Nghe câu trả lời, Phạm Văn Long tức tối, đang định lên tiếng chửi lão già lừa đảo kia bỗng nghe có tiếng bước chân từ xa vọng đến.
- Nhóc con nghe đây. Hiện tại trước mặt người khác không được để lộ sự tồn tại của ta. Nếu không họa phúc khó lường. Mặt khác ta sẽ truyền cho ngươi một phương pháp đơn giản, sau này nói chuyện chỉ cần vận dụng tâm thần liền có thể kết nối với ta, không cần phải mở miệng nói chuyện như vậy. Người sắp tới ta đoán sẽ đưa ngươi đến một nơi, đừng sợ, có ta bảo hộ tùy tình huống sẽ trợ giúp cho ngươi.
Lời vừa dứt liền không thấy lão Kim có động tĩnh gì nữa.
Một lát sau, tiếng bước chân ngày càng rõ ràng rồi thình lình xuất hiện trước mắt Phạm Văn Long là một thiếu nữ khá xinh xắn, gương mặt tròn, tóc bím hai bên, y phục đơn giản mà tinh tế, độ tuổi ước chừng khoảng mười bảy, mười tám.
Nhìn thấy Phạm Văn Long đang đứng trong phòng, thiếu nữ khẽ giật mình tỏ vẻ kinh ngạc, đôi mắt đảo tới đảo lui như dò xét.
Bốn mắt nhìn nhau, nhất thời không khí có phần quỷ dị. Phạm Văn Long chợt thấy trong ánh nhìn của đối phương có điều gì đó không ổn, hắn bình tĩnh tiến đến đưa bàn tay về phía trước mỉm cười nói:
- Xin chào! Tôi là Phạm Văn Long.
Hành động tưởng chừng rất đỗi bình thường của Phạm Văn Long chẳng ngờ lại khiến thiếu nữ dựng ngược mày ngài, sắc mặt rõ ràng đang cực kỳ buồn bực.
- Thằng ngốc này! Ở đây không ai biết cái ngôn ngữ Tiếng Việt của nhà ngươi đâu. Cũng đừng có tùy tiện bắt tay như vậy. Nên nhớ đây không phải là Địa Cầu, đừng để người khác nhìn ra thân phận của ngươi, nếu không mạng sống khó bảo toàn.
Trong khi Phạm Văn Long còn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao thì lão Kim đã nhanh trí truyền âm khiển trách hắn một hồi. Nhất là câu cuối cùng, lão cố tình gằn giọng nhấn mạnh làm Phạm Văn Long giật thót tim. Xem ra cần phải chú ý nhiều hơn, thay đổi bản thân để thích nghi với hoàn cảnh hiện tại.
- Xin chào! Tôi là Phạm Văn Long.
Sau chút luống cuống tay chân, Phạm Văn Long liền cất tiếng. Lần này là thứ ngôn ngữ hoàn toàn mới lạ. Vì là lần đầu tiên nên hắn phát âm chưa được chuẩn xác, giống như trẻ con lên ba đang bập bẹ tập nói vậy.
Thiếu nữ trong mắt đậm vẻ nghi hoặc, song cũng không có ý tứ tìm hiểu, quát bảo:
- Còn không mau thu cái bàn tay chó của ngươi lại cho ta?
Trước thái độ của đối phương, Phạm Văn Long vội vàng rụt tay về, trên gương mặt cố nặn ra một nụ cười “thân thiện”.
Lát sau, lại nghe nàng ta nói:
- Nếu ngươi đã tỉnh rồi thì đi theo ta.
Phạm Văn Long khẽ giật mình, hỏi:
- Chúng ta đi đâu?
Nhìn dáng vẻ ngờ ngệch của Phạm Văn Long, thiếu nữ chẳng buồn bắt vè, sải chân bước nhanh ra ngoài.
Diễn biến xảy ra khiến Phạm Văn Long dở khóc dở cười, không hiểu bản thân đã đắc tội với đối phương ở điểm nào? Rõ ràng đây là lần đầu tiên hắn gặp gỡ nàng ta mà.
Có điều Phạm Văn Long không biết rằng trong thời gian hắn nằm hôn mê, thiếu nữ này mỗi ngày đều tới lui kiểm tra tình hình của hắn. Đối với người tu luyện, thời gian là vô cùng trân quý, không ai muốn bỏ uổng thời gian vào những chuyện vô thưởng vô phạt. Chính vì thế mà trong lòng thiếu nữ sớm sinh oán hận, nếu không phải nghe lệnh của bề trên hẳn đã sớm một cước tống hắn ra ngoài đường rồi.
Rời khỏi cửa, Phạm Văn Long mới phát hiện nơi này là một khu đình viện lớn, tập hợp nhiều công trình kiến trúc kỳ lạ, có bày tám phần giống như ở thế giới cổ đại vậy.
Đi độ nửa canh giờ, hai người tiến vào một khu rừng. Tranh thủ khoảng thời gian này, Phạm Văn Long âm thầm quan sát hết thảy cảnh vật xung quanh. Các loài thực vật xét về hình dáng và màu sắc không khác là bao so với Địa Cầu. Có điều kích thước thì to lớn hơn ba bốn lần, xem chừng điều kiện sinh trưởng ở đây tốt hơn nhiều.
Phía trước, thiếu nữ một đường thẳng bước, cũng không lên tiếng khiến Phạm Văn Long rất buồn bực. Vốn dĩ hắn muốn tìm hiểu chút tin tức từ đối phương, nhưng xem ra không thể thực hiện rồi.
Qua thêm một tuần trà, không nhịn được Phạm Văn Long cất tiếng gọi nhỏ:
- Này…
Thiếu nữ dừng chân, quay sang hỏi:
- Chuyện gì?
Phạm Văn Long cười cầu hòa bảo:
- Không biết tên của nàng là gì?
Nhìn vẻ mặt anh tuấn của hắn, thiếu nữ không hề có chút rung động nào, cáu bẳn quát:
- Ngậm miệng lại cho ta! Có tin ta cắt lưỡi ngươi không hả?
Vốn trong lòng đã có bài xích, mà từ đầu đến giờ, thiếu nữ trộm để ý thấy Phạm Văn Long hết ngó sáng đông lại nhìn về tây, vẻ biểu hiện như một gã điên điên khùng khùng. Ngẫm lại sự tình nửa năm nay ngày nào cũng phải ghé mắt trông chừng hắn, nàng càng thấy bực bội, mấp máy đôi môi bảo:
- Đúng là một kẻ đầu óc có vấn đề.
Dứt lời, thiếu nữ liền tiếp tục sải bước. Phạm Văn Long không ngờ vừa mới đến hành tinh xa lạ này đã gặp ngay một bà cô “đanh đá” như vậy. Trong lòng có khổ mà không thể nói ra.
Bỗng nhiên ngẫm đến một chuyện, ánh mắt tò mò của Phạm Văn Long khẽ đảo về phía sau nàng ta. Theo như lời lão Kim thì bất cứ giống loài nào cũng có khả năng tiến hóa lên hình thái con người, vậy không hiểu rằng nguồn gốc cô gái này là từ vượn cổ hay một giống loài khác? Xem tính tình “bà chằn” như thế biết đâu lại là loài chó cũng không chừng?
Trong đầu Phạm Văn Long cười gian: “Coi thử xem có cái đuôi nào không? Hắc hắc…!”
Dường như cảm nhận được suy nghĩ oái oăm của Phạm Văn Long, thiếu nữ quay phắt lại, bắt ngay quả tang cái nhìn “bất thiện” của hắn đang chăm chú hướng về nơi nào trên cơ thể mình. Đôi má nàng khẽ đỏ lên, căm tức quát:
- Ngươi nhìn cái gì đó? Coi chừng ta móc cặp mắt chó của ngươi xuống đó.
Phạm Văn Long thấy hành vi của mình có phần lỗ mãng nhưng lời nói đối phương càng ngày càng cay nghiệt. Hắn dẫu sao cũng là bang chủ Bạch Bang, lòng kiêu ngạo sao cam chịu để nàng ta mặc sức chà đạp.
Phạm Văn Long không vui không buồn đáp:
- Xin nàng cứ tự nhiên cho!
- Đồ khốn kiếp! Lũ nam nhân như ngươi đều là vô dụng, rác rưởi mà thôi. Còn dám mở miệng thì đừng trách ta.
Nghe lời cảnh cáo của thiếu nữ, Phạm Văn Long quét đôi mắt lạnh lẽo nhìn thẳng về phía nàng. Hắn lăn lộn trong hắc đạo nhiều năm, chém giết không ít, vậy nên vô hình trung trên người tích tụ một thứ sát khí vô hình.
Hai ánh mắt va chạm, trong lòng thiếu nữ bỗng giật thót, con ngươi vội co rụt vào trong. Rõ ràng tu vi của gã thanh niên rất thấp nhưng không hiểu vì sao nàng có cảm giác sợ hãi, giống như bản thân bị đối phương vạch trần hết thảy.
Thiếu nữ hoảng sợ, vội vàng quay mặt qua hướng khác tức thì cảm giác nguy hiểm liền biến mất.
“Chẳng lẽ trên người tên thanh niên này còn có bí mật gì sao?” Thiếu nữ âm thầm phỏng đoán. Không muốn tìm hiểu căn nguyên, nàng liền di động thân hình bước đi thật nhanh.
Phạm Văn Long cũng chẳng còn tâm trạng nữa, tiếp tục đảo chân di chuyển theo đối phương, trong lòng âm thầm tính toán.
Vượt qua khu rừng hiện lên trước mắt hai người một hồ nước rộng lớn, dòng nước xanh biếc chảy nhè nhẹ, thi thoảng còn nghe tiếng cá quẫy mình nhảy lên khỏi mặt hồ.
Giữa hồ là một tiểu đình viện. Phạm Văn Long chăm chú quan sát, xa xa thấy có hai bóng người đang ngồi.
Lúc này, một gã thanh niên dáng dấp cao lớn xuất hiện, hướng về phía thiếu nữ cười nói:
- Ra mắt Tố Uyên sư tỷ!
- Ta phụng mệnh trưởng lão mang người này đến đây. Ngươi trông chừng hắn cho tốt, đừng để chạy lung tung. Ta vào bẩm báo rồi sẽ ra ngay.
Hóa ra nàng ta tên Tố Uyên, trong lòng Phạm Văn Long âm thầm ghi nhớ cái tên này. Từ thái độ có thể nhận thấy “Tố Uyên sư tỷ” này xem ra cũng có chút địa vị ở đây.
Gã thanh niên vội vàng vâng dạ, sau khi Tố Uyên rời khỏi ánh mắt không khỏi dò xét Phạm Văn Long vài lần.
Phạm Văn Long có nhiều nghi vấn nhưng không tiện truy hỏi, vừa rồi lão Kim lại tiếp tục truyền âm bảo hắn dù có tình huống gì xảy đến thì cứ bình tĩnh đối phó là được.
Đợi một lát, bóng dáng Tố Uyên lại xuất hiện, nói với Phạm Văn Long:
- Ngươi mau đi theo ta.
Phạm Văn Long vốn xuất thân Bạch Bang, từ tình huống hiện tại trong đầu liền suy đoán ra bảy tám phần hoàn cảnh của bản thân lúc này. Nếu không sai hẳn là hắn đang lưu lạc trong một tông môn nào đó rồi.
Theo chân Tố Uyên bước đến đình viện giữa hồ, rõ ràng trong tầm mắt là hai vị lão nhân, ước chừng tuổi ngoài sáu mươi. Có điều một người béo tròn, còn người kia gầy như que củi. Khi cả hai ngồi cạnh nhau trông quả có chút buồn cười.
Người dáng vẻ to béo khẽ đảo mắt qua rồi nói:
- Được rồi! Tố Uyên con lui xuống đi. Ở đây đã có ta và Diệp trưởng lão xử lý.
- Đệ tử xin cáo lui!
Trái hẳn với tính cách hống hách trước Phạm Văn Long, Tố Uyên cung kính hành lễ rồi bước ra ngoài.
Lúc này, lão già mập mạp nhìn về Phạm Văn Long, mục quang hơi loé, nhàn nhạt nói.
- Ngươi là ai? Mau thành thật khai ra cho ta?
Bỗng nhiên Phạm Văn Long có cảm giác khó thở, toàn thân vô cùng khó chịu, dường như bị một thứ lực lượng áp chế khiến hắn không cách nào cử động. Hắn kinh hoảng, muốn giãy giụa thoát thân nhưng vô hiệu. Từ thân hình lão già béo mập truyền ra khí thế bá đạo, Phạm Văn Long cảm giác trái tim như bị nén lại, cơ hồ có một tảng đá đang đè lên người, không cách nào nhúc nhích.
Đúng lúc này, chợt nghe thanh âm của vị Diệp trưởng lão kia.
- Chỉ là một tiểu bối, Quân trưởng lão hà tất phải làm như vậy.
- Ha hả, theo thói quen mà thôi. Thật là khiến Diệp huynh chê cười rồi.
Lời vừa dứt, luồng uy áp vô hình lập tức biến mất. Phạm Văn Long tranh thủ thở một hơi, không dám chậm trễ vội chắp tay trịnh trọng đáp:
- Phạm Văn Long xin ra mắt hai vị trưởng lão.
Lão già họ Quân nhìn chằm chặp vào hắn, dường như đang soi xét gì đó, lâu sau mới lên tiếng:
- Người từ đâu đến?
Phạm Văn Long liền buột miệng trả lời:
- Tôi đến từ Hà Nội, Việt Nam.
Nghe câu đáp, vị Diệp trưởng lão cũng đưa mắt nghi hoặc nhìn về phía Phạm Văn Long.
- Nhóc con! Ngươi muốn chết phải không? Hiện giờ người đang ở Quỳnh Phụ Tinh, lấy đâu ra cái quốc gia Việt Nam của ngươi chứ hả? Nghe theo ta, ta nói gì cứ vậy mà diễn theo, không được tự ý làm càn.
Trong đầu Phạm Văn Long bất chợt vang lên truyền âm của lão Kim. Hắn khẽ rùng mình, chút nữa lại quên mất hoàn cảnh hiện tại của bản thân rồi.
- Ngươi vừa nói sao? Chúng ta nghe không hiểu?
Lão già mập mạp nheo trán hỏi lại. Nhất thời Phạm Văn Long chưa biết đáp lại thế nào, may mắn có lão Kim truyền âm khiến hắn vui mừng nói:
- Quê hương của vãn bối là một địa phương hẻo lánh nằm trên đại lục An Ký Đông.
- An Ký Đông đại lục?
Nghe đến địa danh trên, vẻ kinh dị trong mắt hai vị trưởng lão càng đậm.
Quỳnh Phụ Tinh được chia thành bốn lục địa theo bốn phương vị là An Ký Đông, An Ký Tây, An Ký Nam và An Ký Bắc. Mỗi đại lục có diện tích vô cùng rộng lớn, khoảng cách cực kỳ xa xôi. Ngăn cách giữa các đại lục là hải đảo vô biên, nguy hiểm muôn trùng. Nếu không dùng Dòng Chảy Thời Không truyền tống thì cũng chỉ có Ngạo Thế cường giả mới có khả năng yên ổn vượt qua.
Lão già khô gầy Diệp trưởng lão vân vê chòm râu, nhàn nhạt bảo:
- Người hãy kể rõ cho ta biết tình huống cụ thể. Nguyên nhân tại sao ngươi lại xuất hiện nơi đây?
Trong đầu Phạm Văn Long liền vang lên tiếng của lão Kim, hắn cứ thế thuật lại mọi chuyện. Đại khái là hắn đang tu luyện, vô tình bị rơi xuống vách núi, khi tỉnh dậy đã thấy bản thân xuất hiện ở nơi này. Lời hắn nói mơ mơ hồ hồ khiến hai vị trưởng lão nghi hoặc không thôi.
Vị Quân trưởng lão dường như có chút hiểu biết liền quay sang nói:
- Không lẽ thằng nhóc này vô tình gặp phải vết rách không gian nên bị dịch chuyển từ đại lục này sang đại lục khác?
Lão giả khô gầy trầm tư suy nghĩ chút gật đầu trả lời:
- Chuyện này tuy hiếm nhưng rất có khả năng xảy ra. Tu vi như hắn quả là quá yếu, không cách nào chống lại lực hút của không gian.
Chuyện xuyên không tại Địa Cầu là không tưởng, nhưng tại những hành tinh như Quỳnh Phụ Tinh thì chẳng lạ lẫm gì. Trao đổi một hồi, lão béo liền bảo:
- Nếu vậy xem ra hắn thực sự xui xẻo. Được rồi để ta tra hỏi thêm xem có đầu mối gì không?
Nói đoạn lão quay về phía Phạm Văn Long cao giọng nói:
- Hãy nói rõ tình hình của ngươi cho ta. Cấm không được giấu diếm.
Phạm Văn Long tỏ vẻ đăm chiêu, thở dài đáp:
- Vãn bối vốn một thân một mình, cha mẹ mất từ nhỏ, được người ta nhặt về nuôi dưỡng. Mấy năm trước cả gia đình gặp biến cố, hiện tại cũng chẳng còn ai thân thích.
Câu chuyện trên đều do lão Kim truyền đạt, Phạm Văn Long cứ vậy nhất nhất trả lời theo. Tuy nhiên, trong lòng Phạm Văn Long bỗng cảm thấy xúc động vô cùng. Nội dung câu chuyện cũng chính như kể về số phận đáng thương của hắn vậy.
Hai vị trưởng lão sau một hồi bàn luận tỏ vẻ nghi hoặc, lại nhìn vẻ mặt buồn bã tang thương của Phạm Văn Long thì âm thầm trao đổi ánh mắt.
Hồi lâu, lão béo Quân trưởng lão lười biếng phất tay bảo:
- Ta thông báo cho ngươi biết, hiện tại ngươi đang ở An Ký Tây đại lục, mà địa phương này thuộc phạm vi Thánh Viện, vậy nên ngươi cần chú ý mọi hành vi của bản thân. Thôi, lui ra đi, ta sẽ cho người phân phó sau.
- Vãn bối xin cáo lui!
Phạm Văn Long chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao nhưng hiển nhiên ý đuổi khách đã rõ, hắn đành chắp tay chào hai người, nhanh chóng cất bước ra khỏi đình viện.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK