• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

56

Kết thúc tiết tự học buổi tối, Trần Gia Huy và Từ Thành ngay lập tức tới thăm bọn họ.

"Thu Thu ơi!" Vừa vào cửa, Trần Gia Huy đã khóc lóc muốn nhào vào người của Thu Diệc Diệu.

Kết quả khi khoảng cách với Thu Diệc Diệu chỉ còn có 20cm thì lại bị Khương Nặc kéo ra.

"Cách xa một chút, nếu cậu làm vết thương của cậu ấy rách ra thì thế nào?" Khương Nặc vô tình nói.

Cuối cùng cũng có một ngày hắn quang minh chính đại kéo Trần Gia Huy chuyên dính người ra khỏi Thu Diệc Diệu, tên ôn con này dù không có gì cũng ôm ôm dính dính với Thu Diệc Diệu suốt ngày, hắn nhìn mà khó chịu.

Trần Gia Huy trông vẻ mặt vô cảm của Khương Nặc mà rùng mình một cái, trốn đến bên cạnh Từ Thành, duy trì khoảng cách 1m với Thu Diệc Diệu, sợ đến gần một chút thôi nhỡ đâu vết thương mà rách ra thật thì Khương Nặc sẽ mắng từ trên đầu cậu mắng xuống.

Thu Diệc Diệu nhìn Khương Nặc, rõ ràng người này ở trước mặt cậu trẻ con đến không chịu được, tại sao khi ở trước người khác lại quay về với gương mặt cao quý lạnh lùng, đừng có ai tới gần như thế? Cậu cực kỳ hoài nghi không biết hắn có phải bị đa nhân cách hay không.

Thở dài, trưng vẻ mặt dịu dàng hết sức để dỗ dành Trần Gia Huy đáng thương, "Cậu đừng nghe cậu ấy nói linh tinh, tớ không sao hết, tự do đi lại, chuyện gì cũng có thể làm, chỉ là cái vải rách này băng vào trông xấu quá thôi."

Trần Gia Huy thấy trạng thái của Thu Diệc Diệu rất ổn nên cũng yên lòng, tốt xấu gì thì nếu hai người này còn nguyên vẹn đứng ở đây thì không có việc gì lớn rồi.

"Không xấu, không có xấu chút nào hết, vẫn rất là đẹp trai." Trần Gia Huy nhìn về phía cổ của Thu Diệc Diệu, do dự hỏi, "Nhưng mà, Thu Thu ơi, cổ của cậu bị sao vậy, bọn họ muốn cắt cổ của cậu sao?"

Hai bên trái phải ở cổ của Thu Diệc Diệu đều dán băng keo cá nhân, là hình hổ con trông rất đáng yêu, không phù hợp với vẻ đẹp trai siêu ngầu của cậu một chút nào. Nhưng là bất đắc dĩ bởi vì Khương Nặc lại đi mua về cái loại này.

"Đúng rồi." Thu Diệc Diệu nhớ tới hôm qua khi Khương Nặc cắn lên cổ của cậu một cái thì tức giận, "Bọn họ nhất định phải dạy dỗ tớ như thế đấy!"

Thật ra không phải là "bọn họ" mà là "cậu ta", là cái tên chó Khương Nặc kia kìa!

"Ôi..." Trần Gia Huy nghĩ thầm, cái đám côn đồ kia kinh khủng thật đấy!

"Gia Huy gây cho hai người thêm phiền phức rồi." Từ Thành lên tiếng, cậu ấy lẳng lặng đứng ở bên cạnh Trần Gia Huy, luôn có một loại cảm giác như người lớn đang bảo bọc cho một đứa trẻ.

Thu Diệc Diệu giật mình, vừa định đáp là từ bé đến lớn Trần Gia Huy đều như vậy nên cậu đã quen rồi, chẳng có gì cả, nhưng Khương Nặc lại nói, "Khách sáo rồi."

Thu Diệc Diệu: "..." Thằng khứa này hay thật đấy, tình cảm mười năm của cậu và Trần Gia Huy giờ đây đã xa cách đến độ trở thành khách sáo!

"Thế nên các bài đăng đó là thật sao?" Trần Gia Huy hỏi, cậu cũng thấy mấy tấm ảnh mà những người đó đăng lên, quả thật trông rất ghê sợ.

"Ừ." Thu Diệc Diệu gật đầu, "Lưu Dũng tìm đến giang hồ bên ngoài để chặn đường bọn tớ, chủ yếu là có người còn mang theo dao, nếu không thì chỉ với mấy tên khứa kia thì không đến mức bị thương như thế này."

Trần Gia Huy tưởng tượng đến khung cảnh khi đó thì cảm nhận được sự lạnh lẽo ập tới sau lưng. Hơn nữa nhìn ảnh chụp thì thấy, số lượng của bên kia rất nhiều, không biết Thu Diệc Diệu và Khương Nặc làm sao có thể thoát ra được giữa một đám người vây kín như vậy.



"Thu Thu ơi, cậu bị thương ở tay phải, còn băng lại như thế thì cảm giác làm cái gì cũng không tiện lắm đó." Trần Gia Huy lo lắng nhìn cậu.

"Cũng may là tự cầm bút không được nên không còn cách nào để học cả."

Trần Gia Huy lập tức hiểu rõ được ý của Thu Diệc Diệu, ha ha ha nở nụ cười – hai tên học sinh hư luôn có những ý tưởng tương đồng với nhau. Tuy rằng nói là phải chăm chỉ học tập, nhưng nếu có thể tìm cớ để học ít hơn một ngày thì cũng là được một ngày.

"Nếu không thì cậu cũng cứa lên tay tớ một dao đi? Vui vẻ nghỉ phép bảy ngày!"

Từ Thành liếc trắng mắt với Trần Gia Huy một cái, Trần Gia Huy lập tức im miệng.

"Khi nào thì hai người đi học lại?" Từ Thành hỏi, cũng lấy ra khỏi balo một xấp bài thi, "Đây là bài thi của lớp ôn luyện mới phát ra, thầy Hồng hỏi cậu đi đâu rồi đấy." Thầy Hồng là thầy giáo quản lý lớp ôn thi.

"Để xem đã." Khương Nặc không trả lời, chỉ lật lật bài thi rồi tiện tay đặt ở bên cạnh bàn. Hắn muốn để đến khi vết thương của Thu Diệc Diệu lành rồi thì hắn sẽ về.

"Các cậu như vậy thì sẽ mất rất nhiều tiết đấy." Từ Thành nói.

"Không sao đâu, Thu Diệc Diệu có tôi dạy rồi." Khương Nặc đáp.

"Còn bản thân cậu thì sao?" Từ Thành hỏi.

"Cũng không ảnh hưởng, vốn dĩ ở tiết học cũng không có gì để nghe." Khương Nặc thản nhiên nói.

"Cậu không bị thương hả?" Từ Thành nghiêm túc đánh giá Khương Nặc một lần.

"Cũng có bị thương." Khương Nặc kéo ra một ít cổ áo để lộ bả vai, "Nhưng mà lành rồi."

Thu Diệc Diệu: "..." Không bằng ngài nói mình không bị thương luôn đi.

So với vết thương của Khương Nặc, quả thật Thu Diệc Diệu bị thương nghiêm trọng hơn. Nói ra thì người khác chắc chắn sẽ không tin là hai người bọn họ đã cùng đi đánh nhau.

Cậu vốn cho rằng học sinh giỏi như Khương Nặc thì không thể đánh nhau được, ngày hôm qua xem như đã thay đổi hẳn đi tam quan của cậu, Khương Nặc chẳng những đánh được mà còn đánh rất được.

Từng động tác lưu loát của Khương Nặc phô bày ra khiến cho mấy tên côn đồ đều phải ngã xuống khóc lóc kêu cha gọi mẹ.

"Ây nha, hỏi nhiều như vậy làm gì chứ, chắc chắn là muốn ở đây để chăm sóc cho Thu Thu rồi." Trần Gia Huy kéo ống tay áo của Từ Thành, lén lút nói vào tai của cậu.

"À." Từ Thành hơi suy tư gật đầu.

"Ơ, có phải cậu cũng giống tớ không? Cậu cũng không muốn đi học hả?" Thu Diệc Diệu cười ha ha, cảm thấy như mình đã phát hiện ra được chân tướng.

Ai nói học sinh ngoan ngoãn thì nhất định sẽ tích cực hiếu học? Ai mà không muốn nằm nghỉ ngơi ở nhà chứ, đi học nhiều làm người ta mệt muốn chết!

Từ Thành: "..." Khương Nặc sẽ không thiếu chí tiến thủ như vậy đâu mà.

Khương Nặc: "Đúng rồi."

Từ Thành: "..." Cậu cũng cưng chiều cậu ấy quá rồi đấy!

Từ Thành nói với Khương Nặc kiến thức trọng điểm mà thầy đã nhắc tới ở lớp ôn tập, còn mang theo cả bài để hỏi Khương Nặc, quả thật là nắm bắt từng phút từng giây cơ hội có thể học tập, nếu không thì đêm nay chẳng khác nào công cốc. Thu Diệc Diệu và Trần Gia Huy nghe không thấy thú vị nên mới đi ra ngoài ban công hóng gió.

"Đúng rồi, sao các cậu ra ngoài được vậy?" Thu Diệc Diệu hỏi.

Trường của họ là trường nội trú, bình thường nếu không có đơn xin phép thì không thể tự ý đi ra khỏi trường.

"Trèo tường đó." Trần Gia Huy cười ha ha, "Ít nhiều gì thì bình thường cậu cũng dẫn dắt tớ mà, bây giờ đã có thể tốt nghiệp được rồi đó."

"Từ Thành đồng ý trèo tường với cậu sao?" Thu Diệc Diệu thật sự không tưởng tượng được, Từ Thành là người cổ hủ cố chấp, chẳng lẽ không kiên định được với việc đi ra ngoài bằng cổng mà lại trèo tường ư?

Trần Gia Huy không đáp là cậu ấy có tình nguyện hay không mà phất tay, "Cậu đừng nói nữa, Từ Thành cái đồ ấy quá là ngốc nghếch! Bị kẹt ở trên tường rất lâu cũng không lật người lại được, cậu ấy mà chậm một chút là giáo viên đã tới rồi."



Thu Diệc Diệu bị chọc cho cười, tưởng tượng tới hình ảnh lúc ấy nên cười rất lâu.

Sau đó dần thu nụ cười lại, vẻ mặt như đang tìm tòi nghiên cứu nhìn Trần Gia Huy, "Cậu thành thật đi, cả hai hẹn hò rồi phải không?"

Câu hỏi này của Thu Diệc Diệu đến bất chợt, dưới bầu trời đêm ánh mắt của Trần Gia Huy lập tức sáng lên.

Cậu không dám nhìn vào đôi mắt của Thu Diệc Diệu, một hồi lâu mới cúi đầu ngại ngùng bảo, "Đúng rồi."

"Ngầu quá đi người anh em! Đã bao lâu rồi chứ! Cuối cùng chuyện yêu thầm cũng có kết quả! Mộng đẹp trở thành sự thật! Cùng với nam thần... ư..."

Thu Diệc Diệu gào thét không ngừng nên bị Trần Gia Huy bóp miệng.

Trần Gia Huy cẩn thận nhìn vào bên trong, "Cậu nhỏ giọng đi mà!"

"Ưm ¥& ( @) *..."

"Đừng có nói lung tung nữa!"

"Là cậu nói đấy nha, tớ mà buông tay ra thì cậu đừng có mà nói bậy nữa!"

"Ưm ưm!"

Trần Gia Huy buông tay.

"Không phải là không nói cho cậu, nhưng mà vì Từ Thành rất ngại nên cậu ấy không muốn để cho người khác biết."

Thu Diệc Diệu tỏ vẻ hoàn toàn có thể hiểu được, "Ừ, dù sao đây cũng là chuyện bình thường với một số người thôi, ít đi một người biết thì bớt đi một việc, cũng là để bảo vệ hai người các cậu."

Trần Gia Huy gật đầu, chủ động nói thẳng, "Ngày hôm qua lúc cậu ấy tới tìm tớ, cảm giác là cậu ấy cũng đã cảm nhận được tâm ý của tớ rồi."

"Lúc đó cậu ấy hoảng loạn lắm, tớ thấy được ngay là có thể cậu ấy cũng có cảm tình tốt với tớ."

"Khi đó trong đầu tớ chỉ có bất chấp tất cả, ngược xuôi ngang dọc cũng đã như cho tớ một nhát dao rồi mà, nếu cứ yên lặng thì tớ sẽ đau đớn đến nỗi treo cổ ở đây không muốn sống nữa."

Thu Diệc Diệu nhìn cậu.

"Sau đó tớ đã thổ lộ."

"Cậu ấy đồng ý ngay à?"

"Ừ, cậu ấy bảo chưa từng yêu đương nhưng mà có thể thử ở bên nhau."

Thu Diệc Diệu không ngờ được, người trông tính cách có hơi cổ hủ mộc mạc lại chấp nhận mối quan hệ này dễ dàng như vậy.

"Có lẽ là bởi vì thấy tớ khóc đấy." Trần Gia Huy nở nụ cười, "Nói không chừng lại chỉ là an ủi tớ thôi."

Thu Diệc Diệu vỗ vai cậu, "Có thể đấy nhóc tâm cơ, cũng thủ đoạn quá nhỉ?"

Nhìn thấy nước mắt thì sẽ luôn mềm lòng.

Thu Diệc Diệu nhớ đến hôm qua sau khi bị Khương Nặc cắn, vốn là rất tức giận, nhưng khi thấy Khương Nặc ngơ ngẩn nhìn vết thương ở cổ cậu ngay sau đó, tức khắc cậu đã trở nên mềm lòng đến rối tinh rối mù.

"Đúng rồi, Thu Thu, sao cậu phát hiện được vậy? Đúng là mũi chó quá thính!"

"Cậu mới là chó đấy!" Thu Diệc Diệu mắng, "Người sáng suốt thì đều có thể nhìn ra được, hơn nữa tớ còn thấy hai cậu nắm tay."

Khi Trần Gia Huy bị Khương Nặc mắng "cách xa một chút", Trần Gia Huy đã vô thức trốn ở bên cạnh Từ Thành. Cậu thấy Từ Thành đưa tay ra nhéo nhéo tay của Trần Gia Huy thì phát hiện là có gì không đúng.

Sau đó lại nhìn thấy hai người sóng vai đứng ở bên nhau, Từ Thành giống như là một người lớn đang bảo bọc cho Trần Gia Huy, cậu lại càng thấy ở giữa hai người đã sinh ra thứ chemistry nào đó.



*Chemistry có nghĩa đen là hóa học. Trong văn hóa đại chúng, từ này thường được dùng như một phép ẩn dụ để mô tả kết nối vô hình về mặt cảm xúc khi hai người ở bên nhau. Chemistry thường được sử dụng trong các mối quan hệ lãng mạn.

Tình cảm giống như là thứ huyền huyễn, có đôi khi nhìn thấy hai người nhưng lại không thấy được sự kết nối lẫn nhau này, sự thật chứng minh là cho dù họ có ở bên nhau thì cũng sẽ rất nhanh mà chia tay.

Nhưng khi Thu Diệc Diệu nhìn thấy tương tác giữa Từ Thành và Trần Gia Huy thì có ngay một loại cảm giác mập mờ không rõ ràng, vừa nhìn đã thấy toả ra hơi thở của tình yêu màu hồng phấn.

Trần Gia Huy lẩm bẩm, "Được rồi, vậy thì sau này xem ra tớ phải cẩn thận hơn một chút khi ở trường. Thu Thu, ngàn vạn lần đừng có nói với người khác nha."

"Yên tâm đi." Thu Diệc Diệu dựng ngón trỏ và ngón giữa lên, "Việc này chỉ có trời biết, đất biết, tớ biết."

Ở phòng khách bên này cũng đã diễn ra một cảnh tượng tương tự.

"Làm sao cậu biết được!" Tay đang cầm bút viết của Từ Thành run lên, hoảng hốt mở to hai mắt nhìn Khương Nặc.

"Yên tâm." Khương Nặc vỗ vỗ vai cậu. "Không ai nói cả, tự tôi nhìn ra thôi."

"Rõ ràng lắm sao?" Từ Thành run rẩy, cậu thật sự rất sợ việc này bị giáo viên và bạn học phát hiện rồi tin đồn nhảm truyền ra trong trường, như vậy thì cậu sẽ không có can đảm để yêu đương nữa.

"Cũng được, không rõ ràng lắm, nếu có người hỏi cậu thì cậu cứ dựa vào việc nói là anh em tốt, biết rồi chứ?"

"Vậy còn cậu, tiến độ bây giờ thế nào rồi?" Qua một lúc lâu Từ Thành mới hỏi.

Khương Nặc nhướng mày, không ngờ một người hơi ngốc như Từ Thành mà ở phương diện tình cảm cũng có thể nhìn ra.

Rõ ràng đến mức đó sao?

Từ Thành tiếp tục giải thích, "Không phải là tôi nhìn ra đâu, là Trần Gia Huy nói cho tôi biết."


Thì ra là như vậy, Khương Nặc thở một hơi nhẹ nhõm.


Giữa hắn và Thu Diệc Diệu, Khương Nặc cũng đã thử qua rồi, hắn cảm thấy nhóc ngốc Thu Diệc Diệu vẫn chưa thật sự rõ mối quan hệ giữa cả hai là gì.


Khi hắn có ý đồ tới gần, trong ánh mắt của Thu Diệc Diệu xuất hiện sự sợ hãi và né tránh. Đối phương dường như cũng có tình cảm với hắn, nhưng mà lại không xác định được quá rõ ràng.


Cho dù bây giờ trong lòng hắn đang mang theo một tình yêu không có nơi chất chứa, nhưng cũng chỉ có thể tự mình chịu đựng.


Hắn sợ nói ra sẽ doạ cho bé thú nhỏ này bỏ chạy, đó là cảnh tượng mà hắn không muốn nhìn thấy nhất.


Tình nguyện làm bạn cả đời cũng tốt hơn là... trở thành người xa lạ.


"Còn cần phải tiếp tục cố gắng." Khương Nặc đáp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK