Gần đến giờ ăn trưa, bốn người cùng đi tới nhà ăn.
Có lẽ mọi người đã ăn vặt no cả một buổi sáng nên nhà ăn bây giờ có thể thấy là hơi tiêu điều, ngày trước phải xếp hàng dài như rồng nằm trước cửa sổ, bây giờ chỉ còn thấy một vài học sinh lẻ tẻ.
Lúc ngồi xuống, Lưu Dũng cùng với một đám người vừa hay cũng đi ngang qua bên cạnh bọn họ.
Thu Diệc Diệu vốn còn nghĩ rằng bọn chúng sẽ đi tới nói thêm vài lời khó nghe, hoặc là ngôn từ nhục nhã để khiêu khích linh tinh, không ngờ Lưu Dũng chỉ liếc mắt nhìn sang bọn họ một cái, một lời cũng không nói mà đi qua.
"Tình huống gì vậy?" Trần Gia Huy cũng sợ tới ngây người, dấu chấm hỏi đầy mặt nhìn sang Thu Diệc Diệu, cậu đã làm đầy đủ các công tác chuẩn bị ứng chiến rồi mà.
Thu Diệc Diệu lắc đầu.
"Bọn họ thi đấu thế nào?" Từ Thành hỏi.
"Ở bảng thứ tư, đạt thành tích cuối cùng để tiến vào trận chung kết." Khương Nặc gắp một miếng cốt lết lớn, nói rồi cắn một ngụm to.
"Yếu như thế sao?" Trần Gia Huy cười nhạo, "Trước đó kiêu ngạo như vậy, còn nghĩ rằng mạnh lắm chứ."
"Trông ngon quá." Thu Diệc Diệu đột nhiên nói.
Trần Gia Huy: "?"
"Muốn không?" Khương Nặc gắp miếng cốt lết lớn kia sang rồi đổi thành đầu vẫn chưa bị cắn cho cậu.
Từ Thành: "?"
"Muốn!" Thu Diệc Diệu nói xong thì mở miệng cắn một miếng lớn, "Quả thật là ăn rất ngon."
Hai người một đầu một đuôi cắn xuống, miếng thức ăn to cũng chẳng còn được bao nhiêu.
Dường như là Thu Diệc Diệu cũng phát hiện ra chuyện này, vì thế chân thành nói với Khương Nặc, "Nếu ăn không đủ thì ăn của tôi này."
Khương Nặc không đáp, nhìn chằm chằm cậu một vài giây, sau đó lại cắn thêm một miếng nữa, tươi ngon nhiều nước, xốp xốp mềm mại.
Lúc này hắn đã cắn ở chỗ mà Thu Diệc Diệu đã cắn qua.
"Ừ."
"Từ khi nào mà mối quan hệ của hai người lại tốt như thế..." Trần Gia Huy nhìn Khương Nặc rồi lại nhìn Thu Diệc Diệu.
Vấn đề này Thu Diệc Diệu cũng không biết phải trả lời như thế nào, hệt như cũng không biết bắt đầu từ bao giờ, mối quan hệ giữa bọn họ đang đối chọi gay gắt lại biến thành dáng vẻ như hiện tại.
Có lẽ là bởi vì trò "Đừng giả vờ yêu đương" thế nên diễn với đối phương cũng rất tự nhiên.
"Bởi vì bọn tôi là diễn viên chất lượng cao đó." Thu Diệc Diệu nói rồi nhướng mày nhìn Khương Nặc, người ở bên cạnh cười nhưng không có lên tiếng đáp.
Thi đấu 4x100m vào buổi chiều rất nhanh đã bắt đầu, lúc này có nhiều nhóm tham gia đã ở sân thi đấu. Bọn họ đi kiểm tra, lúc chờ hướng dẫn viên đưa tất cả lên sân, Thu Diệc Diệu phát hiện lớp 9 của Lưu Dũng đang nói chuyện ở bên trong, phía bên tay trái bọn họ.
Đám người Lưu Dũng vẫn giữ trạng thái như khi gặp mặt ở nhà ăn, trông thấy bọn họ nhưng không tới gây chuyện mà là họp với nhau, không biết đang nói cái gì.
Vì thế đám người Thu Diệc Diệu cũng không đi quản bọn họ.
Đây là lần đầu tiên lớp của bọn họ tiến vào chung kết của 4x100m nên mọi người đều rất khẩn trương, bọn họ không chỉ chiến đấu vì bản thân nữa mà đã mang theo mong chờ của cả lớp.
Lúc đi đến sân thi đấu nơi mà bốn người phải tách khỏi nhau, Viên Chí Kiệt đột nhiên gào lên một tiếng, "Cố lên!"
"Cố lên!" La Thiên Địch cũng gào lên theo.
Khương Nặc nhìn Thu Diệc Diệu, mang theo nụ cười, "Cố lên."
Thu Diệc Diệu cũng bị loại cảm xúc này lây nhiễm, "Cố lên, mọi người cố lên nhé!"
"Đùng" một tiếng, trận đấu bắt đầu.
Ưu thế của Viên Chí Kiệt khi bắt đầu thi đấu quả nhiên không thể che đậy, lúc xuất phát cậu ấy cũng đã dẫn trước những đối thủ cả nửa người.
Bất quá khi ở trận chung kết thì trình độ của mọi người quả thật đã rất khác, đều là những nhân tài ưu tú có tư cách đứng trong sân nên Viên Chí Kiệt bị rơi xuống vị trí thứ sáu.
Nhưng Thu Diệc Diệu cảm thấy đây không phải là vấn đề lớn, chỉ cần phát huy tốt tốc độ của ba lần chạy sau đó thì vẫn rất có ưu thế.
Lưu Dũng ở đường băng bên cạnh cũng nhìn rất gắt gao vào người đang chạy trên sân.
Lưu Dũng cũng là người chạy cuối, nhưng bởi vì ở đường chạy bên trong nên vị trí xếp sau Thu Diệc Diệu. Thoạt nhìn trông cậu ta rất nóng vội, lớp của cậu ta ngay từ đầu đã là người cuối cùng, nhưng may là khoảng cách với người phía trước không quá xa.
Viên Chí Kiệt ra sức lao về phía của La Thiên Địch, La Thiên Địch bắt đậu chậm rãi chạy về phía trước.
Trải qua nhiều lần huấn luyện mài giũa, giữa bọn họ đã có sự ăn ý nên không cần phải nhìn chằm chằm vào đối phương mới có thể giao gậy.
Viên Chí Kiệt cũng rất tự tin, lúc cậu đang dùng toàn lực xông về phía La Thiên Địch, người thứ hai bên lớp 9 ở phía tay trái cũng đã bắt đầu lấy đà.
Hết thảy vốn là nên diễn ra vững vàng, nhưng ai ngờ người kia đột nhiên đưa tay phải ra, giống như muốn làm rơi gậy tiếp sức ở trong tay của cậu.
Viên Chí Kiệt hoảng sợ nhưng phản ứng rất nhanh, tránh sang bên cạnh để không đụng phải cái tay kia, thành công giao gậy vào trong tay của La Thiên Địch. Người ở trước vừa nhận được gậy thì nhanh chóng xông lên, không có chú ý tới tình huống phía sau.
Hô...hữu kinh vô hiểm*.
*Gặp chuyện kinh sợ nhưng không nguy hiểm.
Viên Chí Kiệt mới vừa thở ra một hơi thì đột nhiên lại xoắn xuýt, bởi vì cậu nhận ra vừa rồi là người kia cố ý!
Lớp 9 cũng đã hoàn thành việc giao gậy, người chạy đầu tiên cũng ngừng lại ở bên cạnh cậu.
"Các cậu làm cái gì vậy!" Viên Chí Kiệt gào lên giận dữ.
"Bọn tao làm cái gì?" Tên lớp 9 kia cười thật thấp, giọng điệu lại cực kỳ vô tội, giống như là hoàn toàn không biết đồng đội của mình đã vừa làm cái gì.
"Cậu!" Viên Chí Kiệt vội tới mức dậm chân, nhìn dáng vẻ này của người kia thì chắc chắn là đám người đó đã thương lượng xong cả rồi. La Thiên Địch ban nãy không phát hiện ra chuyện ở phía sau, chẳng biết là một lát nữa có xảy ra chuyện gì không.
La Thiên Địch và Khương Nặc đã hoàn thành việc giao gậy, Viên Chí Kiệt ở rất xa nên không thấy bọn họ bên kia có xảy ra chuyện gì hay không, nhưng nhìn dáng vẻ thì giống như khá thuận lợi nên mới thở dài nhẹ nhõm đôi chút.
Thu Diệc Diệu đã chạy ở nơi lấy đà để chờ Khương Nặc.
Bây giờ bọn họ đã nhảy vọt trở thành đội đứng vị trí thứ ba, giành được huy chương là chuyện không thành vấn đề, đợi một lát nữa cậu chạy đi, nói không chừng có thể đạt giải nhất.
Thu Diệc Diệu nghĩ rồi lộ ra một nụ cười tự tin, nhìn Khương Nặc càng ngày càng đến gần.
Lưu Dũng đứng ở bên cạnh cậu cũng đang nhìn người chạy thứ ba lao như bay tới đây.
Bỗng nhiên cậu ta xoay đầu liếc nhìn Thu Diệc Diệu một cái.
Đôi mắt của cậu ta dơ bẩn vẩn đục, con ngươi đen nhánh phảng phất như đang cất giấu ý đồ gì đó bẩn thỉu.
Lần này nhìn Thu Diệc Diệu rất không bình thường, cậu chau mày, trong lòng luôn có chút dự cảm không đúng.
Còn chưa rõ ý của cái liếc mắt này thì đã thấy Khương Nặc chỉ còn cách 10m nữa.
Cuối cùng thì cậu nhìn Khương Nặc, tận lực vứt bỏ suy nghĩ vẫn chưa hình thành được trong đầu để tập trung thi đấu, bắt đầu chạy từng bước nhỏ để lấy đà.
Nhưng cái dự cảm này không phải là không có ngọn nguồn.
Chuyện vẫn xảy ra.
Ngay khi Khương Nặc chạy qua Lưu Dũng, không đề phòng nên bị đối phương đột nhiên giơ chân lên về phía của hắn.
*Lưu Dũng xếp sau Thu Diệc Diệu, xếp từ đích là 100m nha mọi người. Tốc độ chạy của vận động viên sẽ ảnh hưởng đến độ ngả. Bé Thu nhà mình ở đường chạy ngoài đại khái là lực cản và lực nghiêng lớn, đường chạy cũng dài hơn nên sẽ được sắp xếp cao hơn nhằm đảm bảo đích của các đường chạy sẽ nằm trên một đường thẳng.
Bị vấp ngã bởi thứ gì đó khi đang chạy nước rút thì kết quả rất nghiêm trọng. Theo quán tính nên Khương Nặc lao về phía trước vài mét, hai đầu gối, hai bàn tay và khuỷu tay nặng nề cọ xát ở mặt đất.
Lúc lao ra ngoài, Khương Nặc gào lên một tiếng, "Diệu ca!"
Thu Diệc Diệu rất nhanh xoay đầu lại thì thấy một màn này. Trái tim của cậu dường như cũng rơi xuống theo Khương Nặc.
Cậu lập tức chạy về bên cạnh Khương Nặc, thấy khuỷu tay của hắn đều đã chảy máu nhưng vẫn còn cầm gậy tiếp sức, thấy cậu tiến lại thì đưa cho cậu.
"Cầm lấy, chạy đi!"
Thu Diệc Diệu nhìn nhau một cái với hắn, quyết định nhận gậy tiếp sức, xoay người lao về phía vạch đích.
Cậu hiểu ý của Khương Nặc, không thể để cho tiểu nhân đắc chí. Bọn chúng làm chúng ta vấp ngã, chúng ta lại càng phải cho chúng biết bọn mày chỉ có thể dùng những âm mưu hèn hạ, còn bọn tao thì sẽ quang minh lỗi lạc mà thắng bọn mày.
Thi chạy 100m, vài giây cũng đã đủ kéo ra một khoảng cách lớn.
Giờ phút này đây tất cả mọi người đều đã chạy ở phía trước cậu, ưu thế vốn đã không còn nữa, bọn họ là nhóm cuối cùng.
Nhưng lớp 9 thì đang ở vị trí áp chót.
Tuy nhiên lớp 9 không quan tâm, bởi vì bọn họ chỉ cần Thu Diệc Diệu thua cuộc.
Thu Diệc Diệu hung hăng nhìn chằm chằm vào Lưu Dũng của lớp 9, cậu ta ở phía trước, trong làn bên trái, đang dốc hết toàn lực để chạy.
Đoạn 100m cuối cùng là ở bên cạnh đài chủ tịch, khi Thu Diệc Diệu chạy tới, bên trong sân đầy những tiếng hoan hô, tiếng cổ vũ giống như là thuỷ triều cuồn cuộn dâng lên.
Phát thanh viên cũng rất nhanh chóng điều chỉnh lại lời bình, "Nhìn kìa, người đang chạy đến với chúng ta là lớp 3! Cho dù trên đường chạy đã xảy ra một chút vấn đề nhỏ nhưng bọn họ nhất quyết không bỏ cuộc!"
Bất luận thế nào cũng không thể thua bởi loại âm mưu hèn hạ này được.
Tao muốn cho bọn mày biết, cho dù có ngã xuống thì bọn tao cũng muốn thắng chúng mày.
Lúc cậu vượt qua người cuối cùng để trở thành người thứ bảy, tiếng hò hét càng không thể dứt ở bên tai.
"A a a a a!"
"Thu Diệc Diệu! Đẹp trai quá!"
"A a a! Nhanh quá đi!"
"Lớp 3 ngầu quá!"
Cuối cùng cậu đạt được thành tích ở vị trí thứ bảy.
Vừa đến đích, một đám người đã xông tới vây quanh bao gồm cả Lương Lộ ở trong rất nhiều người của lớp bọn họ. Vốn dĩ là tụ tập ở đây để mừng việc giành huy chương, không ngờ lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn như thế, trong lúc nhất thời mọi người không biết là nên tiếc trước hay là phẫn nộ trước.
Viên Chí Kiệt mặt mày tức giận, "Có phải lớp 9 giở trò quỷ hay không!"
Thu Diệc Diệu nhìn dáng vẻ này của cậu ấy, đoán được là khi cậu ấy chạy cũng đã xảy ra chuyện.
Nhưng cậu không có thời gian để hỏi quá nhiều nữa.
"Cậu đến gặp trọng tài ở đó để khiếu nại bọn chúng đi."
Thu Diệc Diệu nói rồi tránh khỏi mọi người để chạy về hướng của Khương Nặc bên kia.
Khương Nặc sợ nhìn thấy máu, vừa rồi đầu gối của hắn rách to như thế, không biết là có sao hay không.
Trong đầu đều là ánh mắt vừa rồi khi Khương Nặc nói với cậu rằng "Cầm lấy, chạy đi", kiên nghị, vĩnh viễn không nhận thua.
Đột nhiên cậu đã tỏ tường vì sao mỗi lần Khương Nặc thi cử đều có thể lấy được ngôi vị hạng 1 toàn khối, bởi vì trên người của hắn có loại đặc điểm đặc biệt này, loại tinh thần này, cho dù có bị thương nhục nhã cũng tuyệt đối sẽ không từ bỏ.
Đám đông sôi nổi đều đi về hướng đích, có người vừa mới thi đấu xong, cũng có người đi đến để chúc mừng.
Chỉ có Thu Diệc Diệu ngược với dòng người, chạy đi.
Ánh mặt trời mùa thu sau giờ ngọ phơi đến nỗi cỏ cũng cháy vàng, có bước chân của thiếu niên vội vã.
"Cậu sao rồi?" Khi Thu Diệc Diệu đến thì Khương Nặc còn đang ngồi ở dưới đất, La Thiên Địch đã phát hiện ra nên cũng bước đến bên này.
"Không có việc gì, chỉ trầy da thôi." Khương Nặc nhìn vẻ mặt lo lắng của Thu Diệc Diệu, nói lời an ủi.
"Còn không có việc gì? Cậu ấy đứng cũng không đứng dậy nổi!" La Thiên Địch sốt ruột.
"Tôi nhìn một chút."
Thu Diệc Diệu ngồi xuống cẩn thận kiểm tra miệng vết thương của Khương Nặc.
Diện tích vết thương hơi lớn, cũng may là các vết thương khác không sâu, chỉ dính một lớp bụi bẩn và cát. Đầu gối bên phải có lẽ bị thương nghiêm trọng hơn, còn chảy cả máu.
Lúc Thu Diệc Diệu xem, Khương Nặc nhắm chặt hai mắt, trên trán đổ ra rất nhiều mồ hôi.
Làm sao mà có thể không có chuyện gì được, Khương Nặc sợ máu nên vẫn luôn ngồi ở đây không thể đứng dậy mà.
"Khương ca?"
"Nhìn tôi này."
Khương Nặc mở mắt.
"Đừng sợ nhé." Thu Diệc Diệu thử nhe răng với hắn, "Tôi ở đây mà."
Khương Nặc cười.
"Tôi đỡ cậu dậy, chúng ta đến phòng y tế."
"Đứng được không?"
Khương Nặc gật đầu.
Thu Diệc Diệu thấy trạng thái của hắn tốt hơn nên mới lấy một cánh tay của hắn khoác lên người mình.
"Bị thương nhỏ thôi, đừng nhìn xuống chân nhé." Thu Diệc Diệu còn thấp giọng lẩm bẩm, "Nếu mà cậu ngất thì tôi không thể ôm được cậu đâu."
"Ừ." Khương Nặc cười, hắn phát hiện Thu Diệc Diệu rất đáng tin cậy, lúc này so với dáng vẻ cà lơ phất phơ thường ngày thì vô cùng khác nhau, cũng không biết tại sao nhưng sau khi trông thấy cậu chạy về, hắn cảm thấy yên tâm.
"Còn tôi thì sao?" La Thiên Địch nhìn hai người này, hệt như là mình có hơi thừa thải vậy. Vừa rồi cậu bận rộn cả nửa ngày ở đây cũng không giúp đỡ được gì, "Có việc gì dùng đến tôi không?"
"Cậu đi sang chỗ Viên Chí Kiệt ở bên kia đi, vừa rồi tôi bảo cậu ấy đi tìm trọng tài để khiếu nại, cậu đi xem thử, nói giúp mấy câu."
"Được." La Thiên Địch gật đầu mạnh, nói xong thì chạy đi.
Vất vả lắm mới đưa được Khương Nặc đến phòng y tế, cả người của Thu Diệc Diệu đã đầy mồ hôi.
Phòng y tế lúc này đúng là có không ít người, đến đại hội thể thao là sẽ có nhiều loại bị thương. Đám gà yếu này bình thường không vận động, chạy một vòng sân trong lớp thể dục cũng không vui, vậy mà còn nhất định cái gì mà một là cậu chết hai là tôi sống ở đại hội thể thao.
Editor đến nhấc người cũng lười, edit tới đây thấy không được vui.
Cậu tìm một băng ghế để đặt Khương Nặc ngồi xuống, chạy theo y tá ra ngoài cầm theo rất nhiều thuốc khử trùng về lại đây.
"Nhắm mắt lại đi." Thu Diệc Diệu nói.
"Làm gì?"
"Sợ cậu đau."
"Nhắm mắt lại thì sẽ không đau sao?"
Thu Diệc Diệu khẽ cắn môi, "Cậu im đi, bảo cậu nhắm mắt thì phải nhắm mắt!"
"Rốt cuộc là im miệng hay là nhắm mắt?"
"Đóng hết vào đi!"
Tính tình của Thu Diệc Diệu lại bắt đầu nổi lên, hung hăng đặt số thuốc kia lên bàn rồi lại thấy khoé miệng của Khương Nặc hơi cong.
Lúc ăn.
Thu Diệc Diệu: Nếu thức ăn của cậu không đủ thì ăn của tôi đi.
Khương Nặc nhìn cậu vài giây, "Tôi muốn ăn cậu."