đổi thêm một đoạn thời gian, những điều Phạm Văn Long cần biết liền được lão Kim tường tận chỉ bảo.
Không lâu sau, Phạm Văn Long động thân quay trở về nơi ở.
- Tên biến thái nhà ngươi lúc nào cũng chỉ cắm đầu tu luyện. Mau ăn uống chút rồi chúng ta lên đường. Hôm nay là ngày đầu vào sơ học, Thánh Viện yêu cầu toàn bộ tân sinh cần có mặt đầy đủ.
Kỳ Quan thấy Phạm Văn Long lại cả đếm không về thì không biết nói gì hơn, chỉ lắc đầu cười khổ. Trong lòng Kỳ Quan hiểu rằng tu vi của Phạm Văn Long còn quá thấp, bởi vậy không ngăn cản việc hắn điên cuồng tu luyện, có điều cũng thuận tiện nhắc nhở hắn không nên quá cưỡng ép bản thân, cần dành nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn.
Dùng điểm tâm xong, hai người Phạm Văn Long và Kỳ Quan sửa soạn trang phục rồi lập tức khởi hành.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK