52
Thời tiết thay đổi rất nhanh, mấy tràng mưa thu qua đi, lá bạch quả bên ngoài cửa sổ đã rơi xuống hết cả thảy.
Trần Gia Huy gần đây như thần long chỉ thấy đầu không thấy đuôi, lần trước nghe cậu ấy bảo muốn tỏ tình với Từ Thành nhưng cũng chưa nói cụ thể là khi nào. Hôm nay ngày này cuối cùng cũng đã đến.
Trần Gia Huy liên tục quay đầu lại nhìn đồng hồ treo phía sau lớp học.
Cậu cảm thấy đứng ngồi không yên, không ngừng nghĩ về cảnh một lát nữa đưa bánh kem cho Từ Thành thì lời thoại phải nói sẽ ra sao.
Rốt cuộc khi quay lại lần thứ n thì bị Thu Diệc Diệu dùng bút gõ cho quay lên, "Cậu có biết phiền hay không?"
Giọng điệu và dáng vẻ lạnh lùng chẳng còn kiên nhẫn nữa, là phong cách từ trước tới nay của Thu Diệc Diệu, nhất định là đã bị Trần Gia Huy làm cho phiền thật, Khương Nặc nghĩ.
Có chút đáng yêu.
Bánh kem là do Thu Diệc Diệu trốn học cùng với Trần Gia Huy đi lấy, là hình nửa bán cầu màu xanh nước biển, hoàng tử nhỏ tóc vàng đứng bên cạnh những đóa hồng nở rộ, cúi đầu dịu dàng nhìn những bụi hoa.
Có thể thấy chiếc bánh kem này được làm hết sức chân thành, mỗi một cánh hoa đều được vẽ ra rất tỉ mỉ mà hoàng tử bé có vẻ ngoài cũng có chút giống Từ Thành, đặc biệt hơn nữa là cặp kính gọng đen có tính chất biểu tượng của cậu ấy, quả thật là hoàng tử bé phiên bản Từ Thành.
Thu Diệc Diệu quá mức lạnh lùng, vẻ mặt của Trần Gia Huy lại như đưa đám chuyển sang Khương Nặc, ý muốn nhận được một chút an ủi từ đây.
Ai ngờ đôi vợ chồng chó này đều cùng một cái nết, Khương Nặc cũng dùng vẻ mặt không có cảm xúc nhìn cậu, tuy rằng một câu cũng chưa nói nhưng từ trong ánh mắt của hắn có thể đọc được – nếu còn quay xuống một lần nữa thì cậu chết chắc.
Vì thế Trần Gia Huy nơm nớp lo sợ không dám quay xuống thêm nữa, cứng rắn chịu đựng cho đến khi chuông tan học vang lên.
Lúc Trần Gia Huy đứng dậy thiếu chút nữa là chân đã mềm nhũn, vất vả lắm mới dịch đến cửa phòng học thì thấy Thu Diệc Diệu và Khương Nặc cũng đi theo ở phía sau.
Khương Nặc: "Bọn tôi đi cùng cậu."
"Cho cậu thêm can đảm." Thu Diệc Diệu làm động tác cổ vũ.
Hai người họ vừa đi tới nơi này thì ngay tức khắc Trần Gia Huy cũng đã có thêm tự tin, cậu ấy ôm bánh kem, đôi mắt lấp lánh, "Các cậu đúng là đẹp trai khí phách nhất cái thế giới này luôn đó!"
Để tới lớp 11-1 thì phải đi ngang qua mấy lớp nữa, nếu là bình thường có ai ôm bánh kem đi trên hành lang thì chắc chắn sẽ thu hút nhiều bạn học vây xem, Trần Gia Huy không muốn như vậy.
Hôm nay Thu Diệc Diệu và Khương Nặc đi ở phía trước cậu, Trần Gia Huy khiêm tốn ôm hộp bánh kem đi theo phía sau nhưng chẳng ai chú ý tới.
Bởi vì cho dù là Thu Diệc Diệu và Khương Nặc xuất hiện ở nơi nào thì bọn họ nhất định sẽ là tiêu điểm ánh mắt của tất cả mọi người.
Một đường bình an vô sự đến thẳng cửa lớp 1.
Càng đến gần thì càng khẩn trương.
Trần Gia Huy cúi đầu, thầm nhẩm lại những lời thoại mà cậu đã ghi nhớ ở tiết tự học buổi tối nhiều lần, đang muốn nhấc chân đi về phía trước thì cậu lại thấy hai anh lớn ở trước mặt mình dừng chân.
"Làm sao thế?" Trần Gia Huy thiếu chút nữa là va vào lưng của hai người, vội vàng dừng lại để che chở cho chiếc bánh kem.
Thu Diệc Diệu và Khương Nặc bỗng nhiên không nói chuyện, không khí rất lạ kỳ, Trần Gia Huy chen qua vai của hai người để nhìn về phía trước thì thấy Từ Thành vậy mà lại đang đứng ở hành lang, xoay lưng về phía bọn họ.
Nhưng mà trước mặt Từ Thành, có một nữ sinh.
Nữ sinh kia có vẻ ngoài vô cùng đáng yêu, dáng người nhỏ nhắn, đôi mắt to lớn cùng với mái tóc ngang vai trông có vẻ hoạt bát và nghịch ngợm.
Mà ở tay của nữ sinh cũng có cầm một chiếc bánh kem, bên trên còn cắm ngọn nến số 17, ánh nến trước gió nhẹ nhàng lay động.
Lúc này học sinh của lớp 1 cũng phát hiện ra bên ngoài phòng học "có chuyện", họ hò hét lao ra để vây xem, ồn ào náo nhiệt.
"Hẹn hò đi! Hẹn hò đi!"
Mọi người đều hô to rồi cùng cười.
Từ Thành ở trong sự náo nhiệt hô hào của các bạn học mà ửng đỏ mặt, cậu nhận lấy bánh kem trên tay của nữ sinh.
Âm thanh càng thêm ầm ĩ.
Nhận lấy bánh kem, theo một nghĩa nào đó là đã bị nữ sinh này thu hút.
Từ Thành sao có thể như vậy?
Thu Diệc Diệu chau mày, xoay người để xem trạng thái của Trần Gia Huy thì lại phát hiện đôi mắt của cậu ấy đã đong đầy nước.
"Cậu——"
Cậu vừa định nói chuyện, tay của Trần Gia Huy đã vì run rẩy mà không thể ôm bánh kem được nổi nữa.
Trước đó run rẩy là vì sốt ruột nhưng giờ đây run rẩy là bởi vì đau lòng và thất vọng.
Lần đầu tiên cậu hết mình thích một nam sinh như vậy.
Thế nên cậu đã chuẩn bị dùng lần đầu tiên trong đời mình để tỏ tình với cậu ấy, vì vậy mà tốn rất nhiều tâm tư.
Cậu không có nói với hai người Thu Diệc Diệu là ở sâu bên trong bánh kem còn có một mảnh giấy, nếu như Từ Thành ăn xong bánh kem của cậu rồi thì sẽ phát hiện.
Bánh kem rơi trên mặt đất, tuột khỏi hộp chia làm hai ngã, tinh cầu màu lam vỡ nát lộ ra phần bên trong của bánh kem.
Trần Gia Huy thì xoay người đi, chạy về hướng ngược lại.
Cho tới tận bây giờ Thu Diệc Diệu cũng chưa từng thấy Trần Gia Huy có phản ứng như thế, trước đây cho dù có bị chia tay thì cậu ấy cũng chỉ cúi chào, sau đó sẽ tốt lên. Cậu vội vàng cùng Khương Nặc nhìn nhau rồi cất bước đuổi theo.
Khương Nặc đứng ở đó, chậm rãi ngồi xổm xuống nhặt bánh kem và hộp ở dưới đất.
Thông qua chiếc hộp trong suốt có thể nhìn thấy bánh kem hình tinh cầu xanh, hoàng tử bé và hoa hồng đều đã bị phá vỡ.
Đợi khi đám người đã tản đi hết, Khương Nặc mới gọi Từ Thành đang muốn xoay người quay trở về lớp học kia.
Thấy Khương Nặc mang theo một chiếc bánh kem, Từ Thành cực kỳ kinh ngạc, "Khương ca?"
Khương Nặc không để ý tới sự ngạc nhiên của cậu ấy, lập tức hỏi, "Vừa rồi nữ sinh kia thổ lộ với cậu?"
"Ừ..." Từ Thành có chút xấu hổ gãi đầu.
"Cậu thì sao, đồng ý rồi?" Khương Nặc lại hỏi.
"Tôi nói cảm ơn, tôi sẽ cân nhắc sau." Từ Thành thành thật lặp lại câu vừa rồi một lần nữa.
"Cậu thích cô ấy à?" Khương Nặc lại tiếp tục hỏi vấn đề thứ ba.
"Không, không thích. Vừa rồi người ở đây quá nhiều, để giữ mặt mũi cho cô ấy nên tôi mới nói là sẽ cân nhắc, đang định tìm cơ hội thích hợp để từ chối."
"À." Khương Nặc gật đầu, đưa bánh kem ở trên tay cho cậu ấy, "Trần Gia Huy gửi cho cậu."
Từ Thành nhận bánh kem, gương mặt ngơ ngác, "Cậu ấy đâu rồi?"
"Vừa rồi đứng ở đây nhưng mà chạy đi rồi, bánh kem cũng quăng hỏng."
Còn không để cho Từ Thành nửa nhịp để hiểu rõ rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, điện thoại ở trong túi Khương Nặc rung lên, người gọi là Thu Diệc Diệu.
"Khương ca, không tìm thấy Trần Gia Huy, phòng học không có, nhà vệ sinh cũng không." Giọng nói của Thu Diệc Diệu vì sốt ruột mà trở nên lớn hơn, Từ Thành cách một khoảng vẫn nghe được, lập tức nhíu mày lại.
"Được rồi, cậu đừng vội, về lớp học trước đi, chúng ta phân công một chút để chia nhau đi tìm cậu ấy."
Khương Nặc ngắt máy sau đó chỉ vào điện thoại, ý bảo mình phải đi về, Từ Thành nhanh chóng lao vào phòng học cất bánh kem rồi cũng đuổi theo.
Bọn họ thương lượng với nhau, Từ Thành tiếp tục tìm ở khu dạy học, Thu Diệc Diệu tìm ở ký túc xá còn Khương Nặc đi tới sân thượng và sân thể dục để nhìn xem, phân công xong thì bắt đầu chia nhau hành động.
Mười lăm phút sau, ba người gặp lại ở cổng trường.
"Làm sao bây giờ..." Từ Thành gấp đến độ trời đang lạnh mà cũng đổ mồ hôi.
"Đừng nóng vội, Trần Gia Huy nhát gan nên sẽ không làm chuyện gì quá xúc động đâu. Đã tìm khắp trong trường học rồi, nếu không có thì khả năng là phải chạy ra bên ngoài." Thu Diệc Diệu trấn an, "Có thể là đã về nhà rồi đấy, Từ Thành, cậu đến nhà cậu ấy tìm xem, cậu biết nhà của cậu ấy ở đâu rồi chứ?"
Từ Thành gật đầu.
Thu Diệc Diệu tiếp tục nói, "Tôi và Khương Nặc đến tiệm net mà bọn tôi thường xuyên ghé để xem thế nào, ai tìm được trước thì báo vào trong nhóm một tiếng nhé."
Từ Thành gật đầu rất nhanh, không đợi Thu Diệc Diệu nói xong đã lập tức phóng ra khỏi cổng trường, bác canh cổng cũng ngăn không được nên hét lên vài tiếng, "Này này!"
Khương Nặc đi tới cất lời gọi bác, "Bác, đó là bạn học của bọn cháu, bây giờ bọn cháu đang sốt ruột đi ra ngoài tìm người, sẽ về nhanh thôi ạ!"
Thu Diệc Diệu nghe xong thì lòng lạnh đi một nửa, người bác này nổi tiếng khó khăn, là vị bảo vệ khó đối phó nhất, một học sinh giỏi bình thường như Khương Nặc làm sao mà biết được chuyện này? Cũng chẳng bịa ra một lý do gì mà ngang nhiên bảo "Đi ra ngoài tìm người"? Đùa nhau chắc? Chắc ông bác này để cho cậu đi tìm đấy!
Nhưng mà ngay giây tiếp theo cậu đã bị vả lật mặt.
"À, vậy sao, thế thì mấy đứa phải đi nhanh về nhanh nhé!"
Bác canh cửa chẳng những quen với Khương Nặc mà còn có mối quan hệ rất tốt với hắn. Nhìn thấy đó là bạn học quen biết với hắn thì không thành vấn đề nữa, dù sao cũng có học sinh ngoan Khương Nặc đưa giấy xin phép giúp cho ông rồi.
Cái danh xưng đệ nhất toàn trường của Khương Nặc bày ra đây cực kỳ có ích.
Thu Diệc Diệu trừng mắt, "Mẹ kiếp?!"
Không ngờ người bác thường ngày mang vẻ mặt thản nhiên, lạnh lùng vô tình lại còn có thể dễ nói chuyện như vậy. Nếu như Thu Diệc Diệu cậu có loại năng lực này thì còn cần phải trèo tường đến nỗi mặt mày xám xịt hay sao?
"Vâng ạ, cảm ơn bác!" Khương Nặc nói lời cảm ơn, hai người thuận lợi rời khỏi trường.
Ở trong trường mặc đồng phục cảm thấy không có việc gì, dù sao thì mọi người đều giống nhau, nhưng khi ra khỏi trường mà còn mặc đồng phục học sinh, nhất là đồng phục của Nam Trung rất dễ nhận biết thì thoáng cái đã trở nên bắt mắt. Khi bọn họ vội vã chạy qua, luôn có cảm giác như mọi người ở bên đường đều đang nhìn mình.
Nhất định sẽ nghĩ bọn họ chắc chắn là học sinh đang trốn học.
Thu Diệc Diệu phát hiện bản thân mình đã rất lâu rồi không trốn học nữa, trước kia con đường đi đến tiệm net này cậu đã quen tới mức không thể quen thuộc hơn, ven đường có cửa hàng gì đều nhớ rành mạch. Nhưng mà bây giờ rất nhiều cửa hàng đã đổi mới vậy mà cậu lại không hề biết.
Đi qua khỏi con đường lớn, Thu Diệc Diệu chen người vào một con hẻm nhỏ, đi cầu thang xuống bên dưới một tầng, rẽ trái, đi thẳng rồi lại rẽ phải mới thấy tiệm net.
Tiệm net vẫn làm ăn rất tốt như cũ, bên trong cãi cọ ồn ào, bùm bùm chat chat đều là thanh âm đánh bàn phím, thỉnh thoảng cũng có vài người ăn nói thô tục. Tiệm net đen này xem như là một căn cứ điểm của học sinh, mấy học sinh gần đây đều tụ tập lại nơi này chơi game, đương nhiên là trong đó cũng không thiếu học sinh Nam Trung của bọn họ.
Thu Diệc Diệu: "Chúng ta chia nhau ra tìm đi."
Khương Nặc không động đậy.
Thu Diệc Diệu: "... sao thế?"
Khương Nặc híp mắt nhìn cậu, "Đây là tiệm net cậu thường hay đến khi trốn học ư?"
Thu Diệc Diệu: "..."
Trước đây Thu Diệc Diệu thường xuyên trốn học để tới tiệm net, học sinh không đàng hoàng luôn có thể bảo toàn được sự đoàn kết cao trong chuyện này, tất cả mọi người đều ngậm miệng rất kiên quyết, thầy cô cũng không biết là bọn họ đã đến tiệm net nào. Vì thế có một lần ông Lý đã cử lớp trưởng Khương Nặc đi theo bạn Thu Diệc Diệu đang trốn ra ngoài để đến tìm net bắt người.
Nhưng độ cảnh giác của Thu Diệc Diệu rất cao nên lập tức phát hiện ra có người đang đi theo cậu. Thông minh trí tuệ như cậu làm sao có thể để khu vườn hạnh phúc của mọi người bị bại lộ được? Vì thế cố ý lượn ở trong hẻm nhỏ một hồi, vòng qua vòng lại cho tới khi Khương Nặc không còn phân rõ đông tây nam bắc, thành công vứt bỏ được hắn.
Khương Nặc vỗ vai cậu, đỉnh chân mày hơi nhướng lên, mang vẻ mặt "Tôi xem cậu giải thích như thế nào", hiển nhiên là nhớ tới chuyện cũ của năm đó.
Thu Diệc Diệu gượng cười ha ha, ý đồ muốn lừa gạt để qua cửa ải.
Mẹ nó, khinh địch rồi.
Thu Diệc Diệu sâu sắc tự kiểm điểm chính mình, gần đây bị viên đạn bọc đường của kẻ địch bắn tới mất trí, đúng là trăm triệu lần không thể ngờ tới!
Cậu mang chút ý định giãy giụa trong cơn hấp hối, "Cái này không phải là nơi mà chúng tôi hay tới đâu, thật ra còn một cái khác mới là nơi thường trú, một lát nữa chúng ta đi..."
Nhưng không may, trùng hợp thế nào ông chủ tiệm net lại nhiệt tình dào dạt đi tới chào đón thân mật, "Ây cha, là bạn học Thu Diệc Diệu đấy à? Trước đây ngày nào cũng tới, dạo gần đây sao lại không tới nữa?" Ông nhìn sang Khương Nặc ở phía sau một cái, cảm thấy lạ mặt, "Còn mang theo người mới nữa sao? Hôm nay làm một cái ghế đôi nhé?"
Khương Nặc ý vị thâm trường cười một tiếng.
Thu Diệc Diệu: "..."
Cụ đi chân lạnh toát rồi, còn chưa tới nửa phút mà đã tan tành!
Thu Diệc Diệu ai oán nhìn ông chủ, "Ông chủ, hôm nay tôi không tới chơi game, tôi đến tìm người."
"Tìm người? Bạn học tiểu Thu à, cậu đừng kéo bè kéo phái đánh nhau ở chỗ tôi nữa. Lần trước chuyện kia còn dính tới quản lý thành phố, thêm một lần nữa thì giấy phép kinh doanh ở chỗ tôi sẽ bị thu hồi mất..."
Khương Nặc nhướng mày nhìn Thu Diệc Diệu một cái, ý bảo là cậu còn tới đây để đánh nhau?
Thu Diệc Diệu: "..." Ông chủ ơi ông đừng có cái hay không nói mà cứ đi nói cái dở nữa!
Cậu vội vàng giải thích, "Tôi không phải tới đánh nhau, bây giờ tôi cải tà quy chính rồi, không đánh nhau, không đánh nhau nữa đâu, ha ha ha... Tôi đến tìm một người bạn học, cái người thường xuyên đến cùng với tôi đấy. Tên là Trần Gia Huy, vóc dáng không cao, đại khái là khoảng tầm 1m72, da trăng trắng, trông khá nho nhã điềm đạm, ông có ấn tượng gì không?"
"À, cậu ấy hả? Có ấn tượng, nhưng mà hôm nay không có tới." Ông chủ suy nghĩ rồi nói.
"Vậy sao..." Thu Diệc Diệu nhìn quanh một vòng tiệm net, quả thật không thấy được bóng dáng nào giống Trần Gia Huy, "Cảm ơn ông chủ, tôi đi trước đây, hôm nào lại đến nhé!"
Rời khỏi tiệm net, Từ Thành ở bên kia cũng không có nhắn tin sang khiến cho Thu Diệc Diệu trầm tư, Trần Gia Huy còn có thể đi đâu được?
Khương Nặc khoác một tay lên vai của cậu, thấp giọng hỏi, "Hôm nào lại đến?"
Thu Diệc Diệu giật mình ngay tức khắc, "A... ừm... đó là lời khách sáo thôi mà, không tới, sau này sẽ không tới nữa đâu."
Cún con ở trước mắt vừa sợ lại vừa đáng yêu, Khương Nặc nhịn không được xoa xoa mái tóc mềm như bông của cậu.
"Nói việc chính đi, để tôi ngẫm lại xem Trần Gia Huy còn có khả năng đi đâu."
"Bình thường tâm tình không tốt thì cậu ấy thường hay làm gì?"
Thu Diệc Diệu suy nghĩ, "Thích ăn đồ ngọt, tiệm bánh ngọt Albedo*!"
Việc này không nên chậm trễ, hai người vội vàng chạy tới cửa hàng bánh ngọt.
Cả hai chạy quá mức vội vã, không chú ý tới ở phía sau, những bóng người đen dày trong bóng tối cũng đã đi lên theo.