Ngày cuối cùng ở cô nhi viện, tổ tiết mục tuyên bố tổ chức một buổi picnic trên bãi biển.
Mỗi năm cô nhi viện bọn họ hợp tác quay chương trình này đều có truyền thống đi dã ngoại ở bãi biển gần đó, nhưng thường diễn ra vào mùa hè, năm nay vì có chương trình nên đẩy lịch trình lên thành cuối xuân. Suốt mấy ngày trời bận rộn, cuối cùng cũng được thả lỏng đi chơi, cả đám người Phó Hành Vân đều nhẹ nhàng thở ra.
Trên đường đi ra bãi biển, bọn họ ngồi cùng một xe với bọn trẻ, Phó Hành Vân ngồi bên cạnh cậu bé tóc nâu tên Lia. Nó vẫn yên lặng không nói gì, ôm chặt con thú bông nhìn ra cửa sổ. Phó Hành Vân luôn cố gắng dùng vốn tiếng Anh rách nát của mình giao lưu với cậu bé, cho dù nó không hề đáp lại anh.
Thằng bé cũng không rời con thỏ bông màu hồng nhạt tai dài kia một bước nào, con thỏ nhìn qua đã khá cũ nát, vài chỗ còn dấu vết khâu vá, nhưng nó vẫn kiên quyết ôm chặt không buông. Trong lòng Phó Hành Vân dao động, thử thăm dò sờ sờ lên con thỏ, thấy cậu nhóc không tỏ thái độ bài xích, bèn nhẹ nhàng nắm đầu con thỏ lúc lắc, nhại tiếng thỏ nói chuyện với nó.
Lia ngẩng lên lần đầu tiên nhìn mặt Phó Hành Vân, đôi mắt long lanh đẹp như viên pha lê màu xanh lục.
Bọn họ vừa xuống xe đã ngửi thấy hương vị của biển rộng, trong không khí cũng toàn hơi nước âm ẩm. Thời tiết rất đẹp, lại là cuối tuần, nhân viên công tác nói có khả năng khá nhiều người, nhưng du khách trên bãi biển vẫn ít hơn Phó Hành Vân nghĩ rất nhiều. Bởi vì không đông đúc, bãi cát ven biển cứ như nhìn không thấy điểm cuối, cát trắng mềm mịn, xa xa còn có một vòng đu quay màu trắng đang chậm rãi chuyển động.
Bọn trẻ còn nhỏ nên không được phép chơi dưới nước, chỉ có thể giẫm sóng gần bờ, chơi với cát, có nhân viên cô nhi viện ở gần trông coi, còn đoàn người Phó Hành Vân và tổ tiết mục quay vài đoạn dạo bước lãng mạn trên bãi biển.
Phó Hành Vân biết bơi, nhưng thời tiết chưa vào mùa nóng, nước vẫn rất lạnh nên không định xuống biển bơi lội. Anh để chân trần đứng trên bờ cát, nhìn những bọt sóng màu trắng nhào vào bờ, nhẹ nhàng chạm vào ngón chân rồi nhanh chóng rút ra xa. Văn Thệ Xuyên đứng bên cạnh anh, hai người đều đi chân trần đứng trên bờ biển ẩm ướt, nhìn trời nhìn đất cùng nhau.
Mấy hôm nay trạng thái tinh thần Văn Thệ Xuyên vẫn bình thường, nhưng trên mặt có chút khó ở, Phó Hành Vân biết do hắn nghiện thuốc lá nặng, quay chương trình thực tế chỗ nào cũng có camera, hắn không có cơ hội hút thuốc.
Lần cuối cùng bọn họ cùng nhau ra biển đã là cách đây rất rất lâu, lâu đến nỗi Phó Hành Vân dường như quên mất dáng vẻ của biển rộng trông như thế nào.
Văn Thệ Xuyên nhàm chán ngồi xổm xuống, nắm một mớ cát ướt đẫm trên tay, lại mở tay, tùy tiện để sóng biển cuốn cát ra xa.
Hai người đối mắt với nhau, cùng ăn ý chớp chớp.
"Tôi đi vệ sinh một lát." Phó Hành Vân nói với nhân viên công tác.
Staff giúp anh tháo micro, chỉ đường đến toilet công cộng cách chỗ này hơi xa. Phó Hành Vân từ chối nhân viên đi theo dẫn đường, lịch sự nói mình tự đi được. Văn Thệ Xuyên phủi sạch cát trên tay đi, rất tự nhiên nói: "Tôi biết toilet ở đâu, để tôi dẫn đường, vừa lúc tôi cũng muốn đi."
Văn Thệ Xuyên dẫn đầu đi trước, Phó Hành Vân theo sau hắn, giẫm lên dấu chân hắn để lại trên nền cát. Bọn họ thuận miệng nói mấy câu vô thưởng vô phạt như hai người đồng nghiệp trong sạch nhất thế giới. Càng rời xa đám đông, nhịp tim Phó Hành Vân càng không nhịn được mà nhảy thình thịch, dấu chân trên cát vốn thẳng hàng cũng trở nên lộn xộn.
Anh đuổi theo đến bên cạnh Văn Thệ Xuyên, hai người sóng vai đi, vòng qua nhà vệ sinh công cộng vốn phải rẽ vào, đến một góc khuất trên bờ cát, nơi này hầu như không có người, âm thanh sóng biển cũng rất lớn. Phó Hành Vân lục lục túi, lấy ra một điếu thuốc, còn có bật lửa trộm từ chỗ Dư Hướng Vãn.
Anh dựa người vào một tảng đá màu đen, đưa thuốc lá và bật lửa cho Văn Thệ Xuyên, "Này, cho anh."
"Suỵt ——"
Đột nhiên hắn ấn bả vai Phó Hành Vân, hai người mau chóng ngồi xổm xuống nấp dưới tảng đá. Phó Hành Vân lén thò đầu nhìn ra ngoài, phát hiện ra có hai nhân viên đi về hướng nhà vệ sinh, có lẽ cũng đi toilet. Bọn họ bây giờ như hai đứa nhỏ nghỉ hè thừa dịp không có người lớn ở nhà, chạy ra bờ biển đi bơi, còn lén hút thuốc.
Phó Hành Vân ngồi xổm, ngậm điếu thuốc vào miệng, tránh né gió biển đốt thuốc lên, hút vào một hơi, chờ cho đầu thuốc sáng ánh lửa, anh mới đưa cho Văn Thệ Xuyên, trên đầu lọc còn lưu lại dấu răng nhàn nhạt của anh. Văn Thệ Xuyên mượn tay anh ngậm thuốc vào miệng, hai người cứ như vậy ngồi bên tảng đá, thay phiên nhau cùng hút một điếu thuốc lá.
Sau khi rít mấy hơi, Phó Hành Vân bị ho khan, có lẽ do mấy hôm nay quá mệt mỏi, cổ họng không tốt lắm.
Văn Thệ Xuyên vội dụi tắt điếu thuốc, nói: "Không hút nữa."
Phó Hành Vân dừng ho, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Văn Thệ Xuyên nắm chặt điếu thuốc đã tắt, đang chăm chú nhìn mình. Anh nhìn thẳng vào mắt hắn, đột nhiên nói: "Em có rất nhiều lời muốn nói với anh."
Văn Thệ Xuyên không ngờ anh lại mở miệng, trái tim đập lỡ một nhịp.
"Tôi cũng có rất nhiều điều muốn nói với em."
Ngồi xổm một lúc lâu, chân Phó Hành Vân hơi tê bèn đứng thẳng dậy. Văn Thệ Xuyên vẫn ngồi xổm, giúp anh xắn ống quần hơi ướt lên. Anh nhìn đỉnh đầu hắn, vô thức sờ sờ lên mái tóc. Hai người có quá nhiều thứ muốn nói, lại không ai nói thành lời.
Tình yêu đôi khi không chỉ là vươn tay ra lại thu vào, mà còn có rất nhiều lời đã ở bên môi rồi nhưng không dám nói ra.
"Em là người rất nhát gan." Phó Hành Vân gian nan nhỏ giọng, "Nhìn qua thì tưởng không sợ gì hết, nhưng thật ra cái gì em cũng sợ. Em không biết diễn xuất, cũng không có học thức. Em rất ích kỷ, luôn muốn mọi người đều phải khen em phải yêu quý em, nhưng đôi khi em lại nghĩ, chỉ cần một mình anh yêu em là đủ rồi..."
Văn Thệ Xuyên giúp anh xắn ống quần xong, lại cầm mắt cá chân anh phủi sạch cát trên đó.
"Tôi đem đồng hồ đi sửa rồi," Văn Thệ Xuyên nói, "Chỉ sửa được một phần, nhưng phần còn lại thì không được."
Phó Hành Vân thấy mũi mình ê ẩm, ừ một tiếng.
Điện thoại Văn Thệ Xuyên rung lên, hắn lấy ra xem, là staff gọi đến, có lẽ là đang tìm bọn họ. Hắn đứng lên cất điện thoại, đưa tay đỡ mặt Phó Hành Vân, ngón cái sờ lên chóp mũi anh, nói: "Đừng khóc."
Phó Hành Vân cãi lại: "Không có."
"Đi về trước đã," Văn Thệ Xuyên nói, "Từ từ rồi nói tiếp."
Trên bờ cát, mọi người đang đợi bọn họ trở về.
Mấy đứa trẻ còn nhỏ tuổi, không thể cắm trại ngoài trời, được sắp xếp ngủ trong nhà dân ở cách bãi biển không xa, đoàn người của Phó Hành Vân thì dựng lều trên cát. Ba cái lều có diện tích cho hai người ngủ rất nhanh đã được dựng xong, Đàn Tử Minh nhanh miệng nói muốn ngủ một mình, đương nhiên không có ai phản đối.
Mặt trời chậm rãi chìm xuống đường chân trời, bọn họ lấy bối cảnh hoàng hôn thực hiện thêm một cuộc phỏng vấn cá nhân nữa.
Đạo diễn rất tiêu chuẩn hỏi bọn họ về cảm thụ mấy ngày này. Ngũ quan của Bạch Lộ dưới ánh sáng tự nhiên đẹp đến mức làm người ta phải kinh ngạc, cô quay đầu nhìn vầng thái dương đang lặn xuống bờ tây, mặt biển lóng lánh màu vàng kim, lại nhìn bọn trẻ đang đùa giỡn ở đằng xa, duỗi người một cái, hơi có chút cô đơn cảm thán: "Lâu rồi tôi mới có kỳ nghỉ dài như vậy..."
Đàn Tử Minh luôn là người vô tâm vô phế, ánh mắt đảo qua một vòng nhân viên công tác, cười nói: "Rất vui vẻ."
Dư Hướng Vãn trực tiếp ngồi thẳng xuống nền cát trả lời phỏng vấn, cuộn hai chân lại ôm đầu gối như mấy bạn nhỏ. Cô nàng nhìn thẳng vào ống kính không hề lảng tránh, nói: "Kỳ thật tôi không thích đi du lịch, cũng không thích cùng chơi với nhiều người. Tôi thấy cảm giác giống như ngồi tàu lượn siêu tốc vậy, sau khi lên đến đỉnh thấy được phong cảnh đẹp nhất sẽ bắt đầu rơi xuống. Tôi đang suy nghĩ về nội dung kịch bản tiếp theo, có lẽ sẽ viết về một nhóm người đi ra ngoài chơi, nhưng cuối cùng đến khi trở về nhà, lại vẫn chỉ có một mình."
Lần đầu tiên Phó Hành Vân không hề phòng vệ, để lộ tất cả cảm xúc mờ mịt mông lung của mình trước máy quay: "Tôi không biết nữa. Được ra ngoài chơi đương nhiên phải thấy vui vẻ, chúng tôi còn cùng nhau làm nhiều việc như vậy. Nhưng đôi khi tâm trạng lại rất phức tạp, không biết bản thân nên thấy vui hay là không vui."
Đến phiên Văn Thệ Xuyên, sau một lúc ngồi yên lặng thật lâu, hắn đột nhiên đứng lên, nói hai câu với nhân viên quay phim, nhận lấy camera trên tay anh ta, đạp lên thủy triều đứng trên bờ biển, nghiêm túc quay được cảnh hoàng hôn cuối ngày.
Đến đêm, các bạn nhỏ di chuyển sang nhà dân nghỉ ngơi.
Buổi tối bên bờ biển rất lạnh, tất cả mọi người đều quấn chăn ngồi trước cửa lều ngắm sao. Giăng lều xong rất khó đặt camera, mà hiệu quả hình ảnh cũng không tốt, thế là tổ tiết mục sau khi quay cảnh cuối cùng thì dứt khoát tắt máy luôn, micro cũng được thu lại, dặn dò bọn họ nghỉ ngơi cho tốt, ngày hôm sau phải nói tạm biệt với lũ trẻ rồi.
Trước lều chỉ treo một ngọn đèn, tựa như một ngôi sao nho nhỏ tranh sáng với ánh trăng trên bầu trời.
Văn Thệ Xuyên lục lọi dưới tầng đáy ba lô leo núi của hắn, lấy ra một cái hộp. Phó Hành Vân chỉ cần liếc qua đã nhận ra, đó là hộp đựng chiếc đồng hồ lúc trước anh tặng cho hắn, hóa ra hắn mang theo đến đây, vẫn luôn giữ bên người.
"Tôi cầm đi sửa." Văn Thệ Xuyên vừa nói vừa mở hộp ra.
Chiếc đồng hồ lặng yên nằm trong hộp nhung, trăng sao trên bề mặt vẫn lộng lẫy như thuở ban đầu, sáng lấp lánh trong căn lều tối om.
Phó Hành Vân kinh ngạc thốt lên: "Sửa được rồi..."
Lời còn chưa dứt, anh liền nhận ra chỉ có mặt đồng hồ bị đập nát là sửa được, nhưng kim đồng hồ không còn chạy nữa, thời gian dừng lại. Là một chiếc đồng hồ, nó đã mất đi công dụng ghi chép thời gian.
Phó Hành Vân cảm thấy ủ rũ khôn tả. Văn Thệ Xuyên lấy chiếc đồng hồ không còn chạy nữa ra khỏi hộp, nắm tay Phó Hành Vân mở ra, cẩn thận đặt đồng hồ vào lòng bàn tay anh.
"Lúc tặng chiếc đồng hồ này cho tôi, em nói vì tên tôi là 'Thệ Xuyên' cho nên mới tặng thời gian cho tôi." Văn Thệ Xuyên nói, "Khổng Tử đứng bên bờ sông nói: dòng nước cứ chảy hoài chảy mãi, ngày đêm không ngừng. Thời gian vĩnh viễn không ngừng lại, nhưng bây giờ nó đã ngừng rồi."
Văn Thệ Xuyên nâng tay anh lên, chậm rãi khép năm ngón tay lại, bao bọc lấy đồng hồ.
"Bây giờ thời gian đang ngừng trong lòng bàn tay em, vĩnh viễn sẽ không đi nữa."
—--
Lời tác giả:
Vốn tưởng hôm nay viết không xong nổi chứ, nhưng không biết vì sao, tôi viết đến đoạn Tiểu Phó nói mình không dũng cảm thì bắt đầu khóc, đoạn sau là vừa khóc vừa viết luôn, chắc do tôi quá cảm tính ( cạn lời)
Đoạn cốt truyện về đồng hồ tôi đã nghĩ từ lâu, rốt cuộc viết tới rồi.
Chương sau có lẽ chính thức làm hòa rồi đới.
Hầy, quá là thích chương này, tôi cũng rất thích hai nhân vật chính nữa, lần đầu tiên viết văn mà có cảm giác không muốn kết thúc truyện.
Mỗi năm cô nhi viện bọn họ hợp tác quay chương trình này đều có truyền thống đi dã ngoại ở bãi biển gần đó, nhưng thường diễn ra vào mùa hè, năm nay vì có chương trình nên đẩy lịch trình lên thành cuối xuân. Suốt mấy ngày trời bận rộn, cuối cùng cũng được thả lỏng đi chơi, cả đám người Phó Hành Vân đều nhẹ nhàng thở ra.
Trên đường đi ra bãi biển, bọn họ ngồi cùng một xe với bọn trẻ, Phó Hành Vân ngồi bên cạnh cậu bé tóc nâu tên Lia. Nó vẫn yên lặng không nói gì, ôm chặt con thú bông nhìn ra cửa sổ. Phó Hành Vân luôn cố gắng dùng vốn tiếng Anh rách nát của mình giao lưu với cậu bé, cho dù nó không hề đáp lại anh.
Thằng bé cũng không rời con thỏ bông màu hồng nhạt tai dài kia một bước nào, con thỏ nhìn qua đã khá cũ nát, vài chỗ còn dấu vết khâu vá, nhưng nó vẫn kiên quyết ôm chặt không buông. Trong lòng Phó Hành Vân dao động, thử thăm dò sờ sờ lên con thỏ, thấy cậu nhóc không tỏ thái độ bài xích, bèn nhẹ nhàng nắm đầu con thỏ lúc lắc, nhại tiếng thỏ nói chuyện với nó.
Lia ngẩng lên lần đầu tiên nhìn mặt Phó Hành Vân, đôi mắt long lanh đẹp như viên pha lê màu xanh lục.
Bọn họ vừa xuống xe đã ngửi thấy hương vị của biển rộng, trong không khí cũng toàn hơi nước âm ẩm. Thời tiết rất đẹp, lại là cuối tuần, nhân viên công tác nói có khả năng khá nhiều người, nhưng du khách trên bãi biển vẫn ít hơn Phó Hành Vân nghĩ rất nhiều. Bởi vì không đông đúc, bãi cát ven biển cứ như nhìn không thấy điểm cuối, cát trắng mềm mịn, xa xa còn có một vòng đu quay màu trắng đang chậm rãi chuyển động.
Bọn trẻ còn nhỏ nên không được phép chơi dưới nước, chỉ có thể giẫm sóng gần bờ, chơi với cát, có nhân viên cô nhi viện ở gần trông coi, còn đoàn người Phó Hành Vân và tổ tiết mục quay vài đoạn dạo bước lãng mạn trên bãi biển.
Phó Hành Vân biết bơi, nhưng thời tiết chưa vào mùa nóng, nước vẫn rất lạnh nên không định xuống biển bơi lội. Anh để chân trần đứng trên bờ cát, nhìn những bọt sóng màu trắng nhào vào bờ, nhẹ nhàng chạm vào ngón chân rồi nhanh chóng rút ra xa. Văn Thệ Xuyên đứng bên cạnh anh, hai người đều đi chân trần đứng trên bờ biển ẩm ướt, nhìn trời nhìn đất cùng nhau.
Mấy hôm nay trạng thái tinh thần Văn Thệ Xuyên vẫn bình thường, nhưng trên mặt có chút khó ở, Phó Hành Vân biết do hắn nghiện thuốc lá nặng, quay chương trình thực tế chỗ nào cũng có camera, hắn không có cơ hội hút thuốc.
Lần cuối cùng bọn họ cùng nhau ra biển đã là cách đây rất rất lâu, lâu đến nỗi Phó Hành Vân dường như quên mất dáng vẻ của biển rộng trông như thế nào.
Văn Thệ Xuyên nhàm chán ngồi xổm xuống, nắm một mớ cát ướt đẫm trên tay, lại mở tay, tùy tiện để sóng biển cuốn cát ra xa.
Hai người đối mắt với nhau, cùng ăn ý chớp chớp.
"Tôi đi vệ sinh một lát." Phó Hành Vân nói với nhân viên công tác.
Staff giúp anh tháo micro, chỉ đường đến toilet công cộng cách chỗ này hơi xa. Phó Hành Vân từ chối nhân viên đi theo dẫn đường, lịch sự nói mình tự đi được. Văn Thệ Xuyên phủi sạch cát trên tay đi, rất tự nhiên nói: "Tôi biết toilet ở đâu, để tôi dẫn đường, vừa lúc tôi cũng muốn đi."
Văn Thệ Xuyên dẫn đầu đi trước, Phó Hành Vân theo sau hắn, giẫm lên dấu chân hắn để lại trên nền cát. Bọn họ thuận miệng nói mấy câu vô thưởng vô phạt như hai người đồng nghiệp trong sạch nhất thế giới. Càng rời xa đám đông, nhịp tim Phó Hành Vân càng không nhịn được mà nhảy thình thịch, dấu chân trên cát vốn thẳng hàng cũng trở nên lộn xộn.
Anh đuổi theo đến bên cạnh Văn Thệ Xuyên, hai người sóng vai đi, vòng qua nhà vệ sinh công cộng vốn phải rẽ vào, đến một góc khuất trên bờ cát, nơi này hầu như không có người, âm thanh sóng biển cũng rất lớn. Phó Hành Vân lục lục túi, lấy ra một điếu thuốc, còn có bật lửa trộm từ chỗ Dư Hướng Vãn.
Anh dựa người vào một tảng đá màu đen, đưa thuốc lá và bật lửa cho Văn Thệ Xuyên, "Này, cho anh."
"Suỵt ——"
Đột nhiên hắn ấn bả vai Phó Hành Vân, hai người mau chóng ngồi xổm xuống nấp dưới tảng đá. Phó Hành Vân lén thò đầu nhìn ra ngoài, phát hiện ra có hai nhân viên đi về hướng nhà vệ sinh, có lẽ cũng đi toilet. Bọn họ bây giờ như hai đứa nhỏ nghỉ hè thừa dịp không có người lớn ở nhà, chạy ra bờ biển đi bơi, còn lén hút thuốc.
Phó Hành Vân ngồi xổm, ngậm điếu thuốc vào miệng, tránh né gió biển đốt thuốc lên, hút vào một hơi, chờ cho đầu thuốc sáng ánh lửa, anh mới đưa cho Văn Thệ Xuyên, trên đầu lọc còn lưu lại dấu răng nhàn nhạt của anh. Văn Thệ Xuyên mượn tay anh ngậm thuốc vào miệng, hai người cứ như vậy ngồi bên tảng đá, thay phiên nhau cùng hút một điếu thuốc lá.
Sau khi rít mấy hơi, Phó Hành Vân bị ho khan, có lẽ do mấy hôm nay quá mệt mỏi, cổ họng không tốt lắm.
Văn Thệ Xuyên vội dụi tắt điếu thuốc, nói: "Không hút nữa."
Phó Hành Vân dừng ho, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Văn Thệ Xuyên nắm chặt điếu thuốc đã tắt, đang chăm chú nhìn mình. Anh nhìn thẳng vào mắt hắn, đột nhiên nói: "Em có rất nhiều lời muốn nói với anh."
Văn Thệ Xuyên không ngờ anh lại mở miệng, trái tim đập lỡ một nhịp.
"Tôi cũng có rất nhiều điều muốn nói với em."
Ngồi xổm một lúc lâu, chân Phó Hành Vân hơi tê bèn đứng thẳng dậy. Văn Thệ Xuyên vẫn ngồi xổm, giúp anh xắn ống quần hơi ướt lên. Anh nhìn đỉnh đầu hắn, vô thức sờ sờ lên mái tóc. Hai người có quá nhiều thứ muốn nói, lại không ai nói thành lời.
Tình yêu đôi khi không chỉ là vươn tay ra lại thu vào, mà còn có rất nhiều lời đã ở bên môi rồi nhưng không dám nói ra.
"Em là người rất nhát gan." Phó Hành Vân gian nan nhỏ giọng, "Nhìn qua thì tưởng không sợ gì hết, nhưng thật ra cái gì em cũng sợ. Em không biết diễn xuất, cũng không có học thức. Em rất ích kỷ, luôn muốn mọi người đều phải khen em phải yêu quý em, nhưng đôi khi em lại nghĩ, chỉ cần một mình anh yêu em là đủ rồi..."
Văn Thệ Xuyên giúp anh xắn ống quần xong, lại cầm mắt cá chân anh phủi sạch cát trên đó.
"Tôi đem đồng hồ đi sửa rồi," Văn Thệ Xuyên nói, "Chỉ sửa được một phần, nhưng phần còn lại thì không được."
Phó Hành Vân thấy mũi mình ê ẩm, ừ một tiếng.
Điện thoại Văn Thệ Xuyên rung lên, hắn lấy ra xem, là staff gọi đến, có lẽ là đang tìm bọn họ. Hắn đứng lên cất điện thoại, đưa tay đỡ mặt Phó Hành Vân, ngón cái sờ lên chóp mũi anh, nói: "Đừng khóc."
Phó Hành Vân cãi lại: "Không có."
"Đi về trước đã," Văn Thệ Xuyên nói, "Từ từ rồi nói tiếp."
Trên bờ cát, mọi người đang đợi bọn họ trở về.
Mấy đứa trẻ còn nhỏ tuổi, không thể cắm trại ngoài trời, được sắp xếp ngủ trong nhà dân ở cách bãi biển không xa, đoàn người của Phó Hành Vân thì dựng lều trên cát. Ba cái lều có diện tích cho hai người ngủ rất nhanh đã được dựng xong, Đàn Tử Minh nhanh miệng nói muốn ngủ một mình, đương nhiên không có ai phản đối.
Mặt trời chậm rãi chìm xuống đường chân trời, bọn họ lấy bối cảnh hoàng hôn thực hiện thêm một cuộc phỏng vấn cá nhân nữa.
Đạo diễn rất tiêu chuẩn hỏi bọn họ về cảm thụ mấy ngày này. Ngũ quan của Bạch Lộ dưới ánh sáng tự nhiên đẹp đến mức làm người ta phải kinh ngạc, cô quay đầu nhìn vầng thái dương đang lặn xuống bờ tây, mặt biển lóng lánh màu vàng kim, lại nhìn bọn trẻ đang đùa giỡn ở đằng xa, duỗi người một cái, hơi có chút cô đơn cảm thán: "Lâu rồi tôi mới có kỳ nghỉ dài như vậy..."
Đàn Tử Minh luôn là người vô tâm vô phế, ánh mắt đảo qua một vòng nhân viên công tác, cười nói: "Rất vui vẻ."
Dư Hướng Vãn trực tiếp ngồi thẳng xuống nền cát trả lời phỏng vấn, cuộn hai chân lại ôm đầu gối như mấy bạn nhỏ. Cô nàng nhìn thẳng vào ống kính không hề lảng tránh, nói: "Kỳ thật tôi không thích đi du lịch, cũng không thích cùng chơi với nhiều người. Tôi thấy cảm giác giống như ngồi tàu lượn siêu tốc vậy, sau khi lên đến đỉnh thấy được phong cảnh đẹp nhất sẽ bắt đầu rơi xuống. Tôi đang suy nghĩ về nội dung kịch bản tiếp theo, có lẽ sẽ viết về một nhóm người đi ra ngoài chơi, nhưng cuối cùng đến khi trở về nhà, lại vẫn chỉ có một mình."
Lần đầu tiên Phó Hành Vân không hề phòng vệ, để lộ tất cả cảm xúc mờ mịt mông lung của mình trước máy quay: "Tôi không biết nữa. Được ra ngoài chơi đương nhiên phải thấy vui vẻ, chúng tôi còn cùng nhau làm nhiều việc như vậy. Nhưng đôi khi tâm trạng lại rất phức tạp, không biết bản thân nên thấy vui hay là không vui."
Đến phiên Văn Thệ Xuyên, sau một lúc ngồi yên lặng thật lâu, hắn đột nhiên đứng lên, nói hai câu với nhân viên quay phim, nhận lấy camera trên tay anh ta, đạp lên thủy triều đứng trên bờ biển, nghiêm túc quay được cảnh hoàng hôn cuối ngày.
Đến đêm, các bạn nhỏ di chuyển sang nhà dân nghỉ ngơi.
Buổi tối bên bờ biển rất lạnh, tất cả mọi người đều quấn chăn ngồi trước cửa lều ngắm sao. Giăng lều xong rất khó đặt camera, mà hiệu quả hình ảnh cũng không tốt, thế là tổ tiết mục sau khi quay cảnh cuối cùng thì dứt khoát tắt máy luôn, micro cũng được thu lại, dặn dò bọn họ nghỉ ngơi cho tốt, ngày hôm sau phải nói tạm biệt với lũ trẻ rồi.
Trước lều chỉ treo một ngọn đèn, tựa như một ngôi sao nho nhỏ tranh sáng với ánh trăng trên bầu trời.
Văn Thệ Xuyên lục lọi dưới tầng đáy ba lô leo núi của hắn, lấy ra một cái hộp. Phó Hành Vân chỉ cần liếc qua đã nhận ra, đó là hộp đựng chiếc đồng hồ lúc trước anh tặng cho hắn, hóa ra hắn mang theo đến đây, vẫn luôn giữ bên người.
"Tôi cầm đi sửa." Văn Thệ Xuyên vừa nói vừa mở hộp ra.
Chiếc đồng hồ lặng yên nằm trong hộp nhung, trăng sao trên bề mặt vẫn lộng lẫy như thuở ban đầu, sáng lấp lánh trong căn lều tối om.
Phó Hành Vân kinh ngạc thốt lên: "Sửa được rồi..."
Lời còn chưa dứt, anh liền nhận ra chỉ có mặt đồng hồ bị đập nát là sửa được, nhưng kim đồng hồ không còn chạy nữa, thời gian dừng lại. Là một chiếc đồng hồ, nó đã mất đi công dụng ghi chép thời gian.
Phó Hành Vân cảm thấy ủ rũ khôn tả. Văn Thệ Xuyên lấy chiếc đồng hồ không còn chạy nữa ra khỏi hộp, nắm tay Phó Hành Vân mở ra, cẩn thận đặt đồng hồ vào lòng bàn tay anh.
"Lúc tặng chiếc đồng hồ này cho tôi, em nói vì tên tôi là 'Thệ Xuyên' cho nên mới tặng thời gian cho tôi." Văn Thệ Xuyên nói, "Khổng Tử đứng bên bờ sông nói: dòng nước cứ chảy hoài chảy mãi, ngày đêm không ngừng. Thời gian vĩnh viễn không ngừng lại, nhưng bây giờ nó đã ngừng rồi."
Văn Thệ Xuyên nâng tay anh lên, chậm rãi khép năm ngón tay lại, bao bọc lấy đồng hồ.
"Bây giờ thời gian đang ngừng trong lòng bàn tay em, vĩnh viễn sẽ không đi nữa."
—--
Lời tác giả:
Vốn tưởng hôm nay viết không xong nổi chứ, nhưng không biết vì sao, tôi viết đến đoạn Tiểu Phó nói mình không dũng cảm thì bắt đầu khóc, đoạn sau là vừa khóc vừa viết luôn, chắc do tôi quá cảm tính ( cạn lời)
Đoạn cốt truyện về đồng hồ tôi đã nghĩ từ lâu, rốt cuộc viết tới rồi.
Chương sau có lẽ chính thức làm hòa rồi đới.
Hầy, quá là thích chương này, tôi cũng rất thích hai nhân vật chính nữa, lần đầu tiên viết văn mà có cảm giác không muốn kết thúc truyện.