Càng là kiểu "không có yêu cầu" như thế này lại càng làm Phó Hành Vân căng thẳng, anh phải trang điểm tỉ mỉ hơn, nhưng lại không được để người ta nhìn ra mình quá tỉ mỉ, trong tùy tính phải có tinh xảo, mà trong tinh xảo phải có cảm giác lơ là.
Phó Hành Vân chọn cho mình một chiếc áo sơ mi màu xám thoải mái, anh luôn ghét chuyện cơ thể mình quá gầy, vai không đủ rộng, mặc loại sơ mi rộng rãi này có thể làm toàn bộ đầu vai của anh trông đứng hơn một chút. Anh còn cố ý xịt loại nước hoa không thường dùng, tóc chải tùy tiện, đeo kính râm, tự lái xe ra khỏi nhà.
Phụ trách kế hoạch của chương trình《 Giữa Trái và Phải 》là một nghệ sĩ giải trí nổi tiếng khá lớn tuổi luôn theo đuổi phong cách gợi cảm, tuổi tác trên dưới bốn mươi nhưng bảo dưỡng cực kỳ tốt, toàn bộ phong cách của đoàn đội cũng đặc biệt nhẹ nhàng, Phó Hành Vân vừa bước vào liền có người nhiệt tình chào hỏi.
"Chị Đình." Phó Hành Vân tháo kính, trịnh trọng chào.
Chương Đình đang nói chuyện với người quay phim, cười với anh: "Đã hóa trang chưa, có muốn chuyên viên trang điểm dặm thêm cái gì không?"
"Trước khi ra cửa đã tiện tay tô vẽ một chút rồi."
Ngoài mặt thì nói như vậy, nhưng sáng nay Phó Hành Vân cố ý dậy sớm hai tiếng đồng hồ, trước khi ra ngoài đã chuẩn bị rất lâu. Chương Đình nhìn lướt qua một cái, cảm thấy rất vừa lòng, "Thế cậu chuẩn bị một chút đi, đạo diễn Văn sắp đến rồi."
Lúc Văn Thệ Xuyên tới nơi, Phó Hành Vân đang đeo micro, cài thiết bị thu âm ra phía sau, vì thế chuyên viên tạo hình giúp anh kéo áo sơ mi đang giắt gọn trong quần ra. Phó Hành Vân cảm thấy sau eo lạnh ngắt, chỗ đó rất mẫn cảm, bị thiết bị thu âm và dây micro cọ vào, da gà nổi hết cả lên.
Chuyên viên tạo hình là một cô nàng trẻ tuổi, nhỏ giọng trầm trồ: "Woa, thầy Phó, sau lưng anh có xăm hình à, trông đẹp quá."
Phó Hành Vân hơi không tự nhiên "ừ" một tiếng, nghiêng đầu thấy Văn Thệ Xuyên đang đẩy cửa bước vào, vội vàng xoay người, phối hợp với chuyên viên tạo hình lấy quần áo che lại.
Anh dẫn đầu chào hỏi Văn Thệ Xuyên, ngữ điệu rất nhẹ nhàng: "Đạo diễn Văn, lâu rồi không gặp."
Văn Thệ Xuyên dường như hơi ngạc nhiên, khẽ nhíu mày gật đầu với anh. Phó Hành Vân thầm bĩu môi, làm gì mà phải lãnh đạm như thế chứ.
Văn Thệ Xuyên cũng mặc trang phục ngày thường, áo thun trắng không tay, quần jean, không khác những lần Phó Hành Vân gặp hắn trước đây. Nhưng hắn mặc vào rất đẹp, thân cao vai rộng, chuyên viên trang điểm giúp hắn tô vẽ sơ sơ trông càng đẹp hơn. Hôm nay hắn rốt cuộc đã cắt tóc, cắt ngắn đến gần sát da đầu, khiến ngũ quan càng lập thể, càng có tính công kích.
Cô nàng chuyên viên trang điểm ngạc nhiên: "Ơ, đạo diễn Văn, trên tay anh cũng xăm à."
Phó Hành Vân dùng dư quang liếc qua, trên cánh tay của Văn Thệ Xuyên có một hình xăm, là hình một đoạn sóng âm. Lần trước Phó Hành Vân tưởng hắn đã xóa sạch hình rồi, hóa ra không phải.
Cô gái tò mò hỏi: "Đây là cái gì thế ạ?"
Văn Thệ Xuyên vừa nhấc mắt thì đúng lúc bắt được ánh mắt Phó Hành Vân đang nhìn mình, hắn nói: "Một đoạn sóng âm."
Phó Hành Vân tựa như con chuột nhỏ bị mèo nhà phát hiện, vội vàng dời ánh mắt, giấu đầu lòi đuôi cúi đầu nuốt nước bọt, chuyên viên trang điểm vừa dặm lại trang điểm vừa nói: "Ái da, thầy Phó à, sao mặt anh đỏ thế."
Trong lòng Phó Hành Vân mắng cô ta nhiều chuyện, nhưng ngữ khí vẫn nhẹ nhàng bâng quơ: "Tôi hơi nóng."
Trước đó tổ tiết mục đã phát lưu trình cho cả hai người, đầu tiên là từng người tiến hành trả lời mười câu hỏi nhanh đáp gọn, sau đó thêm mấy câu hỏi dẫn dắt, hai người sẽ đối thoại trực tiếp với nhau. Nội dung phỏng vấn rất đơn giản, thậm chí có thể nói là sơ sài, khiến trong lòng Phó Hành Vân không biết nên chuẩn bị kiểu gì cả.
Phó Hành Vân thực hiện hỏi nhanh đáp gọn trước.
Các câu hỏi đều rất trực tiếp, lướt nhanh như gió, nhưng Phó Hành Vân đã kinh qua bao nhiêu buổi phỏng vấn lớn nhỏ, nói khó nghe thì y như con chó của Pavlov*, dù là câu hỏi vừa ngắn vừa ác liệt cỡ nào đều có thể bình tĩnh trả lời, cố gắng càng kín đáo càng ít thông tin càng tốt.
*Con chó của Pavlov: thuật ngữ khoa học chỉ phản ứng của một người đã làm cùng một hành động nhiều đến mức thậm chí sau đó không cần suy nghĩ nữa.
Anh tự thấy mình đáp không tệ lắm, nháy mắt đã xong hết mười câu hỏi, nhưng bộ dạng Chương Đình ngồi bên màn hình theo dõi phát lại thì có vẻ không vừa lòng cho lắm, hơi cau mày lại. Phó Hành Vân có chút bất an, ngồi trên ghế xê dịch, do dự hỏi: "Chị Đình, sao vậy, có cần làm lại không?"
Chương Đình không nói gì, chỉ ra hiệu cho Văn Thệ Xuyên vào trả lời.
Phó Hành Vân đã đáp xong nên không cần bảo mật các câu hỏi nữa, có thể ở bên cạnh xem. Các câu trả lời phỏng vấn của Văn Thệ Xuyên đều rất ngắn gọn, thậm chí không hề trau chuốt từ ngữ, chân chính là hỏi nhanh đáp gọn. Cùng một câu hỏi, phong cách trả lời của Phó Hành Vân và Văn Thệ Xuyên đặt cạnh nhau quả thực là trống đánh xuôi kèn thổi ngược.
Đến hai câu hỏi cuối cùng.
Nội dung câu hỏi lần lượt là "Hãy đánh giá về vẻ ngoài của mình" và "Anh cảm thấy cái gì gọi là tình yêu".
Câu trả lời của Phó Hành Vân là "Giới giải trí có quá nhiều người đẹp, tôi cảm thấy diện mạo của mình không tính là đặc biệt đẹp, so sánh với các tiền bối chỉ tính là tạm được thôi" cùng với "Định nghĩa về tình yêu của mỗi người không giống nhau, tôi cảm thấy chỉ cần thích hợp với mình là được".
Lúc trả lời mấy câu hỏi đầu Văn Thệ Xuyên không cười, hắn dựa lưng vào ghế, hai chân tách ra tự nhiên, đến khi MC nói hắn tự đánh giá vẻ ngoài, hắn giống như bị ai chọc cười, nhẹ nhàng cong khóe môi, giơ tay sờ lên quả đầu đinh gần như trọc lóc của mình, nói ngắn gọn: "Rất đẹp trai."
Mọi người trong trường quay đều bật cười.
Còn lúc được hỏi "Anh cảm thấy cái gì gọi là tình yêu", Văn Thệ Xuyên căn bản không thèm suy nghĩ, nhìn chằm chằm vào ống kính thấp giọng: "Là khi trong ánh mắt một người có nước mắt của hai người." *
*Câu này trích từ bài thứ 14 trong "Sonnets from the Portuguese" (Những bài thơ trữ tình từ Bồ Đào Nha) - tập thơ gồm 44 bài của Mrs. Elizabeth Barrett Browning, nữ thi sĩ người Anh thế kỷ 19.
Câu trả lời rất thú vị, rất mê hoặc.
Thậm chí Phó Hành Vân nhìn thấy cô bé chuyên viên trang điểm đứng cạnh mình lấy tay ôm ngực, khẽ "woa" một tiếng.
Đến phân đoạn hai người ngồi đối diện nói chuyện với nhau, chính giữa là một cái bàn, trong nháy mắt Phó Hành Vân cảm thấy có chút xấu hổ kỳ dị, không thể ngồi thẳng lưng, căn bản không dám nhìn vào mắt Văn Thệ Xuyên. Trong quá trình chờ đợi nhân viên quay phim và phụ trách ánh sáng điều chỉnh ống kính ánh đèn, Phó Hành Vân uống nước không ngừng, một ly nước chanh bị anh uống ba ngụm hết sạch.
Chương Đình không nhịn được phải nhắc nhở: "Thầy Phó, cậu tự nhiên một chút đi, hai người nhìn qua không thấy thân thiết chút nào."
Phó Hành Vân hơi xấu hổ, còn Văn Thệ Xuyên thì cười như không cười trả lời: "Thì chúng tôi đích xác không thân mà."
Nghe thật giống như đang nói đùa, toàn bộ studio ngoại trừ Phó Hành Vân đều cười, Phó Hành Vân đành phối hợp cười hùa theo, làm như không xảy ra chuyện gì. Anh hít sâu một hơi, nâng mắt nhìn Văn Thệ Xuyên, nhưng lúc này hắn lại không nhìn anh, chỉ cúi đầu nhìn di động.
Câu hỏi phỏng vấn đầu tiên là: Hai người quen biết nhau như thế nào?
Phó Hành Vân sợ Văn Thệ Xuyên lỡ miệng nói ra cái gì không nên nói, giành lời trước nhìn thẳng vào ống kính: "Rất nhiều năm trước, khi đó anh ấy đi theo ban nhạc biểu diễn, tôi đến xem ca nhạc nên quen nhau."
Chỉ một câu nhẹ nhàng đã lược bỏ đi rất nhiều chuyện, lược bỏ rất nhiều yêu thương và thù hận, cũng lược bỏ rất nhiều nước mắt và nụ cười.
Bọn họ đứng trên cầu thang tối tăm nói chuyện với nhau lần đầu tiên, những lần sau đó, chỉ cần Phó Hành Vân đến quán bar làm việc sẽ nhìn thấy Văn Thệ Xuyên, đôi khi hắn đi theo ban nhạc lên sân khấu biểu diễn, nhưng phần lớn thời gian là hắn tới uống rượu một mình. Uống liên tục mấy ngày chỉ cùng một loại rượu, là tequila* thêm đá.
*Tequila: một loại rượu chưng cất từ cây agave tequilana, chủ yếu mọc ở khu vực xung quanh thành phố Tequila (65 km về phía tây bắc của Guadalajara) và cao nguyên Jaliscan ở phía tây tiểu bang Jalisco của Mexico
Lần thứ hai Văn Thệ Xuyên bắt chuyện với Phó Hành Vân, đã hỏi anh: "Cậu có thể để cho tôi quay một chút không?"
Phó Hành Vân có chút bài xích ống kính camera, thời thơ ấu anh có bóng ma tâm lý, cảm thấy ống kính đen ngòm giống như những đôi mắt lạnh nhạt luôn chực chờ cắn nuốt mình. Vốn anh không muốn đáp ứng, nhưng đôi mắt Văn Thệ Xuyên thì không hề lạnh nhạt. Lúc nhìn anh hắn đã hơi say, ánh sáng tù mù trong quán bar cũng không ngăn được ánh nhiệt tình trong đôi mắt hắn.
Phó Hành Vân nói: "Cũng được, nhưng quay thế nào, tôi không có kinh nghiệm."
Văn Thệ Xuyên trả lời: "Không sao, cậu cứ ngồi yên nhìn thẳng phía trước, sau đó quay đầu lại nhìn ống kính là được."
Phó Hành Vân hơi căng thẳng, không biết là căng thẳng vì ống kính hay vì người đằng sau ống kính. Anh ngồi xuống, trong tay Văn Thệ Xuyên cầm chiếc camera hơi cũ, ngồi lùi ra sau nhắm ống kính vào người anh.
Trong tai Phó Hành Vân tràn ngập thứ nhạc ồn ào của quán bar, anh vừa quay đầu, thứ nhìn thấy không phải là ống kính, mà là đôi mắt Văn Thệ Xuyên. Mắt hắn thật sự rất đẹp, mi cốt cao ngất, hốc mắt rất sâu đổ bóng lên tròng mắt, có vẻ vừa chuyên chú vừa nghiêm túc.
Trong nháy mắt Phó Hành Văn thấy mặt mình nóng lên, rũ mắt xuống cười hỏi: "Như vậy được chưa?"
Qua một lúc sau Văn Thệ Xuyên mới trả lời: "Rất đẹp, lại gần ống kính thêm một chút đi."
Cứ như vậy, Văn Thệ Xuyên nhìn gương mặt Phó Hành Vân cách ống kính ngày một gần, chóp mũi bờ môi, còn cả ánh mắt, càng lúc càng phóng đại, ánh đèn quán bar chiếu những màu sắc loang lổ lên mặt anh, vành tai phiếm hồng nhạt, nhan sắc tựa như một nụ hoa sen đầy đặn.
Đột nhiên Văn Thệ Xuyên đẩy camera ra, dùng chính đôi mắt mình bắt giữ khóe mắt đuôi mày đang ngượng ngùng của Phó Hành Vân.
Hắn hỏi: "Tôi hôn em được không?"
Đầu tiên Phó Hành Vân sửng sốt, sau đó ngượng ngùng mỉm cười.
"Được chứ."