"Không sao cả," Văn Thệ Xuyên dọn thêm một cái ghế đặt bên cạnh Phó Hành Vân, "Hai người phỏng vấn một lần cũng được."
Đạo diễn ngẫm nghĩ rồi gật đầu, buổi phỏng vấn một người biến thành phỏng vấn hai người. Trong chương trình không có kịch bản soạn trước, mọi thứ tùy ý người phỏng vấn và khách mời tự do phát huy. Có Văn Thệ Xuyên ngồi bên cạnh, khoảng cách giữa hai người chỉ cần duỗi tay ra là đụng tới, trong lòng Phó Hành Vân kiên định hơn nhiều, đối mặt với ống kính máy quay cũng không còn lo sợ bất an nữa.
Đầu tiên đạo diễn chỉ hỏi mấy câu đơn giản về phong cảnh, về cảm thụ khi đi du lịch, phần lớn là Phó Hành Vân trả lời, Văn Thệ Xuyên chỉ thi thoảng chen vào mấy câu. Lúc Phó Hành Vân nói, hắn sẽ nghiêng đầu nghiêm túc lắng nghe, toàn bộ bầu không khí rất nhẹ nhàng, khiến phòng tuyến trong lòng anh dần dần biến mất.
"Anh có cảm giác thế nào khi bước vào cô nhi viện?" Đạo diễn đột nhiên hỏi.
Phó Hành Vân yên lặng, nụ cười trên mặt biến mất, anh nhìn ra ngoài cửa sổ một lát rồi mới quay đầu nhìn ống kính: "Kỳ thật là không được tốt lắm."
Đạo diễn không hỏi sâu hơn, chuyển sang câu khác: "Vì sao anh phát hiện ra đứa bé kia không thích camera?"
"Có lẽ là trực giác," Phó Hành Vân nở nụ cười ngắn ngủi, "Lúc còn nhỏ tôi cũng không thích ống kính camera..."
Đạo diễn rất nhạy bén bắt được cảm xúc của Phó Hành Vân giờ phút này, ông ta không tiếp tục hỏi nữa, mà anh cũng không nói tiếp, để lại một khoảng trống chỉ mơ hồ nghe được tiếng gió và tiếng bọn trẻ vui đùa bên ngoài. Đạo diễn vẫn kiên nhẫn không thúc giục, chỉ lẳng lặng chờ, qua một hồi lâu sau, Phó Hành Vân mới tiếp lời.
"Lúc bị ống kính bắt giữ, tôi luôn có cảm giác cơ thể không còn hoạt động theo ý mình nữa." Phó Hành Vân miêu tả khá gian nan, "Hơn nữa tôi mãi mãi không đoán được sau khi lên ảnh mình trông sẽ như thế nào, cảm xúc khó xác định này quá mạnh mẽ."
"Bây giờ đã là diễn viên rồi, anh có còn sợ ống kính không?"
Phó Hành Vân nhận ra đạo diễn dùng từ "sợ" làm anh không biết nên trả lời sao cho tốt, diễn viên mà lại sợ ống kính máy quay, nói ra không phải quá đáng lắm sao?
Anh còn đang im lặng, Văn Thệ Xuyên nãy giờ không lên tiếng đột nhiên tiếp lời anh.
"Hành vi quay chụp người khác ngay từ đầu đã có một chút ý nghĩa vồ bắt nào đó rồi, quay phim tức là đang xâm phạm. Sontag* từng nói, quay chụp người ta là một loại hình mưu sát cao siêu, một dạng giết người mềm, chỉ thích hợp với một thế hệ bi ai và sợ hãi."
*Susan Sontag (1933-2004): một nhà văn, nhà làm phim, nhà triết học, giáo viên và nhà hoạt động chính trị người Mỹ. Tác phẩm của bà chủ yếu là tiểu luận và có cả tiểu thuyết.
Đạo diễn hỏi: "Đạo diễn Văn, anh có tán thành cách nói này không?"
Văn Thệ Xuyên dựa lưng vào ghế ngồi, nhún vai: "Một phần thôi."
"Với tư cách là một đạo diễn, anh cảm thấy nên quay chụp ở mức độ nào?"
Văn Thệ Xuyên ngẫm nghĩ: "Ở mức độ nào thì rất khó nắm bắt, phải vừa bình tĩnh khách quan những vẫn phải nhân văn, vừa phải cho diễn viên cảm giác an toàn nhưng vẫn phải mạo phạm một cách phù hợp, rất khó nói rõ, tôi vẫn đang phải mò mẫm."
Đạo diễn ném câu hỏi về chỗ Phó Hành Vân: "Thầy Phó có tán thành không? Hai vị vừa mới hợp tác xong, trong quá trình hợp tác có cảm nhận được gì không?"
Đoạn thời gian đóng phim ở trấn nhỏ miền Tây Nam lập tức xuất hiện trong đầu Phó Hành Vân, lại nói, đoàn phim nhiều người như thế, nhưng anh chỉ lập tức nhớ đến những đoạn ngắn hai người bọn họ ở chung. Phó Hành Vân cúi đầu ho khan mấy tiếng để che giấu, xua bớt mấy ý nghĩ không đứng đắn đi, nghiêm túc trả lời: "Có lẽ là vì thời gian quen biết của chúng tôi quá dài, quá quen thuộc lẫn nhau, nên khi đối diện với ống kính máy quay của anh ấy, tôi rất yên tâm. Hơn nữa anh ấy là người có rất nhiều ý tưởng, thị giác ống kính cũng rất độc đáo, hiệu quả cuối cùng làm người xem cực kỳ kinh ngạc."
"Vậy trong số tất cả các đạo diễn từng hợp tác, anh xếp đạo diễn Văn ở thứ hạng là..."
"Xếp thứ nhất," Phó Hành Vân nói rất nhanh, "Tôi xếp dựa theo giao tình."
"Em cũng xếp thứ nhất trong bảng xếp hạng diễn viên tôi từng quay phim, cho dù không xét giao tình vẫn là thứ nhất." Văn Thệ Xuyên nói.
Phó Hành Vân ngượng ngùng lảng tránh ánh mắt hắn, nhỏ giọng nói cảm ơn. Anh đột nhiên ý thức được đây là lần đầu tiên bọn họ ở trước mặt người khác thẳng thắn khen ngợi đối phương, không phải xuất phát từ tình cảm hay tư tâm, khen ngợi cũng không phải khen ngoài mặt hay thể hiện quan tâm, mà là hào phóng khẳng định trình độ chuyên nghiệp của nhau.
Loại cảm giác này làm Phó Hành Vân thấy thật mới mẻ, nhưng cũng rất vui sướng. Bỏ qua một bên những tình cảm rắc rối phức tạp, gác lại tình yêu và tình dục, bọn họ vẫn là đạo diễn và diễn viên, bọn họ lựa chọn nhau, đánh giá lẫn nhau.
Đạo diễn hỏi Phó Hành Vân: "Nghe nói sắp tới có khả năng anh sẽ hợp tác với đạo diễn Từ Vị, đối với ngôn ngữ điện ảnh của đạo diễn Từ, anh có ấn tượng gì không?"
Câu hỏi này có thể nói là "tránh dễ tìm khó".
Bầu không khí vừa mới ấm lên lập tức lạnh xuống, Phó Hành Vân dùng dư quang chú ý Văn Thệ Xuyên, nhìn thấy ánh mắt hắn đã rời khỏi máy quay, chuyển ra ngoài cửa sổ.
Anh trả lời: "Vẫn chưa quyết định việc hợp tác, mọi thứ đều không thể nói trước."
Mấy câu hỏi sau đó của đạo diễn, Phó Hành Vân cũng không nhớ rõ là mình đã trả lời những gì, phần lớn là nói nước đôi, dù sao địa vị của Từ Vị trong giới vẫn còn đó, anh chỉ là một diễn viên nho nhỏ, không tiện phê bình người ta, chỉ có thể khen từ đầu đến cuối.
Sau khi phỏng vấn kết thúc, trời đã tối mịt, đã đến giờ bọn trẻ phải đi ngủ.
Dưới sự chỉ dẫn của nhân viên cô nhi viện, bọn họ chia ra hai nhóm nam nữ đi vào phòng bọn nhỏ chúc ngủ ngon. Có thể thấy đa phần trẻ em trong cô nhi viện này có điều kiện sinh hoạt rất tốt, không bị căng thẳng không cần cảnh giác, rất hào phóng thản nhiên chủ động ôm bọn họ nói ngủ ngon.
Nhưng vẫn có một bộ phận nhỏ là ngoại lệ, Phó Hành Vân chú ý đến đứa trẻ chơi xếp gỗ ban ngày, tên là "Lia", đang ngồi dựa vào đầu giường ôm thú bông lẩm bẩm tự nói với mình, cũng không biết là nói cái gì. Lúc Phó Hành Vân đi đến cạnh giường, nó cũng không ngẩng đầu lên.
Phó Hành Vân chúc cậu bé ngủ ngon, không biết cuối cùng thằng bé có nghe thấy không.
Không biết thật sự là do diện tích có hạn hay tổ tiết mục muốn xây dựng bầu không khí gian khổ, bọn họ chỉ được phân cho hai gian phòng ngủ đơn giản rất nhỏ. Sau khi thương lượng, mọi người quyết định nhường căn phòng có hai chiếc giường đơn cho Bạch Lộ và Dư Hướng Vãn, ba người nam thì ở trong căn phòng nhỏ hơn đặt hai cái giường tầng.
Bọn họ chừa ra một mặt giường tầng trên để đựng đồ đạc, Đàn Tử Minh chọn phần giường tầng trên còn lại, lý do là: "Tôi còn trẻ, vẫn leo trèo được, hai người đừng cố coi chừng ngã gãy lưng."
Ở chỗ máy quay không quay đến, Phó Hành Vân không khỏi liếc cậu ta một cái xem thường.
Vì nhân viên công tác đã uyển chuyển nhắc nhở từ trước, tối hôm nay cả bọn rất ngoan ngoãn không chạm vào camera nữa. Toàn bộ căn phòng yên tĩnh tối om, chỉ có ánh đèn đỏ trên ống kính là mãi nhấp nháy. Cho đến tận lúc chìm vào giấc ngủ, Phó Hành Vân vẫn không có cơ hội tránh ống kính và micro để nói chuyện với Văn Thệ Xuyên.
Thời gian bọn họ làm tình nguyện viên ở cô nhi viện tổng cộng là ba ngày, rút thăm quyết định phân thành nhóm nhỏ 2-2 để trải nghiệm công việc thường nhật ở đây. Sau mỗi một ngày làm việc, tổ tiết mục sẽ căn cứ vào kết quả hoàn thành để kết toán "tiền công" cho bọn họ. Số tiền không nhiều lắm, cũng không biết tiền này dùng để làm gì, phỏng chừng là có mục đích khác.
Ngày đầu tiên Phó Hành Vân rút thăm phải làm việc cùng Dư Hướng Vãn, bắt đầu từ việc đánh thức các bạn nhỏ dậy vào sáng sớm. Một ngày công tác này quả thực là gà bay chó chạy, hai người bọn họ bận đến sứt đầu mẻ trán, vì ngại quy định nên những người khác không thể nhúng tay quá nhiều, chỉ có thể thỉnh thoảng phụ giúp một chút.
Đàn Tử Minh là người được các bạn nhỏ yêu thích nhất, cậu ta mang theo đàn guitar của mình đàn hát bằng thứ tiếng Anh khá sứt sẹo, nhưng các bạn nhỏ vẫn vây quanh vòng trong vòng ngoài, thậm chí còn có bé gái tặng cậu ta viên kẹo quý giá nhất của mình. Cậu ta còn biết làm ảo thuật biến ra tiền xu, dỗ bọn trẻ vui đến sửng sốt. Bạch Lộ thì dùng đồ trang điểm của mình để bắt mấy cô bé gái làm tù binh, đương nhiên cô ta không dám dùng đồ trang điểm lên mặt bọn nhỏ, vì thế đành đưa mặt mình ra cho bọn chúng tô vẽ, gương mặt nữ minh tinh thường ngày hào quang chói lọi bây giờ bị vẽ lung tung hết cả, nhưng cô ta không thể nổi nóng với lũ trẻ, chỉ có thể yếu ớt uy hiếp tổ tiết mục: "Làm hậu kỳ nhớ chỉnh mờ mặt tôi đi đấy, nếu không tôi sẽ phát công hàm luật sư đến chỗ mấy người, nói thật đấy nhé, không tin thì đừng hối hận, nhớ phải làm mờ!"
Văn Thệ Xuyên là người có vốn tiếng Anh khá nhất trong số bọn họ, hắn cũng không làm gì nhiều, chỉ cần ngồi cầm quyển sách tranh lên đọc. Giọng hắn trầm thấp thuần hậu, tốc độ đọc không nhanh không chậm, các bạn nhỏ rất thích nghe, cá biệt còn có bạn nhỏ lôi kéo muốn hắn đồng ý đến cạnh giường đọc truyện trước khi đi ngủ.
Phó Hành Vân và Dư Hướng Vãn bận sấp mặt, so sánh với mấy người kia cứ như không quay chung một chương trình.
Vội vàng thì dễ mắc lỗi, qua giờ chiều có một bé trai tè dầm, Phó Hành Vân phải chạy tới hỗ trợ, để lại mình Dư Hướng Vãn bận rộn trong bếp chuẩn bị bữa chiều. Vốn cô nàng phụ trách việc hâm lại món canh nấu từ trưa cho kịp trước giờ ăn, nhưng vì vội quá nên quên mất, lúc nhớ tới thì thời gian hâm nóng không đủ nữa rồi, cuối cùng canh cho bữa tối chỉ còn hơi hơi ấm.
Thực ra đây không phải chuyện lớn gì, thời tiết không quá lạnh, canh hơi ấm chút cũng không sao, nhưng trên bàn cơm có một cô nhóc đột nhiên khó chịu giận dỗi, nói canh không nóng nên không chịu ăn, vừa khóc vừa đánh đổ chén canh ra bàn.
Mấy người lớn vội chạy đi lau dọn, Dư Hướng Vãn đỏ hốc mắt, cắn môi yên lặng giúp đỡ, sau một buổi tối bận rộn lại không thấy tăm hơi, không biết đã trốn đi đâu rồi. Những người còn lại đi tìm cô, tìm một hồi mới phát hiện cô nàng đang trốn dưới cây cầu trượt trong phòng chơi, cũng không khóc, chỉ rầu rĩ không vui.
Bạch Lộ muốn kéo cô ra ngoài: "Chuyện có gì lớn đâu, đứa nhỏ cáu kỉnh thôi mà. Được rồi được rồi, mau ra đây đi."
Dư Hướng Vãn không cho cô ta kéo, khàn giọng nói: "Không phải cô bé cáu kỉnh đâu, sáng nay nó nói với tôi, mẹ con bé qua đời vào mùa xuân lúc hoa tulip nở."
Nói đến đây Dư Hướng Vãn lại nghẹn ngào hơn: "Vừa rồi tôi đi tìm con bé xin lỗi, đưa ảnh chụp mẹ tôi cho nó xem, nói với nó mẹ tôi cũng mất rồi, con bé lập tức xin lỗi, nói nó không nên cáu giận... Cô bé đang buồn như vậy, tôi còn quên hâm nóng canh, nó đã không có mẹ rồi, còn không được ăn canh nóng."
Phó Hành Vân biết mẹ Dư Hướng Vãn bị bệnh qua đời lúc cô đang quay《 Đời người tựa biển 》.
Thấy cô nàng lại sắp trào lệ, Bạch Lộ vội nói: "Rồi mà rồi mà, đừng khóc, tôi cũng chưa được gặp mẹ tôi bao giờ đâu."
Phó Hành Vân vội hùa theo: "Mẹ tôi cũng qua đời rồi."
Văn Thệ Xuyên vẫn luôn im lặng cũng nói: "Mẹ tôi cũng mất rồi."
Đàn Tử Minh hơi luống cuống tay chân, lắp bắp: "Tôi, mẹ tôi còn, còn khỏe mạnh, nhưng lâu lắm rồi chúng tôi không gặp nhau, tôi rất nhớ bà ấy..."
Bạch Lộ cố ý nói: "Tốt, ai còn mẹ thì tự giác rời khỏi đội đi."
Dư Hướng Vãn vừa khóc vừa đánh lên đầu Bạch Lộ: "Cô làm cái gì thế, bị tâm thần à!"
Ngày đầu huyên náo ầm ĩ cuối cùng đã trôi qua.
Đêm đã khuya, bầu trời ngoại ô rất nhiều sao, Phó Hành Vân ra khỏi phòng, nhìn thấy Văn Thệ Xuyên đang ngồi bên cái bàn dùng để picnic trên bờ cát. Ngoài sân không bắc đèn, Phó Hành Vân chỉ có thể nhìn thấy đường nét hình dáng hắn tựa như một ngọn núi nho nhỏ. Anh giẫm lên nền cát mềm mại đi qua, ngồi bên cạnh hắn.
Trên người bọn họ vẫn chưa được tháo micro, nhân viên quay phim vẫn ở đằng xa phía sau bắt giữ hình ảnh hai người.
Phó Hành Vân ngẫm nghĩ, hỏi hắn: "Đang làm gì thế?"
Văn Thệ Xuyên chống tay ra sau, ngửa đầu nói: "Ngắm sao."
Phó Hành Vân nhìn dáng vẻ hắn được sao trời chiếu rọi, muốn hỏi hắn đang suy nghĩ gì, nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt trở về. Anh đại khái biết hắn đang nghĩ gì, hoặc là đang nghĩ đến chuyện của bọn họ, hoặc đang nhớ về mẹ. Tay anh đặt giữa đùi hai người, ngón út nhẹ nhàng dán lên ngón út của Văn Thệ Xuyên.
Không ai nói gì.
Phó Hành Vân hơi căng thẳng, ngón út của anh vẫn đặt ở đó, một lát sau, ngón út của Văn Thệ Xuyên giật giật, đặt lên ngón tay anh.
–------
Lời tác giả:
Rất thích chương này, hy vọng các bà mẹ trên toàn thế giới đều khỏe mạnh...