• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

30

Tất cả mọi người đều đang tập trung vào tình huống ở trên sân thi đấu, tiếng hò hét cổ vũ truyền đến từng trận, không ai chú ý tới ở bên dưới đồng phục học sinh đang xảy ra chút chuyện nhỏ gì.

Tình cảm bí mật mà ngượng ngùng giữa thiếu niên, như là đoá hoa anh thảo vào ban đêm nở rộ, chỉ có ánh trăng mới có thể thưởng thức được dáng vẻ đẹp đẽ này của chúng.

Khương Nặc cảm thấy người ở trong lồng ngực thoải mái cọ cọ về phía hắn, chóp mũi vẽ ra hình dạng không rõ ràng lên lòng bàn tay hắn.

Hắn mỉm cười khi động vật nhỏ kia rúc vào lồng ngực để hưởng thụ cảm giác tuyệt vời này, đột nhiên ngón tay hắn bị răng của Thu Diệc Diệu cắn một cái.

"A!"

Ngón tay bị chiếc răng sắc nhọn cắn đau nhưng rất nhanh đã buông lỏng ra, vậy mà người ở trong lồng ngực còn giả vờ ngủ.

"Làm sao thế?" Một bạn học ở cạnh khó hiểu hỏi.

"À, không có việc gì, người kia ném lao trông lợi hại quá thế nhưng lại bị sơ suất." Khương Nặc nhìn vào trong sân, cũng chẳng biết là mình đang nói ai nữa.

Bạn học kia "à" một tiếng, nghi hoặc nhìn sang hướng sân thể dục đang thi đấu ném lao.

Thực hiện được trò chơi xấu, người ở trong lồng ngực cười đến nỗi toàn thân run rẩy. Khương Nặc hung hăng nhéo nhéo cằm của Thu Diệc Diệu.

Thu Diệc Diệu đột nhiên cảm thấy rất thú vị, dưới ánh sáng rõ như ban ngày, có rất nhiều người đang ngồi rải rác nhưng chỉ cần một chiếc áo đồng phục học sinh thì cũng chẳng ai biết cậu đang làm cái gì. Bọn họ ồn ào rồi lại vội vã đến và đi, chỉ có một chiếc áo đồng phục thôi là đã có thể tách biệt ra khỏi bọn họ.

Làm loạn trong chốc lát thì cơn buồn ngủ lại chậm rãi nổi lên, Thu Diệc Diệu bất tri bất giác khép lại mắt, cứ như vậy gối đầu lên chân của Khương Nặc ngủ thiếp đi.

"Đây là ai vậy?" La Thiên Địch vừa mới từ sân thể dục trở về, rầm rầm đi tới ngồi xuống bên cạnh của Khương Nặc.

"Thu Diệc Diệu, cậu nói chuyện nhỏ tiếng một chút." Khương Nặc đè thanh âm xuống nói với La Thiên Địch.

La Thiên Địch nhìn thoáng qua chỗ người đang nằm kia, dùng cái loại giọng điệu thường trêu chọc nữ sinh đang thầm mến ai cười bảo, "Chậc chậc chậc, Khương ca có vấn đề rồi nha."

Khương Nặc có lệ "ừ" một tiếng.

"Nếu không phải biết cậu đang diễn thì tôi cũng sắp tin rồi." La Thiên Địch lấy một cái đệm từ chỗ trống bên cạnh ra, lót xuống bên dưới mông, "Chỗ xi măng này cứng quá."

"Cậu có thể im lặng được không?" Khương Nặc nhìn cậu ấy một cái, cảm giác là người trong lồng ngực đang động đậy, nhưng cũng may hô hấp đã đều trở lại rất nhanh, không có bị đánh thức.

"Diễn nữa rồi, nhóm quan sát chuyện yêu đương cũng đâu có ở đây, đến lúc đó thì tôi cũng không thể biểu đạt lại được cái tình thâm ý thiết của cậu ngay lúc này."

"Nhưng mà anh em hiểu cậu, Khương ca của chúng ta từ trước đến nay đều làm việc chu toàn, cho dù ở là nơi không có người thì cũng duy trì tiêu chuẩn yêu cầu nghiêm túc, tôi phải dùng cậu để làm chuẩn rồi."

"Tôi nói nha..."

La Thiên Địch vẫn luôn lải nhải không dứt, Khương Nặc thở dài, ra ý bảo La Thiên Địch đưa đầu lại đây. La Thiên Địch không hiểu cho nên đưa đầu tới, không ngờ Khương Nặc lại đưa tay bóp miệng của cậu.



"Ôi ôi..." La Thiên Địch phát ra những tiếng giãy dụa, vô dụng thôi vì Khương Nặc ra tay cũng quá độc ác, bóp miệng mà cũng dùng nhiều sức vậy sao?

"Tui mà nói nữa thì sẽ toang..." Thanh âm của La Thiên Địch bị bàn tay của Khương Nặc bóp nghẹn lại.

Khương Nặc buông tay ra.

"Cậu bảo, không nói nữa?"

Giọng điệu của Khương Nặc trầm thấp, lời nói không có nửa ý đùa giỡn, La Thiên Địch luôn cảm thấy dáng vẻ này giống như là loài thú dữ uy hiếp, hệt như mang bụng đói kêu vang rằng đã tìm được thấy một con mồi muốn nhai nuốt vào bụng, phát ra cảnh cáo đối với những động vật khác có ý đồ đoạt thức ăn.

La Thiên Địch nhất thời kinh hoàng, thở hổn hển, gật đầu xuống thật mạnh.

Không biết qua bao lâu, Thu Diệc Diệu cảm thấy như có người nhẹ nhàng lay cậu.

"Dậy thôi, tới lễ bế mạc rồi." Giọng nói của Khương Nặc từ bên ngoài áo khoác truyền đến.

Xung quanh cũng rất ồn ào, cảm giác như tất cả mọi người đều đang nhao nhao thu dọn đồ đạc để rời đi.

"Ừm —— mấy giờ rồi?" Thu Diệc Diệu xốc áo khoác lên, mơ màng ngồi dậy.

"Bốn giờ rưỡi, lễ bế mạc sắp bắt đầu rồi, khán đài cần phải được dọn dẹp."

Bốn giờ rưỡi? Vậy mà lại ngủ lâu như thế.

"Ây, phiền cậu quá." Thu Diệc Diệu dụi mắt, lễ bế mạc lại là các ban lãnh đạo lên nói chuyện cho xem.

Khương Nặc vỗ vỗ cậu, đứng dậy xoay người thu dọn đồ đạc, "Nếu còn buồn ngủ thì một lát nữa đứng dựa vào người của tôi."

"Cậu không cần lên đài để phát biểu sao?" Nếu như việc này là vào trước đây, chắc chắn Thu Diệc Diệu sẽ tìm cho mình một lý do để chuồn mất, nhưng bây giờ cậu cảm thấy cái đề nghị này cũng không tồi.

Khương Nặc khẽ cười một tiếng, "Làm gì có nhiều yêu cầu bảo tôi diễn thuyết như thế."

"À..." Thu Diệc Diệu vẫn còn đang rối bời giữa việc có bỏ trốn hay không, cuối cùng cảm thấy ở lại cùng với Khương Nặc cũng khá tốt, vì thế cậu chậm rãi thu dọn đồ đạc ở trên chỗ ngồi của mình, uống xong chai nước, ném đi.

"Lễ bế mạc rất nhanh, chủ yếu là để mọi người lên đài nhận giải thôi. Cậu không muốn xem thành tích của lớp chúng ta như thế nào sao?"

Thành tích lớp, đối với Thu Diệc Diệu của quá khứ mà nói thì cậu còn chẳng thèm xem dù chỉ là một con chuồn chuồn bay vào lớp, nhưng hôm nay cậu lại bị lời nói của Khương Nặc làm cho có chút động lòng.

Thu Diệc Diệu đứng dậy duỗi thắt lưng, dọn dẹp đồ đạc trên khán đài rồi đi cùng Khương Nặc về phía lớp của mình.

Mọi người đều đã đến khá đông đủ, các lãnh đạo ở trên đài chủ tịch thúc giục không ngừng.

Mỗi lớp xếp thành hai hàng, nữ sinh đứng ở phía trước còn phía sau là nam sinh, thế nên Thu Diệc Diệu và Khương Nặc sóng vai đứng cùng nhau ở cuối hàng.

"Thu Thu, cậu mà cũng tới tham gia lễ bế mạc hả?" Trần Gia Huy đứng ngay ở trước bọn họ, gương mặt chỉ toàn vẻ như bị sét đánh.

Thu Diệc Diệu khẽ hừ một tiếng, "Không được sao?"

"Không phải là không được mà là không khoa học."

Lãnh đạo nhà trường bắt đầu đọc diễn văn nghi lễ bế mạc, dựa vào tính tình của Thu Diệc Diệu thì vừa nghe lãnh đạo nói chuyện chắc chắn sẽ bắt đầu uể oải buồn ngủ. Khương Nặc xoay đầu nhìn nam sinh ở bên cạnh mình, chỉ thấy cậu vậy mà không có nhắm mắt ngủ gật, ngược lại còn mở to mắt, vô thần nhìn chằm chằm vào chiếc gáy phía trước tới ngẩn người.

Lông mi của Thu Diệc Diệu rất dài, luôn chớp nhẹ, nếu bỏ qua chuyện tính cách nóng nảy ngày thường của cậu mà chỉ với ánh mắt không có tiêu cự thế này thôi, thoạt nhìn rất đáng yêu.

Nếu ngoan một chút thì tốt rồi, Khương Nặc nghĩ.

Áo khoác đồng phục mùa thu rộng thùng thình, hai người thì lại ở rất gần nhau, Khương Nặc thật sự không nhịn được, vì thế dùng bàn tay giấu trong ống tay áo lặng lẽ chạm vào bàn tay cũng đang ở bên trong ống tay áo của Thu Diệc Diệu.

Tay của hắn móc lấy ngón út của cậu.

"?" Thu Diệc Diệu phục hồi tinh thần lại.

"Cậu không mệt sao?" Tay Khương Nặc vẫn còn khều, ngoài miệng lại như chẳng có việc gì mà hỏi.

"Không mệt, tôi tỉnh rồi." Chỉ là cảm thấy nhàm chán, khi lấy lại tinh thần thì cảm thấy mình quá ngu xuẩn.



Ông đây vừa rồi uống nhầm thuốc gì vậy, muốn đứng ở đây chờ cho tới khi nghi lễ bế mạc kết thúc à? Về phòng học nằm ra không tốt hay sao? Lên sân thượng chơi trò chơi không thơm hơn hay sao?

Ngón tay của Khương Nặc vươn tới ống tay áo của Thu Diệc Diệu, động động nơi này, chạm chạm vào nơi khác. Thu Diệc Diệu vừa tỉnh dậy nên có hơi mang chút tức giận của khi phải rời giường*, bị hắn chọc cho mất kiên nhẫn, vậy nên đột nhiên dùng ngón tay của mình cuốn lấy ngón tay của đối phương, bắt đầu phản kích.

*Thông thường thời điểm vừa tỉnh dậy là khi cảm xúc của con người tệ nhất.

Cứ như vậy cơn buồn ngủ thật ra đã chẳng còn nữa, cũng chẳng còn trừng mắt nhìn gáy của người khác tới ngốc, ở thế giới giấu dưới ống tay áo, dùng tâm hiếu thắng trẻ con thúc đẩy mà đánh đến khí thế ngất trời.

Thu Diệc Diệu kéo ngón trỏ của Khương Nặc, bị hắn xoay tròn tránh đi, ngón trỏ nhẹ nhàng cọ ở trong lòng bàn tay cậu.

Thu Diệc Diệu tiếp tục công kích còn Khương Nặc thì trốn.

Ngay sau đó, Khương Nặc chuyển sang tấn công, dùng ngón áp út móc lấy ngón áp út của Thu Diệc Diệu.

"Phần tiếp theo sẽ là tiến thành trao giải cho khối lớp 11." Lãnh đạo nhà trường hắng giọng nói.

"Đến chúng ta rồi." Khương Nặc tỏ vẻ ngừng chiến sau đó giữ lấy ngón tay đang tiến lại, cùng Thu Diệc Diệu đan mười ngón tay vào nhau.

"Ơ, liên quan quái gì đến tôi?"

Ngoài miệng cậu tuy nói như thế nhưng tai lại vô thức dựng lên, nghe lãnh đạo đang thông báo xếp hạng.

"Hạng thứ nhất, lớp 11-10, mời đại diện lên đài lãnh thưởng."

Bên lớp 11-10 phát ra một trận hò hét hưng phấn, rất nhiều người sôi nổi xoay đầu sang, trong mắt chỉ toàn là ngưỡng mộ.

Phì, Thu Diệc Diệu không quan tâm.

"Hạng thứ hai, lớp 11-1."

Lớp 1 ở bên kia cũng truyền tới một trận ồn ào.

Đây là lớp của Từ Thành nên Trần Gia Huy vừa định nhảy nhót hoan hô đã bị Khương Nặc ấn xuống.

Trần Gia Huy lập tức ý thức được là hành động của mình không ổn, xoay về phía sau tỏa ra một ánh mắt cảm ơn. Nếu như cậu thật sự hưng phấn hét to lên, đoán chừng sẽ rước lấy toàn bộ ánh mắt của cả lớp.

Thu Diệc Diệu cười nhạo một tiếng.

Lễ trao giải chỉ mời đại diện của ba lớp lên đài phát biểu, bây giờ chỉ còn một suất, toàn bộ các lớp 11 còn lại đều vừa nôn nóng và vui vẻ nhìn chằm chằm vào lãnh đạo đang đọc bảng xếp hạng.

"Hạng thứ ba——" Ông tạm dừng lại, "Lớp 11-3!"

Học sinh của lớp 11-3 đương nhiên là bị kết quả này làm cho kinh hãi, mọi người đầu tiên là sửng sốt một giây sau đó mới bắt đầu điên cuồng hoan hô.

Thành tích năm trước của lớp bọn họ vô cùng tệ, thuộc loại xếp chót của cả khối, năm nay vậy mà lại biến thành một con hắc mã làm cho các lãnh đạo trường cảm thấy không thể tưởng tượng được, lúc thông báo giọng điệu còn mang theo chút do dự.

"Lên đài nhận thưởng kìa, ai đi đi?"

"Lớp trưởng?"

"Diệu ca đi, thi đấu lần này đều nhờ vào cậu ấy mà."

Mọi người đều sôi nổi đưa ánh mắt xuống bên dưới hàng cuối cùng, nhìn thấy hai người đang ở rất gần với nhau.

Bọn họ đều cho rằng hai người chỉ đang đứng quá gần, chẳng ai phát hiện bên dưới tay áo rộng thùng thình kia hai người bọn họ còn đang nắm tay.

"Đừng nhìn, tôi không đi đâu." Thu Diệc Diệu nói.

"Lớp phó thể dục đi đi." Khương Nặc cũng không buông tay ra, dùng cằm chỉ vào Viên Chí Kiệt.

Hiển nhiên Viên Chí Kiệt đối với sự sắp xếp này rất là vui vẻ, lập tức nhảy lên, hưng phấn tới mười phần reo lớn, "Được! Tôi đi!"

Thu Diệc Diệu mỉm cười chế giễu một tiếng, "Quỷ trẻ con."

Vừa rồi lúc cậu nói chuyện, tuy dáng vẻ như việc chẳng liên quan gì đến mình trông rất ngầu và cuốn hút, nhưng bây giờ vẫn đại phát từ bi cho một ánh mắt nhìn về phía đài chủ tịch.



Viên Chí Kiệt là một đứa trẻ ngốc nghếch to con, ôm cúp và giấy khen mừng rỡ đến không thể khép được miệng trên đài, lớp 3 còn to gan lấy hẳn điện thoại ra để chụp cho cậu ấy một tấm ảnh.

Tất cả mọi người đều hưng phấn cực kỳ.

Thứ hưng phấn này vẫn tiếp tục kéo dài tới tận tiết tự học buổi tối.

"Nói cho các cậu nghe, lúc mà vượt rào ở đường đua 100m, người anh em ở làn bên phải phía trước còn ngã xuống ngay trước mặt tôi. Cũng may là tôi phản ứng rất nhanh, giày đinh chỉ cọ qua cậu ta một chút, nếu không đôi giày này đã dẫm toàn bộ lên mặt của cậu ta rồi... chậc chậc chậc..."

"A... nguy hiểm quá, trân trọng mạng sống của mình, rời xa sân đấu."

"Em gái cậu, cũng không khoa trương đến vậy đâu. Đổ máu, mang sẹo là huy chương tuyệt vời nhất của đàn ông. Cậu ta tuy bị thương nhưng mà em gái thầm mến cậu ta là người đầu tiên lao tới đấy, nói không chừng tôi còn đã thúc đẩy một mối nhân duyên."

Giọng nói của nam sinh rất lớn, ríu rít ồn ào làm cho Thu Diệc Diệu đau não, muốn đi ra ngoài phòng học để hít thở không khí không ngờ bị Ngô Mộng Tuyết kéo lại.

Ngô Mộng Tuyết lướt qua bảng phiếu bầu, lên tiếng, "Cậu xem đi, trải qua cái đại hội thể thao lần này số phiếu của hai người đều tăng lên, càng ngày càng có nhiều người chú ý đến cả hai đó."

Thu Diệc Diệu nhìn qua, số phiếu của cậu hiện tại không khác với Khương Nặc lắm, chỉ hơi thấp hơn một chút.

Ngô Mộng Tuyết rời khỏi bài đăng này, nhấn vào một bài đăng khác có tên là [Phi thuyền Nặc Diệu] ân ái hàng ngày].

"Đây là bài đăng gần nhất mà tôi xem đó." Ngô Mộng Tuyết nói, "Các chị em ở bên trong tổng kết tương tác của hai người và những gì hai người làm cho nhau, ngọt chết tôi luôn."

Thu Diệc Diệu xấu hổ: "Phi thuyền Nặc Diệu là cái thứ quỷ yêu gì vậy? Là cái đội quân phi tiêu chuẩn bị đăng bài phát động hả?"

Những nữ sinh này quá là lợi hại, có nhiều chuyện cậu là đương sự mà còn quên mất vậy mà mọi người còn nhớ kĩ hơn cậu.

Ngô Mộng Tuyết: "Cậu không cảm thấy cái từ [Phi thuyền Nặc Diệu] này nghe rất hay sao?Tưởng tượng một chút đi, sau khi trái đất này đi vào tận thế, chỉ có hai người các cậu ở ngoài không gian cưỡi phi thuyền Nặc Diệu này bay và bay, có nhau nơi vũ trụ vĩnh hằng."

Thu Diệc Diệu bị Ngô Mộng Tuyết làm cho lung lay, vậy mà lại cảm thấy cái tên này nghe cũng không tệ nhỉ?

Ngô Mộng Tuyết thấy thế nên rèn sắt ngay khi còn nóng, "Diệu ca, bỏ qua những chuyện này thì cậu có còn vì Khương ca mà làm gì khác không? Tôi có thể giúp cậu viết ở nhóm [Phi thuyền Nặc Diệu] này, đây chính là mấu chốt để cho cậu giành thêm được phiếu bầu đấy, các chị em tới sau sẽ xem cái này để ôn lại chuyện, sinh ra ấn tượng tốt với hai cậu."


Thu Diệc Diệu nghĩ cũng cảm thấy có lý, vì thế kỹ tỉ mỉ nói hết những chuyện tốt cùng với Khương Nặc ra để cho Ngô Mộng Tuyết ghi lại.


"Ừ ừ." Ngô Mộng Tuyết vừa nghe vừa đánh chữ nhanh trên điện thoại.


Mạch não đơn thuần của Thu Diệc Diệu căn bản là không hiểu Ngô Mộng Tuyết có ý đồ khác.


Nếu trực tiếp bảo Thu Diệc Diệu nói một câu về hoạt động tương tác ngọt ngào hàng ngày của cậu ấy và Khương Nặc, chắc chắn là Thu Diệc Diệu sẽ không nói, nhưng chỉ cần dùng phiếu bầu làm mồi nhử, con cá Thu Diệc Diệu sẽ mắc câu ngay.


Bằng cách này, cô cùng với các chị em của mình có thể càng thêm vui sướng đu couple.


Diệu ca, xin lỗi nha.


Chị em học tập vất vả như thế, làm cho mọi người vui vẻ một chút thôi nhất định cậu sẽ không để ý đâu, đúng không nào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK