• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cũng không biết là tại men say hay vì màn nhảy múa tưng bừng vừa nãy, cả khuôn mặt Phó Hành Vân đều đỏ bừng, bị ánh lửa chiếu vào có chút nóng lên.

Mọi người vây quanh Tang Ca và vị hôn phu của cô đi vào tân phòng. Phòng tân hôn của bọn họ đã được chuẩn bị xong từ sáng sớm, nơi nơi đều là vật dụng trang hoàng màu đỏ, mỗi người bước vào cửa lại phải uống thêm một ống trúc chứa đầy rượu gạo. Phó Hành Vân ỷ mình có tửu lượng tốt, lần này cũng uống cạn đến đáy, toàn bộ dạ dày và thân thể đều nóng bừng bừng.

Tang Ca đẩy đám đông tìm thấy anh, cười nói: "Đã nói là phải 'ngồi giường' cho tôi rồi mà."

Phó Hàn Vân vẫn chưa hiểu rõ ý của cô là gì, Tang Ca đã lôi anh ra khỏi đám người đi thẳng, đi đến tận phòng trong cùng đẩy cửa ra, bên trong là phòng ngủ. Tang Ca ấn anh ngồi lên chiếc giường trải chăn đệm mới tinh mềm mại, sau đó lại chạy đi như một cơn gió, túm cả Dư Hướng Vãn tiến vào, để cho hai người bọn họ ngồi gần nhau.

"Đây là phòng của tôi," Tang Ca nói, "Dựa theo tục lệ truyền thống, cái này gọi là 'lừa hôn', cô dâu sẽ gọi một hoặc hai cô bạn vào phòng ngồi đóng giả làm cô dâu, còn mình thì cùng với chú rể lén lút trốn đi."

Dư Hướng Vãn líu lưỡi: "Kích thích thế cơ à?"

Tang Ca trả lời: "Hình thức là chủ yếu thôi, hai người ngồi ở đây một lúc, chờ cho khách khứa tới xem xong là chúng ta có thể mở tiệc dùng cơm rồi."


Rượu gạo tự ủ có độ cồn quá cao, uống vào có vị thuần hậu, nhưng tác dụng đến chậm mười phần. Phó Hành Vân ngồi một chút đã thấy choáng đầu, Dư Hướng Vãn thì quả thực không chịu ngồi yên, ở trong phòng cứ nhấp nhổm nhìn trái ngó phải. Không bao lâu sau, khách mời đi vào phòng nhìn, cách một cái cửa sổ cũng không nhìn rõ bộ dáng hai người, Phó Hành Vân và Dư Hướng Vãn chỉ có thể thành thật ngồi trên giường.

Chờ cho đám đông đi ra, Dư Hướng Vãn muốn nhanh chuồn cho lẹ.

Lúc này, Văn Thệ Xuyên và Tiểu Giang, Tiểu Hà tìm đến đây, đẩy cửa vào thấy hai người bọn họ đang ngồi, gọi một tiếng. Phó Hành Vân đã dựa vào cột giường ngủ gà ngủ gật, Dư Hướng Vãn chớp chớp mắt, vừa hô "mở tiệc, mở tiệc thôi" vừa túm hai thanh niên chạy ra ngoài, giao lại nhiệm vụ cho Văn Thệ Xuyên vào trong phòng gọi Phó Hành Vân dậy.

Tiếng cười đùa bên ngoài đi xa dần, Văn Thệ Xuyên đi qua vươn tay, nhẹ nhàng vén mớ trang sức bạc đang rủ xuống trên mũ mấn, thấy gương mặt Phó Hành Vân ửng hồng. Tuy đã nhắm mắt lại, nhưng lông mi anh vẫn đang động đậy, có lẽ là chưa kịp ngủ say, chỉ hơi mơ màng. Hắn nhẹ giọng gọi: "Đứng lên nào, đi ăn cơm."

Tròng mắt bên dưới mí mắt của Phó Hành Vân chuyển động, hé mắt ra nhìn hắn, hừ hai tiếng rồi lại chôn mặt lên cây cột giường, có lẽ vẫn còn muốn ngủ, nhưng bị cái mấn bạc trên đầu cộm vướng trán.

Văn Thệ Xuyên giúp anh gỡ mấn bạc xuống, đặt sang một bên, "Ăn cơm xong lại ngủ tiếp."

Mấy câu thúc giục của hắn căn bản không có tác dụng uy hiếp gì, Phó Hành Vân chỉ muốn tiếp tục ngủ, nửa là vì buồn ngủ thật, nửa là muốn cứng đầu tác quái. Cảm giác say đang bốc lên đầu, anh bắt đầu mơ hồ không rõ đây là đâu mình là ai nữa.

Văn Thệ Xuyên duỗi tay nắm cái mũi Phó Hành Vân làm anh thở không thông, nhắm hai mắt cau mày, giãy giụa mãi vẫn không gỡ được đôi tay đáng ghét này ra, anh bèn há miệng cắn lên hổ khẩu Văn Thệ Xuyên, hàm răng đúng lúc cắn lên vết sẹo mờ nhạt năm xưa. Văn Thệ Xuyên cũng không giật tay ra, cứ để mặc cho anh cắn.

Phó Hành Vân giữ nguyên tư thế mở mắt, hai người bốn mắt nhìn nhau, lúc này anh mới yên lặng thả răng.

Bàn tay Văn Thệ Xuyên còn đặt bên miệng Phó Hành Vân, vị trí hổ khẩu còn dính nước bọt của anh, trên vết sẹo cũ có thêm dấu răng mới. Phó Hành Vân bị ánh mắt Văn Thệ Xuyên làm cho đông cứng, trong phòng ngủ Tang Ca treo đầy đèn lồng đỏ, trên cột giường cũng mắc màn đỏ, hắt lên mặt hai người đều là sắc đỏ ngượng ngùng.

Âm thanh cười nói vui vẻ của khách khứa đã xa tận chân trời, Phó Hành Vân hơi mở mắt, vươn đầu lưỡi đỏ tươi đảo qua dấu răng mình vừa để lại, nhẹ như lông chim.

Văn Thệ Xuyên nắm cằm anh, ánh mắt tối lại.

Phó Hành Vân ngửa đầu, lông mi run rẩy, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng thu hẹp. Văn Thệ Xuyên cong eo, hơi nghiêng đầu, cánh môi hai người như gần như xa, Phó Hành Vân hơi hé miệng, hơi thở phả ra toàn là mùi rượu. Bàn tay Văn Thệ Xuyên di chuyển từ cằm anh lên vành tai rồi xuống sau cổ, đôi môi khẽ chạm vào khoé miệng anh, đến cằm, rồi mặt.

Phó Hành Vân nhắm mắt lại, tự điều chỉnh góc độ của bản thân để đuổi theo bờ môi không thể nắm bắt của Văn Thệ Xuyên.

Tựa như một trò chơi cút bắt đầy ý vị sâu xa, anh truy tôi đuổi, anh trốn tôi tìm. Văn Thệ Xuyên ngồi bên cạnh Phó Hành Vân, sau lưng anh là cột giường, bọn họ bắt đầu hôn môi. Nụ hôn này không kịch liệt giống những lần trước, mà vừa chậm chạp vừa nặng nề, dường như những cái hôn trước đây chỉ là để thư giải cơn nghiện lâu ngày, mãi đến tận bây giờ hai người mới thật sự có thời gian chuyên chú vào việc hôn nhau.

Văn Thệ Xuyên đỡ gáy Phó Hành Vân, dần dần thâm nhập vào bên trong, anh ngửa đầu chống tay ra sau, vò nhàu tấm khăn trải giường mới tinh.

Lúc này đến phiên Phó Hành Vân rời ra trước, nhưng vẫn không tránh khỏi thở dốc. Toàn bộ son môi Tang Ca tô cho anh đã bị cọ lấm lem, nhoè lung tung quanh miệng. Trên miệng Văn Thệ Xuyên cũng dính toàn là son, một mảnh đỏ chót, hắn dùng mu bàn tay lau đi, nhưng càng lau càng nhoe nhoét, cả hai người đều luống cuống tay chân.

Đường cong ngũ quan của Văn Thệ Xuyên cương ngạnh sắc bén, bị tô lên mấy vệt đỏ khả nghi kiều diễm, càng dễ khiến người ta mơ màng.

Phó Hành Vân sợ có người tới tìm, vội vàng đứng lên vừa chùi miệng vừa chạy ra ngoài, quả nhiên đụng mặt Dư Hướng Vãn đang đi tìm bọn họ.

Dư Hướng Vãn nhìn đôi môi bị nhoè son của anh, kinh ngạc hỏi: "Anh làm sao thế?"

Phó Hành Vân vẫn tiếp tục kỳ cọ: "Không cẩn thận làm nhoè mất rồi, cho một tờ khăn giấy đi."

Dư Hướng Vãn lục lọi túi đưa một tờ khăn giấy cho anh, Phó Hành Vân vừa nhận vừa túm cô nàng đi ra ngoài. Bọn họ ngồi vào chỗ được một lát thì Văn Thệ Xuyên cũng đi tới, không biết hắn lấy cái gì chà xát mà son môi đã bị lau sạch, nhưng trên môi vẫn còn hơi hồng hồng. Ánh mắt hai người chạm vào nhau rồi nhanh chóng rời ra, mỗi người vùi đầu tập trung ăn cơm của mình.

Bữa cơm này Phó Hành Vân ăn đến thất thần, mấy lần anh ngẩng đầu lên, cách một cái bàn vẫn bắt được ánh mắt của Văn Thệ Xuyên, sau đó lại cúi đầu. Nhìn qua nhìn lại vài lần, Phó Hành Vân đã không còn tâm trí ăn uống gì nữa, sau khi ăn xong lại có tiết mục ca hát khiêu vũ, ăn ăn uống uống linh tinh, anh vỗ vỗ Dư Hướng Vãn và Tiểu Giang, nói với bọn họ: "Vừa nãy uống mấy chén rượu hình như hơi say rồi, tôi về trước nhé."

Tiểu Giang nói: "Anh, để em đưa anh về?"

Phó Hành Vân vội vàng từ chối: "Không cần."

Anh đứng dậy khỏi chỗ ngồi, dư quang khóe mắt nhìn thấy Văn Thệ Xuyên cũng rời ghế, bọn họ không cần nhìn nhau mà trong lòng đều hiểu rõ, từng người lần lượt đi thay quần áo, cuối cùng gặp nhau ở trạm xe bus trở về. Xe bus nửa giờ mới có một chuyến đúng lúc chạy đến, bọn họ một trước một sau lên xe, ngồi song song với nhau ở hàng ghế dưới cùng.

Ban đêm vào mùa du lịch thấp điểm, hành khách trên xe không nhiều, tài xế nhàm chán vừa lái xe vừa ngâm nga hát, hai vị khách ngồi hàng cuối im lặng không nói tiếng nào. Phó Hành Vân nhìn ra cửa sổ xe, bên ngoài đang có mưa nhỏ lất phất, trời theo đó lạnh dần, anh dán gương mặt nóng bừng lên cửa sổ thuỷ tinh để nhanh chóng hạ nhiệt độ.

Văn Thệ Xuyên dựa người vào lưng ghế, ngón tay gõ nhẹ từng nhịp lên tay vịn.

"Cốc, cốc, cốc..."

Nhịp tim Phó Hành Vân cũng trở nên nhanh hơn, lúc này đến sự im lặng cũng như có trọng lượng, ép cho độ ấm trên mặt anh vừa hạ xuống đã phải dâng lên.

Xe bus dừng ở trạm quen thuộc, bọn họ xuống xe, đi về chỗ ở, một người đi trước một kẻ đi sau, nhịp chân nện xuống đường âm thầm tương hợp, tựa như một đôi cộng sự sát thủ đã xác định xong mục tiêu, cùng nhau đi mưu sát vào ban đêm, đã sớm tính toán từ trước.

Đến lúc bọn họ bước vào hàng hiên thì cơn mưa lất phất đã biến thành trận mưa to, nện lộp bộp vào tấm vải nhựa che chắn trên mái nhà.

Bọn họ vẫn như cũ một trước một sau đi trên hành lang yên tĩnh chật hẹp. Lúc đi ngang qua cửa phòng Văn Thệ Xuyên, bước chân Phó Hành Vân hơi ngừng lại, nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt, Văn Thệ Xuyên ở phía sau cũng dừng chân theo anh. Chẳng qua chỉ leo lên mấy bậc cầu thang mà thôi, nhưng Phó Hành Vân vẫn hơi thở gấp, tiếp tục đi về phía trước, đi thẳng đến căn phòng cuối hành lang —— chính là phòng của anh, móc chìa khoá vặn cửa đi vào.

Anh sờ sờ tay lên cạnh cửa muốn tìm công tắc bật đèn, Văn Thệ Xuyên bám sát phía sau anh, đứng ở cửa dán vào lưng anh. Phó Hành Vân sợ hãi kêu lên một tiếng, Văn Thệ Xuyên nắm chặt cái tay định bật đèn của anh lại, ấn anh lên tường, anh đành vươn cánh tay kia ra, dùng chút lý trí cuối cùng đóng cửa lại.

.......................................

Thời điểm kết thúc, Phó Hành Vân mệt đến mức không mở nổi mắt, kéo chăn quấn thành một bọc quanh người chìm vào giấc ngủ.


Văn Thệ Xuyên để nguyên thân thể trần trụi thu dọn lại căn phòng một chút, nằm lại lên giường, ngắm gương mặt ngủ say của Phó Hành Vân trong chốc lát, rút một tờ khăn giấy, lau khô nước mắt nước mũi còn vương trên mặt anh.


Xa cách sáu năm, đây là một đêm Phó Hành Vân ngủ say nhất từ trước đến nay.


—---


Lời editor:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK