• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

25

Mùi gỗ xanh đặc trưng của Khương Nặc bao phủ lấy cậu. Tuy rằng vừa mới vận động xong nhưng hương trên người của Khương Nặc vẫn rất sảng khoái, có một loại hương vị dễ chịu không nói nên lời.

Cậu có hơi đắm chìm vào loại hương vị này, rất muốn ôm hắn lâu thêm một chút.

Tại sao cũng là ôm nhưng đối với Khương Nặc lại không giống những người khác?

Vừa rồi khi Viên Chí Kiệt và La Thiên Địch xông tới ôm lấy cậu, cậu không cảm thấy có gì lạ cả, là cái ôm bình thường của những nam sinh trung học, là loại ôm ấp giữa anh em tốt. Trước đây cậu cũng sẽ ôm tới ôm lui với Trần Gia Huy, hi hi ha ha, sau đó thì quên.

Nhưng Khương Nặc vừa tới gần, cậu lại cảm thấy không đúng.

Là không đúng ở đâu?

Là bởi vì Khương Nặc đẹp trai hơn những người khác sao?

Là bởi hương thơm trên người của Khương Nặc dễ ngửi hơn ư?

Đang cân nhắc, cậu lại nghe thấy Khương Nặc nhẹ nhàng thì thầm ở bên tai, "Cậu tuyệt lắm, bạn trai à."

Hai chữ "bạn trai", giống như hàm răm khẽ cắn vào đầu lưỡi phát ra, có một loại lưu luyến mập mờ không thể diễn tả.

Tiếp theo đó thì buông cậu ra.

Đồng thời cảm thấy một trận mất mát, Thu Diệc Diệu cuối cùng cũng biết là không đúng ở đâu.

Thu Diệc Diệu đầu nổi gân xanh: Cậu đang trêu tôi!

Cậu muốn chơi với tôi có đúng không, anh Thu này chơi với cậu!

Cậu không thể thua được, trong từ điển của Thu Diệc Diệu cậu không có chữ "thua"!

Vì thế cậu mới vẫy tay gọi Khương Nặc tiến lại gần.

"Tuyệt vời ở đâu nào? Buổi tối về lên giường nói nhé?" Cậu cũng học theo tư thế của Khương Nặc, dán vào bên tai của hắn để thì thầm.

Khương Nặc nghe xong, đáp một câu, "Được."

Hơi thở ấm áp phả lên trên vành tai, rõ ràng là chính mình gây họa nhưng mà tai của người nào đó cũng sắp bị thiêu đốt đến đỏ lên.

Một đám nữ sinh trong lớp của bọn họ cùng ồ ạt xông tới.

"A a a a a! Nam thần!!!"

"Gọi tôi hả?" La Thiên Địch xoay người, gật đầu mỉm cười với bọn họ.

Không ngờ các nữ sinh này lại lướt qua khỏi cậu ấy, vọt tới bên cạnh Khương Nặc và Thu Diệc Diệu.

"Khương ca, cho cậu này, giải khát đi." Thư Tĩnh đưa cho Khương Nặc một chai nước khoáng, hắn xua xua tay từ chối nhưng lại thấy Thu Diệc Diệu ở bên kia đã nhận chai nước uống thể thao từ Lương Lộ, mạnh mẽ uống.

Vì thế ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

Lương Lộ nhìn Thu Diệc Diệu uống một hơi hết nửa bình, vui sướng bảo, "Diệu ca! Cậu quá ngầu rồi đó! Không hổ danh là người tớ thích!"

Thu Diệc Diệu nghe vậy thì sặc nước.

"Khụ, khụ, tôi có nên nhận chai nước này hay không?"

"Không có, tôi chỉ thay mặt lớp mình đưa nước cho các cậu thôi, đều là lấy từ thùng của lớp mà." Lương Lộ vội nói.

"À... được rồi." Thu Diệc Diệu gật gật đầu.

"Lớp chúng ta có thùng riêng? Tại sao trước đó không phát?" Khương Nặc nhìn Lương Lộ, lạnh lùng hỏi.

"A... phải rồi! Năm nay có mà, ở trên khán đài đó." Lương Lộ nói dối không chuẩn bị trước, ánh mắt còn cố ý nhắc nhở Thư Tĩnh.

Thư Tĩnh cũng gật đầu theo, "Đúng rồi, ở trên khán đài đấy. Tất cả những thứ này đều lấy từ trên khán đài."

"Ồ, vậy thì tốt rồi, năm trước ngay cả nước cũng không phát hả? Cũng hà tiện quá đấy." Cả quá trình diễn ra đại hội thể thao năm trước Thu Diệc Diệu không hề xuất hiện ở sân thể dục, cậu trèo tường lẻn ra ngoài để lên mạng, đối với tình hình của đại hội thể thao ra sao cậu một chút cũng chẳng quan tâm.

Chỉ là sau này nghe Trần Gia Huy bảo một câu, thành tích của lớp xếp áp chót.

"Ừ ừ, đúng vậy đúng vậy." Lương Lộ thấy cậu đã tin nên yên tâm nói.

Sau khi vòng bảng của 4x100m kết thúc, các hạng mục đều hừng hực khí thế tiếp tục triển khai, nhảy cao, nhảy xa ở hố cát, ném quả tạ...

Người trên khán đài càng ngày càng ít, có rất nhiều người đi thi đấu, có người đến các địa điểm thi để vẫy cờ cổ vũ. Toàn bộ sân vô cùng náo nhiệt, tiếng còi, tiếng hét, từng trận hoan hô vang lên thành tràng.

Trận chung kết của 4x100m được sắp xếp tổ chức vào buổi chiều, lớp của bọn họ chỉ có nam sinh tiến vào trận chung kết, các cô gái thì không.

Thu Diệc Diệu trở lại khán đài nhưng tìm như thế nào cũng không thấy tên Trần Gia Huy.

Đứa cháu trai này, vừa rồi không có tới sân thể dục để đưa nước cho cậu. Không nói tới chuyện đưa nước nữa, cho dù là lộ cái mặt ra, nói ba ba thật là trâu bò, không phải cũng được rồi hay sao!

Cậu càng nghĩ càng giận, vì vậy tìm được bạn cùng bàn của Trần Gia Huy hỏi cậu ta đi đâu.

Bạn cùng bàn gãi đầu, suy nghĩ rồi bảo, "Hình như cậu ấy nói là muốn sang bên thi nhảy cao để xem."

Xem cái gì mà xem! Trần Gia Huy là một tên phế trong vận động, môn gì cũng không đăng ký, cậu ta hiểu nhảy xa là cái gì hay không mà đi xem!

Tám phần là đi xem Từ Thành.

Thu Diệc Diệu nghiến răng vài cái, chuẩn bị đi sang bên nhảy cao để bắt người.

Đám La Thiên Địch vừa mới ngồi xuống thì thấy Thu Diệc Diệu đứng lên muốn đi.

"Diệu ca, đi đâu vậy?"

Khương Nặc vốn đang cúi đầu đổi giày, nghe thấy vậy thì ngẩng đầu lên nhìn cậu.

"Đi xem nhảy cao." Thu Diệc Diệu nói.

"Diệu ca mà cũng cảm thấy hứng thú với nhảy cao sao?" La Thiên Địch cười ha ha hai tiếng, thuận miệng nói một câu.

Thu Diệc Diệu không đáp mà nhảy xuống khán đài.

Ở bên nhảy cao đúng thật là đầy người vây quanh. Nếu đổi lại là nữ sinh thấp bé đứng ở bên ngoài thì ngay cả người ở bên trong có chạy lấy đà cũng không thể nhìn thấy, chỉ có thể thấy được hình ảnh người khác bay lên lướt qua gậy tre để vượt sào.

Cũng may là Thu Diệc Diệu tương đối cao, có thể dễ dàng lướt qua trùng trùng điệp điệp những cái đầu để nhìn hình hình ở bên trong.

Đang nhảy cao là một học sinh thể dục, dáng người cường tráng, da ngăm đen, trông cực kỳ lợi hại. Người này chạy lấy đà, sau đó bật nhảy, vòng eo lướt qua cây gậy, rơi vào trong đệm dày rồi xoay người đứng lên, động tác liền mạch lưu loát như nước chảy mây trôi vô cùng hoành tráng.

Thu Diệc Diệu đi một vòng, thấy Trần Gia Huy đang nói chuyện ở bên cạnh Từ Thành, phía sau lưng của Từ Thành có dán bảng số, là số 9.

Nương theo dòng người chen chúc, thằng nhãi Trần Gia Huy này sắp dán cả người lên Từ Thành rồi.

Thu Diệc Diệu túm lấy lỗ tai của Trần Gia Huy nhéo một cái.

"Ai da, ai ai da!" Trần Gia Huy bị Thu Diệc Diệu nắm lấy đầu xoay sang. Nhìn thấy cậu, ánh mắt của cậu ta chỉ toàn là khiếp sợ, "Thu Thu, sao cậu lại..."

"Sao tôi lại đến đây à?" Thu Diệc Diệu cười lạnh một tiếng, "Ông đây thi đấu cậu cũng không đến xem, hoá ra là chạy tới đây!"

"Cậu thi đấu tôi có xem mà!" Trần Gia Huy gân cổ phản bác, "Là nhóm hạng nhất! Thu Thu rất là đẹp trai!"

Thu Diệc Diệu vỗ vỗ lên đầu của cậu một cái, "Phí công nuôi dưỡng cậu."

"Không phải là Từ Thành sẽ rút thăm nhảy cao sau khi bên cậu thi đấu xong hay sao? Còn rút ra số 9 nữa, thời gian quá gần, cho nên tôi mới không rảnh rỗi chạy tới tìm cậu mà." Trần Gia Huy giải thích.

"Ừ, tôi bảo cậu ấy đi tìm cậu trước, nhưng cậu ấy bảo số của tôi quá gần, sợ không cẩn thận bỏ lỡ tôi thi đấu." Từ Thành nghiêm túc giải thích, "Không nghĩ là số 8 ở trước tôi nhảy lâu như thế, cảm giác như sẽ đạt giải quán quân."

Thu Diệc Diệu thấy cậu ấy nói chuyện quá nghiêm túc, thành khẩn đến vậy nên cũng ngại nói thêm, đành phải nhìn sang người đang ở sân thi đấu.

Trọng tài lại nâng cây gậy cao lên cho người kia, bây giờ đã cao tới mức cực hạn, cậu ta đang xoay cổ chân, làm nóng người.

"Tiếp theo là cậu rồi." Trần Gia Huy nói, "Cố lên nhé!"

"Ôi, phía trước là một tên siêu cấp trâu bò đó, tôi lên sân cũng chênh lệch với người ta rõ ràng." Từ Thành thở dài.

Lần đầu tiên nhảy lấy đà, học sinh thể dục kia không vượt qua được, lúc xoay người mông đã mang theo gậy tre rơi xuống.

"Học sinh thể dục nếu không giành được hạng nhất thì luyện tập sẽ trở nên vô ích, cũng không thể thi đấu thua cậu được mà." Thu Diệc Diệu cười.

Từ Thành vuốt mũi, cũng cười.

"Năm ngoái Từ Thành nhảy cao giành vị trí thứ bảy, trên bảng cũng có tên đấy!" Trần Gia Huy vội vàng khoe khoang, với thái độ khiêm tốn này của Từ Thành, Thu Diệc Diệu khẳng định rằng cậu ấy chỉ là đang nói dối*.

*Theo mình được biết thì từ này dùng để chỉ người không có năng lực thật sự, các nhà bình luận NBA (giải bóng rổ nhà nghề Mỹ) thường dùng từ này để gọi một số cầu thủ. Có một số người Trung thì bảo đây là 'nhập khẩu song song' lấy của người khác về làm của mình, nếu iPhone được bán đầu tiên ở quốc gia X, người của quốc gia Y mua và bán thì sẽ bị gọi bằng từ này. Một số người bản địa thì bảo đây là từ chửi thề bắt nguồn từ trung quốc, nghĩa của nó là nói xạo á.

Đang nói chuyện thì lần chạy đà thứ hai đã bắt đầu, tất cả đều nín thở nhìn người trong sân, trong sự trông chờ —— vẫn không qua được.

Lần thứ ba này tâm thái của học sinh thể dục kia đã không còn ổn nữa, cả người trông rất thất bại.

"Cậu ta không phá được kỷ lục." Từ Thành thở dài, quả thật rất tiếc cho đối thủ của mình. Cậu đi tới khu vực chuẩn bị, xác nhận tên tuổi với thầy, thoạt nhìn trông rất nghiêm túc.

Quả nhiên là sinh viên thể thao kia cuối cùng cũng kết thúc trong thất bại. Tuy rằng không hoàn thành việc phá kỷ lục vĩ đại, nhưng với thành tích của cậu ta cũng đã đủ xếp hạng nhất.

Thu Diệc Diệu và Trần Gia Huy ở lại trong đám người, nhìn động tác vô cùng chuẩn mực của Từ Thành nơi khu vực khởi động, Thu Diệc Diệu nói với Trần Gia Huy, "Cái vị nhà cậu, thật sự là dù cho làm chuyện gì đi chăng nữa cũng đều rất nghiêm túc nhỉ? Vừa nhìn đã biết đó là một học sinh giỏi tiêu chuẩn."

"Đúng vậy đấy." Trần Gia Huy rất tự hào, giống như là đang khen bản thân cậu ấy vậy, "Khởi động làm nóng cơ thể đối với tôi thì chỉ là làm để ứng phó. Nhưng mà nhìn cậu ấy xem, ngay cả phần khởi động thôi cũng rất nghiêm túc."

Từ Thành bắt đầu thi đấu, cây gậy lần lượt dịch lên cao, động tác tuy rằng không chuẩn mực như học sinh thể dục, nhưng trông thì quả thật có thể tranh được thứ hạng.

Thu Diệc Diệu đang xem đến mức nhập tâm, đột nhiên bả vai có cảm giác bị người khác vỗ một cái, cậu xoay đầu lại, nhìn thấy Khương Nặc.

"Sao cậu lại tới đây?" Thu Diệc Diệu hỏi.

"Tuỳ tiện đi dạo một chút thì trông thấy cậu." Khương Nặc mặt không đỏ tim không đập nói dối, thật ra là hắn cố ý đi tìm Thu Diệc Diệu.

Lúc ở trên khán đài nghe Thu Diệc Diệu bảo đi xem nhảy cao nhưng không có ý muốn gọi hắn cùng đi, không hiểu tại sao hắn lại có hơi khó chịu.

"Cậu không đi xem đại ca Thiên Địch thi đấu hả?" Thu Diệc Diệu nghe nói là La Thiên Địch đăng kí thi 400m, trận đấu diễn ra ngay sau khi bọn họ tham gia 4x100m.

"Cậu ấy rút thăm vào nhóm cuối cùng, chờ tới lượt thì đã là buổi chiều rồi." Khương Nặc tuỳ ý đặt tay lên vai của cậu.

"À." Thu Diệc Diệu gật gật đầu.

Trần Gia Huy nhìn hai người bọn họ, bất giác chủ động lui về phía sau nửa bước, kéo ra chút khoảng cách rồi tiếp tục nhìn Từ Thành ở trong sân.

Từ Thành nhảy xong rất nhanh, không có phạm sai lầm gì, nhảy đến độ cao tối đa mà khả năng cho phép. Quả thật thì thành tích thi đấu cuối cùng chênh lệch rất lớn nhưng Trần Gia Huy bảo ổn, nhất định có thể tranh được thứ hạng, Thu Diệc Diệu cũng an tâm.

Từ Thành lau mồ hôi đi về phía của bọn họ, Trần Gia Huy lập tức chạy tới, giống như là có phép trên tay, không biết làm sao đã có thêm một cái khăn mặt và một chai nước giải khát rồi.

"Đệt." Thu Diệc Diệu nhìn bộ dạng nịnh nọt của Trần Gia Huy thì vô cùng khó chịu, có người yêu thì quên mất anh em, nhìn lại cậu chẳng có cái gì cả, đúng là tình cảm mù quáng lâu năm mà.

Khương Nặc vẫn khoác tay lên vai của Thu Diệc Diệu như cũ, dắt cậu đi sang phía của Từ Thành. Các nữ sinh trông thấy bọn họ đều giống như được máy tính viết code lập trình, quá đỗi mừng rỡ, che miệng cười, chụp ảnh.

Khương Nặc không để ý tới những người đang chụp ảnh, hắn thấy Thu Diệc Diệu không vui bĩu môi, dịu dàng cười bảo, "Nếu mà cậu có môn thi cá nhân thì tôi cũng sẽ đưa nước và khăn mặt cho cậu mà."

Thu Diệc Diệu cảm thấy Khương Nặc đang cố ý nói trước mặt người khác như thế, nghe xong thì xoay người đối diện, ngón tay hư hỏng điểm điểm lên chóp mũi của hắn, "Cậu đừng có giả vờ, môn thi đấu tập thể thì không được tính là thi đấu sao? Nói đến cùng thì cậu cũng... không thích tôi thật."


Không biết tại sao cậu có thể nói ra được những lời hờn dỗi như vậy, chính cậu còn tự phục mình.


"Tôi sai rồi, lỗi của tôi." Khương Nặc bắt được ngón tay buông xuống, tiếp tục ôm lấy cậu, "Tôi không nên lấy lý do thi cùng một môn với cậu, là do tôi làm sai, lần sau sẽ chú ý."


"Cậu nịnh nọt quá mức rồi đó."


Thu Diệc Diệu cười, nhìn Trần Gia Huy ở bên kia đang chủ động xum xoe ân cần, còn lau mồ hôi cho người ta, những lời này cũng chẳng biết là đang nói ai.


"Không, tôi nghiêm túc đấy." Giọng điệu của Khương Nặc chân thành, hơn nữa còn dừng lại bước chân, nhìn thẳng vào cậu, dường như thật sự muốn dùng ánh mắt để chứng minh cho lời nói.


Thu Diệc Diệu nhìn hắn năm giây, dời ánh mắt đi, hừ một tiếng, "Buổi chiều cũng còn một môn."


"Cứ việc xem biểu hiện của tôi." Khương Nặc đáp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK