Cố Sơ sửng sốt: “Anh làm những việc này từ khi nào vậy? Sao em không hay biết?”.
“Tối qua sau khi em ngủ.”
Cố Sơ lại càng ngỡ ngàng: “Em chẳng biết gì hết”.
Lục Bắc Thần cười đểu, sát lại gần cô: “Bị anh giày vò xong, em còn sức sao?”.
Cố Sơ sợ câu này bị Ngữ Cảnh nghe được, căng thẳng quay đầu lại nhìn, khiến Lục Bắc Thần phá lên cười. Cố Sơ xấu hổ lườm anh: “Nhắng nhít!”.
“Em là vợ anh mà, có vấn đề gì sao?”
Người ta hay nói phụ nữ sau khi lấy chồng sẽ thay đổi, thực ra đàn ông cũng thế. Ví dụ như Lục Bắc Thần, trước kia lúc làm việc anh tuyệt đối nghiêm chỉnh, chưa bao giờ đùa cợt kiểu này. Không muốn bị anh trêu ghẹo thêm, cô đi xem Ngữ Cảnh ghép xương.
Chẳng bao lâu sau, Lục Bắc Thần cũng đi tới, đứng bên cạnh cô, vừa như vô tình vừa như cố ý khoác tay lên vai cô. Cố Sơ cảm thấy được bàn tay anh nóng rực, nhiệt độ phả qua cả lớp vải áo blouse. Cô vô thức quay sang nhìn anh, anh đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm đầu ngón tay Ngữ Cảnh, biểu cảm vừa nghiêm túc vừa chuyên chú. Cô cảm thấy cả trái tim mình cũng như đang bỏng rát lên theo hơi ấm trên tay anh. Cô yêu sự nghiêm túc của anh, càng yêu vẻ nhắng nhít của anh khi trêu đùa.
Bỗng nhiên, cô cảm thấy đầu mày anh nhíu lại rồi lập tức cầm chai Acetone bên cạnh lên đổ vào phần xương Ngữ Cảnh vừa ghép. Đừng nói là Cố Sơ giật mình, cả Ngữ Cảnh cũng kêu lên.
Mảnh xương khó khăn lắm mới ghép thành cứ thế bị tách rời, trở thành những vụn xương như ban đầu.
“Giáo sư Lục…”
Lục Bắc Thần cất giọng hà khắc: “Tìm lại cho anh. Cậu ghép xương của hai người khác nhau lại làm một mà không phát hiện ra?”.
Ngữ Cảnh biết mình đã cẩu thả bèn liên tục xin lỗi rồi ghép lại.
Cố Sơ đứng bên nhìn cũng thấy xót xa cho Ngữ Cảnh. Nếu không tận mắt chứng kiến, không ai có thể tưởng tượng được hạng mục công việc trước mắt khô khan và biến thái nhường nào. Quan trọng hơn là, theo cách nói của Lục Bắc Thần, đây là hỗn hợp xương cốt của bốn người, à, cộng thêm một con chó. Một người cận thị nhẹ như Ngữ Cảnh phải tìm và lắp ráp xương cùng loại trong những mảnh vụn nhỏ, còn phải quan sát màu sắc, đường vân, độ dày… sau đó dùng một loại hợp chất dùng để dính mô hình tiến hành ghép xương. Có loại xương quá giòn, không những cần dính mà còn phải dùng nẹp gỗ mỏng để cố định.
Thế mà mất bao nhiêu công sức để ghép, Lục Bắc Thần nói phá là phá.
Cố Sơ khẽ thở dài, cũng khó trách các lãnh đạo lại coi trọng như vậy. Chỉ có cực kỳ biến thái mới thích nhận công việc này. Cô đang mải nghĩ thì lại thấy Lục Bắc Thần nổi giận, lần này là nhắm vào Ngư Khương: “Em làm pháp y lâu như vậy mà xương người và xương chó cũng không phân biệt được?”.
Ngư Khương không tránh khỏi bị mắng nhưng không im lặng như Ngữ Cảnh mà nhìn vào mảnh xương trong tay và nói: “Mảnh này giống mảnh em mới ghép mà”.
Sắc mặt Lục Bắc Thần sa sầm lại, anh quát: “Ngư Khương, em đã phạm phải sai lầm cơ bản! Em có dám chắc chắn một trăm phần trăm mảnh xương trong tay em là xương người không?”.
Câu hỏi ấy khiến Ngư Khương không dám nói mạnh miệng.
Cố Sơ bước lên nhìn, suýt nữa thì ngất xỉu, không thể không nói đỡ Ngư Khương một câu: “Vụn xương còn không to bằng đầu móng tay có tác dụng gì được chứ? Dù ghép sai cũng có vấn đề gì?” Quan trọng hơn là, đâu phải ai cũng có đôi mắt tinh hơn cả tia X-quang như anh, muốn có bản lĩnh nhìn vụn xương cũng ra manh mối cần có thời gian để bồi dưỡng.
“Nếu pháp y nào cũng qua quýt như hai đứa thì trọng án chẳng thể nào phá được.” Lục Bắc Thần không còn to tiếng nữa nhưng sắc mặt vẫn rất nghiêm nghị.
Ngư Khương có chút ấm ức, nhưng vẫn trả lời: “Em xin lỗi, em không dám chắc một trăm phần trăm, chỉ tại thấy màu sắc và đường vân khá giống mà thôi, thế nên mới…”.
“Nếu em chưa đạt tới trình độ nhanh chóng phân biệt được bằng mắt thường thì hãy đi cắt lát tổ chức xương cho anh, anh nghĩ em không xa lạ gì với công việc này chứ?” Lục Bắc Thần ngắt lời cô ấy không chút khách khí, “Đừng nói xin lỗi anh, nếu sai, người em có lỗi chính là nạn nhân”.
Ngư Khương đi cắt lát tổ chức xương. Cố Sơ đứng bên nghe mà run lẩy bẩy. Cô biết một pháp y bình thường có thể dễ dàng phân biệt được xương người và xương động vật, nhưng đã đạt tới mức độ phải nhìn bằng kính hiển vi rồi, yêu cầu của anh có phải đã quá cao không?
Bên này Ngữ Cảnh lại cẩn trọng lắp ghép lại. Một lúc sau, Ngư Khương đưa ra kết luận: Vòng ngoài xương phát triển, nhiều xương đơn, tập trung theo hàng lối ở vị trí sát vòng trong xương. Giữa vòng trong xương và xương đơn không có ranh giới rõ rệt. Hệ Havers hình tròn, xương dạng vòng Havers khá ít, các ổ khuyết xen kẽ cũng khá ít.
Lục Bắc Thần im lặng, chỉ nhìn Ngư Khương bằng ánh mắt lạnh giá. Ngư Khương cúi đầu nói: “Tại em phán đoán sai”.
Cố Sơ hiểu rõ, Ngư Khương thật sự đã nhầm xương chó thành xương người rồi.
Tổ chức học cắt lát một khi được đặt dưới kính hiển vi sẽ nhìn rõ ngay lập tức. Ban nãy Ngư Khương đã phân tích xương ống, tổ chức xương ống như thế phù hợp với xương chó, còn xương ống của người có vòng ngoài xương khá dày, nhưng vòng trong xương lại khá mỏng, giữa vòng trong và vòng ngoài xương có ống dẫn nối liền gọi là ống Volkmann. Hệ thống Havers tròn mà quy củ, nằm ở giữa vòng trong và ngoài.
“Đây là gì?” Lục Bắc Thần lấy ra một thứ giống ống cao su đen từ trong túi vật chứng, chỉ có một đoạn nhỏ.
Ngữ Cảnh nói: “Cảnh sát La tìm được ở ngoài sơn động, trông cũng không có manh mối gì, em để tạm qua một bên”.
Cố Sơ ghé tới quan sát một hồi, cũng không nhìn ra manh mối gì. Lục Bắc Thần chậm rãi xoay chuyển thứ đó rồi chuyển ra dưới ánh đèn quan sát. Ngữ Cảnh thấy anh nhìn nó chằm chằm bèn căng thẳng, đang định đứng lên dò hỏi thì đã nghe thấy anh ra lệnh: “Ngồi yên đó, tiếp tục làm việc của cậu đi”.
Ngữ Cảnh ngồi im.
“Sao thế?” Cố Sơ hỏi.
Nhưng rồi ngay lập tức, chính cô cũng nhìn ra thứ gì đó, giống như có hai cái lỗ nhỏ, vừa định chỉ ra thì Lục Bắc Thần đã sầm mặt xuống, quát: “Ngữ Cảnh, cậu còn dám qua quýt cẩu thả nữa thì đi khỏi phòng thực nghiệm!”.
Ngữ Cảnh run rẩy, làm rơi cả miếng nẹp gỗ trong tay xuống.
“Đưa anh máy ảnh.” Lần này anh nói chuyện với Cố Sơ.
Cố Sơ vội vàng tìm cho anh. Lục Bắc Thần chụp thứ đó vài tấm rồi đưa vào thu lấy mẫu vật, lấy vân tay chấm lên thứ bột màu đen rồi nhẹ nhàng quét lên thứ đó. Anh lại chụp ảnh lần nữa, sau đó dùng vân tay dán băng dính lên, cuối cùng, sau khi tháo băng dính xuống thì làm sạch dấu vân tay rồi lưu giữ.
Cố Sơ càng nhìn càng thấy lạ, anh đang lấy dấu vân tay? Nhưng lại không giống lắm, cô cảm thấy dù có là hỏa nhãn kim tinh cũng không thể nhìn thấy dấu vân tay trên đó được?
Cô tò mò hỏi: “Bên trên có gì sao?”.
Lục Bắc Thần không giấu giếm: “Vết cắn”.
Cố Sơ sững người.
Bên kia, Ngữ Cảnh cũng đờ ra rồi chợt hiểu nguyên nhân khiến anh nổi đóa ban nãy. Khi pháp y nhân chủng học cần tham gia vào vụ án, cho dù chỉ là vết cắn cũng trở thành manh mối cực kỳ quan trọng. Đừng coi thường nó, hoàn toàn có thể căn cứ tình trạng vết cắn để suy đoán tình trạng răng như cách xoay, hình dạng khác thường, tổn thương… từ đó loại trừ nghi phạm hoặc xác định thân phận nạn nhân.
Thế là cậu lại vội vàng xin lỗi rối rít.
Lục Bắc Thần không để tâm, tự lo chuyện của mình. Cố Sơ cũng từng bị anh răn dạy, cảm giác ấy rất khó chịu. Cô thực sự chịu không nổi nên được một lúc thì đi sang phía tổ y tế.
Đám Hướng Trì đã về từ lâu, có người chạy tới chỗ chị Dao uống rượu. Cố Sơ chào hỏi Hướng Trì, nói rõ khoảng thời gian tiếp theo cô muốn tham gia vào vụ án ở bản Tây.
Hướng Trì cũng rất thông minh, anh ta gập báo cáo lại hỏi cô: “Em muốn giúp họ phá án?”.
Cố Sơ mỉm cười: “Giúp được gì sẽ giúp ạ”.
Hướng Trì hết cách, phát biểu suy nghĩ của mình: “Chuyện này cảnh sát đã vào cuộc rồi, em không cần xen ngang”.
Cố Sơ nhìn anh ta, bình tĩnh nói: “Những người ngày ngày tiếp xúc với vụ án một người là bạn tốt của tôi, một người là chồng tôi, nạn nhân còn có thể là đồng nghiệp dưới quyền chị em của tôi, sao tôi không giúp cho được?”.
Câu nói ấy khiến Hướng Trì á khẩu. Rất lâu sau anh ta mới thỏa hiệp: “Vậy thì em báo với bác sỹ Trần để điều tổ, nhưng điều kiện tiên quyết là không được hành động thiếu suy nghĩ”.
Cố Sơ cảm ơn anh ta rồi đi qua phía chị Dao. Đám La Trì còn chưa tàn cuộc. Cô ngồi xuống bên cạnh anh ấy, muốn uống rượu nhưng bị Kiều Vân Tiêu ngăn lại. Cô thở dài: “Bên kia quả nhiên là công trình vĩ đại, áp lực của họ quá lớn”.
“Nói thêm cho em một chuyện áp lực còn lớn hơn này.” La Trì chậm rãi nói.
Cố Sơ thấy anh ấy hạ thấp giọng: “Tối mai bọn anh dự định sẽ tới lễ hội dời núi”.
“Hả?”
“Lén lút trà trộn vào, đêm hôm không ai phát hiện ra được.” La Trì bỏ mấy hột lạc vào miệng rồi bổ sung thêm: “À phải rồi, chủ ý này là ông xã nhà em nghĩ ra đấy”.
~Hết~