Vừa lúc cửa thang máy lại mở ra lần nữa, Trần Hân cúi đầu, dường như hơi hoảng loạn, không đợi thang máy mở ra hoàn toàn đã lách người bước vào. Văn Thệ Xuyên không nói gì, cũng theo cậu ta vào thang máy. Phó Hành Vân đứng bên ngoài như đã bị ai làm đông cứng, không biết nên nói gì mới tốt, trơ mắt nhìn cửa thang máy đóng lại, Trần Hân và Văn Thệ Xuyên cùng biến mất khỏi tầm mắt anh.
"À..." Dư Hướng Vãn thử hỏi thăm dò, "Chúng ta đi vào trong chờ đi? Lát nữa là mọi người tới rồi."
Phó Hành Vân mờ mịt đáp lời, xoay người theo Dư Hướng Vãn đi vào. Anh đến hơi sớm, phòng chiếu phim chỉ mới được sắp xếp xong, không lớn lắm, bố trí rất giống một rạp chiếu phim tư nhân quy mô nhỏ, đặt mấy cái ghế sô pha dài, hai bên tường có thêm mấy cái sô pha lười, bầu không khí rất thoải mái.
Nhưng Phó Hành Vân không có tâm trí đâu mà thưởng thức, dưới chỉ dẫn của Dư Hướng Vãn, anh ra ngồi ở ghế sô pha hàng đầu chính giữa.
Đột nhiên anh hỏi: "Hai người nghe được cái gì rồi?"
Dư Hướng Vãn túm một cái ghế lười kéo đến bên chân Phó Hành Vân, sau đó thả người rơi vào, vặn vẹo để đường cong phần lưng của mình dán sát hoàn mỹ vào lưng ghế, thỏa mãn thở dài.
Cô nàng trả lời: "Cũng không nhiều lắm, đại khái là từ lúc bắt đầu?"
Phó Hành Vân: "......"
Vài người lục tục đi vào, đều là những nhân viên công tác đã cùng đồng cam cộng khổ vượt qua mấy tháng quay chụp, khoảng trên dưới mười người. Phó Hành Vân lịch sự đứng lên chào hỏi bọn họ, tươi cười đúng mực, nhưng kỳ thật cả người căng thẳng không yên. Anh lấy cớ đi vệ sinh, đứng trên ban công nhỏ nhìn xuống dưới, trông thấy Trần Hân và Văn Thệ Xuyên đứng bên cạnh xe Trần Hân, hai người đang nói gì đó.
Sau đó thì chỉ mình Trần Hân nói, nhìn biểu hiện thì có vẻ cậu ta đang hơi kích động. Văn Thệ Xuyên thi thoảng mới trả lời lại một câu. Cuối cùng Văn Thệ Xuyên bỏ đi, Trần Hân đứng yên một lát rồi cũng lái xe đi mất.
Phó Hành Vân vội vàng trở lại phòng chiếu phim, ngồi nghiêm chỉnh vào vị trí của mình.
Một lát sau Văn Thệ Xuyên mới trở lại, nhân viên công tác trong phòng ồn ào vỗ tay, Phó Hành Vân cúi người nhìn đầu gối, không dám nhìn hắn. Văn Thệ Xuyên nhẹ nhàng nói: "Có chút việc nên hơi chậm trễ, lập tức bắt đầu thôi."
Cậu trợ lý mặt tròn Tiểu Hà đứng lên khỏi sô pha lười, đi ấn nút chiếu phim nhựa.
Văn Thệ Xuyên tiếp tục nói: "Chỉ mới là bản biên tập thô, thời lượng là ba tiếng, đến cuối chắc sẽ rút lại còn khoảng một tiếng rưỡi, sau khi xem xong mọi người có thể đề đạt thêm ý kiến cho tôi."
Mọi người sôi nổi đáp ứng, đèn trong phòng tắt hết, Văn Thệ Xuyên ngồi vào vị trí còn trống duy nhất trong phòng —— bên cạnh Phó Hành Vân.
Đột nhiên Phó Hành Vân nhận ra, chiếc sô pha này chính là chiếc ghế anh ngồi lên hôm thử vai, rất mềm mại thoải mái, gần như có thể bao bọc toàn bộ người ngồi lên nó, lúc có hai người ngồi rất dễ bị trượt vào chính giữa. Phó Hành Vân chỉ vừa thoáng động đậy, bả vai hai người đã dựa sát vào nhau, đùi dán gần đùi.
Phim nhựa chưa được chiếu, trong phòng tối om, tình huống này làm Phó Hành Vân có cảm giác an toàn, tuy anh không nhìn thấy những người khác, nhưng người khác cũng không nhìn thấy anh, không nhìn thấy sự căng thẳng, bất an và chật vật của anh.
Anh nhỏ giọng, "Vừa rồi..."
Thời điểm quá không khéo, anh vừa nói câu dạo đầu thì màn hình đã sáng lên, ánh sáng hắt lên mặt Phó Hành Vân khiến anh nheo mắt, Văn Thệ Xuyên nghiêng đầu nhìn anh.
"Tập trung xem phim đã," Văn Thệ Xuyên thấp giọng, "Chờ lát nữa lại nói."
Nháy mắt Phó Hành Vân tức nghẹn, giống như đứa trẻ hư làm sai bị người lớn trách mắng. Tay anh đặt lên đầu gối, cố gắng quét sạch ý nghĩ lung tung của mình, chuẩn bị tinh thần xem bộ phim dài ba tiếng đồng hồ.
Rất nhiều diễn viên trong quá trình trau dồi kỹ thuật diễn sẽ xem lại những bộ phim cũ của mình, có thể là phim truyền hình hoặc những đoạn ngắn phim điện ảnh, phân tích cách diễn xuất, nhìn xem mình đã làm đủ chưa, họ cứ xem đi xem lại tựa như vị bác sĩ khoa ngoại đang thực hiện một cuộc giải phẫu tinh tế. Nhưng ngược lại cũng có những diễn viên không bao giờ xem phim mình đóng, cảm thấy nhìn bản thân biểu diễn luôn có chút xấu hổ.
Phó Hành Vân cũng đã từng xem phim truyền hình của chính mình, nhưng lần này xem phim điện ảnh, anh vẫn cảm thấy thấp thỏm đứng ngồi không yên.
Không phải anh bị ảnh hưởng bởi chuyện phát sinh vừa rồi, mà là vì bộ điện ảnh này có tình cảm quá mức chân thật, cả cốt truyện và cảnh quay đều để lại cảm giác cô đơn, trơn tru không cần tiếng động. Phó Hành Vân trong khung hình cũng cực kỳ chân thực, để mặt mộc, mỗi một cử động, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều tiệm cận với sinh hoạt thường ngày, giống như anh đang xem lại những thước phim quay cảnh hàng ngày của bản thân.
Đặc biệt đến đoạn diễn cảnh khóc, ánh mắt của Phó Hành Vân phải dời qua chỗ khác, không dám nhìn.
Anh nhìn hai bên trái phải, Văn Thệ Xuyên đang xem cực kỳ nghiêm túc, rõ ràng hắn đã xem qua trăm ngàn lần mà vẫn có cảm giác như lần đầu tiên, xem không chớp mắt, bờ môi nghiêm túc mím chặt. Dư Hướng Vãn ngồi phía dưới bên cạnh anh, cảm tình thể hiện hết lên mặt, đang khịt mũi, nước mắt giàn giụa, Tiểu Hà phải rút khăn giấy đưa cho cô.
Rõ ràng vị trí, xuất thân của nhân vật trong bộ phim điện ảnh này hoàn toàn không hề dính dáng gì đến cuộc đời của Phó Hành Vân, nhưng anh vẫn bị đồng cảm mãnh liệt. Anh nhớ lại những khoảnh khắc cô độc mình từng cảm thấy trong quá khứ, những chuyện đó tựa như ngọn đèn kéo quân xoay qua xoay lại trong đầu anh.
Bộ phim kết thúc, Tiểu Hà tri kỷ để lại một đoạn ngắn thời gian không bật đèn cho mọi người sửa sang lại cảm xúc.
Phó Hành Vân dựa vào ghế sô pha, nghe được giọng nói Văn Thệ Xuyên vang lên bên tai: "Chờ lát nữa chúng ta nói chuyện đi."
Tay anh nắm chặt vải quần, trả lời: "Được."
Đèn trong phòng chiếu một lần nữa sáng lên, nhân viên công tác nhiệt tình vỗ tay hoan hô. Văn Thệ Xuyên đứng lên xoay người, thông báo cho mọi người về sắp xếp công việc thời gian sắp tới. Giai đoạn kế tiếp là chế tác hậu kỳ tỉ mỉ, bao gồm cả công đoạn cắt nối phim một lần nữa, thêm nhạc nền và hiệu ứng âm thanh, xếp lịch công chiếu.
Phó Hành Vân thất thần nghe, trong lòng chỉ nghĩ đến việc không biết lát nữa Văn Thệ Xuyên muốn nói với anh chuyện gì.
Chiếu phim xong, phòng làm việc chuẩn bị một ít đồ ăn thức uống bố trí trên sân thượng lớn, xem như là bữa tiệc khánh công quy mô nhỏ. Dư Hướng Vãn nghiêm túc sắp xếp mớ bánh cupcake năm màu dựa theo trình tự màu sắc lên giá. Trời đã lập thu, thời điểm mặt trời lặn hơi lạnh một chút, trên sân thượng bật mấy bài nhạc jazz nhẹ nhàng, mọi người đều thư giãn thưởng thức ngoại trừ Phó Hành Vân, anh không ăn được chút gì cả.
Văn Thệ Xuyên cầm một ly nước chanh ngồi bên lan can sân thượng, Phó Hành Vân đi qua, ra vẻ bình thản hỏi: "Nói đi, chuyện gì?"
"Đi vào trong rồi nói."
Văn Thệ Xuyên buông ly, dẫn đầu bước vào trong, Phó Hành Vân đành yên lặng đi theo hắn. Không có ai để ý bọn họ rời đi, hai người đi thẳng vào văn phòng của Văn Thệ Xuyên, ánh nắng hoàng hôn đang rọi thẳng vào phòng, không cần bật đèn.
Phó Hành Vân đi phía sau, thuận tay đóng cửa lại. Anh đứng dựa vào cửa như một con thú nhỏ đang cảnh giác phòng bị.
"Nói chuyện gì?" Phó Hành Vân hỏi.
Văn Thệ Xuyên ngồi trên chiếc ghế sô pha đơn đối diện với anh, mặt không cảm xúc, không biết đang suy nghĩ gì. Phó Hành Vân bị hắn nhìn đến không được tự nhiên, lặp lại lần nữa: "Rốt cuộc anh muốn nói chuyện gì? Không nói thì tôi đi đây."
"Em nói trước đi," Văn Thệ Xuyên mở miệng, "Không phải em nên nói trước sao?"
Đầu óc Phó Hành Vân vốn đang bất an, thân thể căng như dây đàn, tựa như một quả bóng bay bị thổi đến cực hạn, mà câu nói của Văn Thệ Xuyên là một cây kim sắc bén lập tức chọc cho nó nổ tung. Hơn nữa, anh hoàn toàn không biết chút gì về quan hệ của Trần Hân và Văn Thệ Xuyên, có cái gì để nói đâu, hơn nữa cũng không đến phiên anh nói. Phó Hành Vân càng nghĩ càng tức giận, vừa rồi bị Trần Hân trêu chọc anh không giận lắm, nhưng đến lúc này thì đã giận đến bốc hỏa.
"Tôi không có gì để nói hết."
Văn Thệ Xuyên sầm mặt, khóe môi cong lên cười như không cười: "Thật không?"
Phó Hành Vân suýt thì nổ tại chỗ: "Anh chỉ biết hỏi lại thế thôi à? Bây giờ anh đang trách tôi quấy rầy anh và tình nhân cũ gặp mặt nói chuyện đúng không? Hay là trách tôi bôi đen anh? Tôi nói anh quy tắc ngầm tôi anh thấy mình đang chịu thiệt đúng không?"
Văn Thệ Xuyên không ngồi yên được nữa, đứng lên khỏi ghế sô pha. Phó Hành Vân bị hắn làm cho hơi hoảng sợ, rụt người một chút, nhưng vẫn cứng đầu không thu miệng. Bọn họ trừng mắt nhìn nhau, giống như đang muốn đánh nhau bằng ánh mắt.
"Rốt cuộc anh có biết Trần Hân là cái loại hàng gì không," Phó Hành Vân tiếp tục, "Cho dù anh muốn tùy tiện thì cũng không nên tìm người như thế, anh có biết cậu ta hại tôi thê thảm đến mức nào không? Chuyện hồi nhỏ của tôi chính là do cậu ta tìm người tung tin, anh có biết không?"
Phó Hành Vân càng nói càng thấy tủi thân, tức giận đến mức toàn thân phát run, hàm trên hàm dưới đánh cả vào nhau. Anh nhớ cái ngày Văn Thệ Xuyên tìm đến nhà anh chăm sóc anh cả một đêm, càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng cảm thấy hắn đang đền bù giúp cho Trần Hân. Cứ nghĩ đến sự dịu dàng ôn tồn đó đều bởi vì người thứ ba, anh liền thấy cả người khó chịu, giống như có cái gì nghẹn trong cổ họng.
Văn Thệ Xuyên cao giọng: "Tôi không có ——"
Phó Hành Vân hỏi: "Không có cái gì?"
Văn Thệ Xuyên giải thích: "Tôi và Trần Hân chưa từng ở bên nhau, là em hiểu lầm!"
"Hiểu lầm chuyện gì?" Giọng của người này còn lớn hơn người kia, Phó Hành Vân gần như là hét lên, "Tôi thấy hết, tôi thấy anh hôn cậu ta!"
Văn Thệ Xuyên lập tức bị anh nói cho đứng hình.
Hắn đích xác rất tức giận, hắn và Dư Hướng Vãn đứng đó nghe hết toàn bộ câu chuyện, mỗi câu Phó Hành Vân nói ra đều làm hắn tức giận. Hắn giận việc Phó Hành Vân bị Trần Hân bắt nạt, hắn giận anh vì để khích Trần Hân mà tự giễu, hắn giận vì anh đem chuyện bọn họ gặp lại nói thành một cuộc "quy tắc ngầm" đen tối, không có tình cảm chân thật.
Nếu có một phần vạn khả năng Phó Hành Vân và Mạnh Thanh có quan hệ gì khác ngoài quan hệ công việc, có lẽ hắn sẽ tức điên lên.
Nhưng không ngờ Phó Hành Vân lại hiểu lầm hắn và Trần Hân từng có quan hệ với nhau.
"Thấy? Khi nào? Em hiểu lầm rồi." Văn Thệ Xuyên cau mày.
Rõ ràng anh đã tận mắt nhìn thấy, Phó Hành Vân đi qua đi lại trước mặt Văn Thệ Xuyên, mỗi lần nhớ lại tình cảnh khi đó, anh đều cảm thấy vừa tức giận vừa thương tâm, lại còn vô cùng buồn tủi.
"Đúng là như thế! Bốn năm trước, ngày hôm đó tôi nhớ rất rõ, ngày 28 tháng 8, tôi... trước đó tôi còn phải quay một chương trình giải trí cả đêm, đứng dưới nước vừa mệt vừa choáng, có người còn đẩy tôi... tôi..."
Phó Hành Vân hoảng loạn không thể nói cho rành mạch, giống như học sinh tiểu học đang cáo trạng.
Khi đó anh vừa nổi không bao lâu, luôn phải nhận các chương trình giải trí để được liên tục lên hình cho người ta nhớ mặt. Cái chương trình giải trí kia nói là trò chơi, không bằng nói là tra tấn nghệ sĩ, anh đứng trong hồ nước quay suốt năm tiếng đồng hồ, giữa đường còn bị MC cố ý làm khó, đẩy mạnh anh vào trong nước, bị sặc đến nước mắt nước mũi lem nhem. Sau đó anh còn dùng thời gian năm tiếng nghỉ ngơi quý giá, leo lên máy bay một hơi chạy về tìm Văn Thệ Xuyên.
Phó Hành Vân tủi thân đến mức hốc mắt đỏ lên, lớn tiếng: "Anh hôn cậu ta! Tôi đứng trước cửa hàng kem thấy hết, là cái cửa hàng đó, trước kia chúng ta còn đứng ở đó ăn kem ——"