Mục lục
Truyện 7 Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc - Âm Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khách sạn Bắc Kinh.

Những người đàn ông ga lăng, nổi tiếng, những quý cô xiêm áo lượt là, tiếng nhạc châu Âu cổ điển cùng tiếng đàn violon-cen du dương vang lên mỗi góc buổi tiệc. Mùi hương thoang thoảng của bách hợp hòa trộn cùng mùi vị nồng nàn của rượu vang đỏ, từng chiếc ly thủy tinh được làm thủ công phản chiếu bóng từng bông hoa trên trần nhà. Bên ngoài ô cửa sổ dài, dưới ánh đèn đường, xe cộ tấp nập ngược xuôi trên con đường Trường An, nhộn nhịp và cao sang.

Một bữa tiệc thương vụ, ai nấy cũng đeo mặt nạ, khóe môi dồn góp những nụ cười khi có khi không, qua lại như những con thoi. Hứa Đồng đứng dựa vào lan can, cầm rượu vang trong tay, từ xa nhìn thấy đủ các sắc mặt đến tán loạn trong bữa tiệc. Nhìn thấy họ, chẳng hiểu sao cô lại nhớ lại con rối gỗ mà mình nhận được, mỉm cười đấy mà mãi mãi chẳng biết dưới lớp mặt nạ kia sẽ là thứ gì.

Hôm nay với tư cách là bạn tiệc của Thịnh Thiên Vỹ, Hứa Đồng xuất hiện ở đây. Rất nhiều lúc hầu như đều vậy, cả một đám người đứng ở mắt xích cao nhất trong chuỗi thức ăn, rảnh rỗi không có việc gì làm lại tìm chút hài hước, tụ tập, ăn uống, trò chuyện. Đương nhiên, cái họ quan tâm là hoàn cảnh tụ tập, chắc chắn phải phù hợp với thân phận mới được. Thực chất thì sao? Chẳng qua chỉ đang công khai tiến hành một màn trao đổi quyền lực và tiền bạc mà thôi.

Hứa Đồng không mấy xa lạ với những dịp này. Vị trí của cô càng lên cao thì quy cách của những bữa tiệc mà cô tham dự cũng cao lên theo. Trước đây khi còn là một nhân viên nhỏ bé, cô đã mơ ước được mặc những bộ lễ phục hoa lệ xuất hiện trong những bữa tiệc xa hoa như mộng ảo rồi vô tình làm quen được ‘Mr.Right’ của mình ở đó. Anh ấy cũng mặc Âu phục, đi giày da, phong độ ngời ngời, nho nhã đặt một ly rượu vang vào trong tay cô, dịu dàng nói: Rất vui được làm quen với em.

Mấy giấc mơ hoa lệ, ai mà chẳng có, trên đời này chẳng có cô gái nào lại không muốn mình trở thành trung tâm của sự chú ý.

Nhưng dần dần theo sự trải dài của năm tháng, cô cũng gặp quá nhiều những kẻ hòa hoa phong nhã, như một cơn sóng lớn đập vào bờ, đẩy cô tới trước mặt những người đàn ông tựa hồ đội cả vầng hào quang trên đầu, giấc mơ ngày xưa của cô chẳng biết đã trôi mất tự lúc nào. Có lẽ những anh chàng như vậy không thiếu, chỉ thiếu một duyên phận đích thực.

Gần đó, Thịnh Thiên Vỹ đang trò chuyện cùng mấy người trong giới kinh doanh.

Trong những dịp thế này, mọi cử chỉ của anh luôn ôn hòa, lịch thiệp, lời nói tiếng cười cũng thu bớt vẻ sắc sảo nhưng lại có thể khiến đối phương từ từ lui bước lúc nào chẳng hay. Hôm nay anh ăn vận rất tề chỉnh, sơ mi đen, quần Âu đen, bên ngoài khoác thêm một chiếc vest đen, tất cả đều được đặt cắt may thủ công bởi một thợ cao cấp người Ý, mặc lên người anh vừa vặn, hoàn hảo, những đường nét trôi chảy, bóng hình thẳng tắp toát lên nét quyền quý. Đi kèm là một chiếc cà vạt với hoa văn chìm màu đỏ do chính tay Hứa Đồng lựa chọn, có thể đột phá một vẻ sang trọng dưới bề ngoài nghiêm túc.

Đạt được hạng mục bên Trung Đông khiến giá trị của anh lại tăng thêm mấy lần, đương nhiên cũng sẽ càng có nhiều người chủ động bắt chuyện với anh hơn. Hứa Đồng khẽ nhấp rượu, nhìn bóng Thịnh Thiên Vỹ qua chiếc ly, khóe môi đắng chát. Cô có phải cũng nên tiện thể chúc mừng ông chủ của mình càng ngày càng nhiều tiền?

Thịnh Thiên Vỹ là tiêu điểm của bữa tiệc tối nay, cùng với đó cô cũng bị mọi người nhìn vào. Khi khoác tay anh chậm rãi đi vào, cô có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt thù địch của một vài người phụ nữ. Trước đây cô luôn xuất hiện với tư cách trợ lý, mọi lúc mọi nơi phải quan tâm tới tình hình của ông chủ, còn phải xuất hiện một cách thích hợp để hóa giải khó khăn cho ông chủ. Nhưng hôm nay thì khác, trên đường đi Thịnh Thiên Vỹ đã nói rõ với cô. Tối nay cô là bạn tiệc của anh, không cần cô đỡ rượu, cũng không cần cô ra mặt giải quyết một số tình huống hóc búa, cứ hưởng thụ bữa tiệc là được.

Vì vậy, anh đã cất công chuẩn bị cho cô một bộ lễ phục, vạt váy dài chấm đất, đuôi váy như đuôi cá thắt lại hoàn hảo nơi vòng eo thanh mảnh. Vì Thịnh Thiên Vỹ, cô đã thành công trong việc thu hút sự chú ý của mọi người nhưng chẳng mấy chốc Thịnh Thiên Vỹ đã bị mấy doanh nhân có tiếng vây quanh, khiến cái quyền lợi được dựa vào người đàn ông khiến mọi người ngước nhìn của cô cũng không dài lâu.

Chẳng hiểu sao, cô bỗng chán ghét chỗ này.

Vào một buổi tối cuối tuần khi nhà nhà đã lên đèn, cô càng thích được thoải mái ngâm người trong bồn tắm, xem một bộ phim hài có thể khiến cô ôm bụng cười ngặt ngoẽo hoặc là rót một ly rượu vang, yên lặng xem hết một cuốn tiểu thuyết dưới ánh đèn bàn. Nhất định phải là tiểu thuyết tình yêu, chí ít thì cô vẫn còn một chút kỳ vọng đối với tình yêu.

Có một cô gái bước tới, chiếc váy dài đỏ như lửa cực kỳ diêm dúa, cùng với ly rượu vang trở thành một hình ảnh diễm lệ. Khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, làn da trắng với thân hình gợi cảm, vừa nhìn đã biết là loại phụ nữ thường xuyên ngâm mình trong những dịp thế này, không thể xem thường.

Hứa Đồng từng gặp cô ta, trên những chương trình thời trang không ít lần có bóng hình cô ta.

Lăng Song, nhà báo, nhà xuất bản xếp thứ nhất, thứ nhì trong nước. Tất cả các tạp chí qua tay cô ta đều có lượng tiêu thụ hàng đầu trong ngành, kỳ bán được với con số kinh điển dĩ nhiên thuộc về lần có Lục Bắc Thần lên trang bìa. Ngoài ra Hứa Đồng cũng biết, cô ta là bạn cùng học đại học với Cố Sơ, từ ngày đầu tiên nhập học tới bây giờ, quan hệ của hai đứa nó vẫn chẳng mấy tốt đẹp.

“Lăng Song.” Lăng Song đứng dựa bên cạnh cô, chủ động giơ tay ra giới thiệu mình, vừa tự nhiên cũng có phần lấn át.

“Hứa Đồng.” Hứa Đồng cũng giơ tay lên.

Hai bàn tay khẽ chạm một cái rồi buông ra rất nhanh.

“Người Trung Quốc có câu: Chim khôn biết chọn cành mà đậu, người tài biết chọn chủ mà theo. Chị Hứa đây rất hiểu ý của câu này.” Lăng Song nhàn nhã rút từ trong chiếc túi xách tuyệt đẹp ra một bao thuốc lá khảm nạm phỉ thúy lấp lánh, rồi rút lấy một điếu thuốc thon dài màu đen dành cho phái nữ, lại cầm bao thuốc lên ra hiệu với Hứa Đồng.

Hứa Đồng không có thói quen hút thuốc, cảm ơn và từ chối.


Lăng Song cất bao thuốc đi, rít một hơi, nhẹ nhàng nhả ra một làn khói: “Chủ trước ngồi tù, sự nghiệp của ông chủ sau thì cực kỳ hưng thịnh, hiếm có cô gái nào lại có đôi mắt tinh tường như chị Hứa.”

Hứa Đồng không qua lại với cô ta, dĩ nhiên cũng chẳng thể nói là có quen biết. Cô khẽ nhấp một ngụm rượu vang, điềm đạm nói: “Chẳng qua là kiếm miếng cơm mà thôi.”

“Bao năm nay Thịnh Thiên Vỹ chưa từng mời trợ lý hành chính, đây là chuyện mà mọi người trong giới đều tận mắt chứng kiến. Bây giờ chị không những phá vỡ quy định bao năm nay của anh ấy, tối nay lại còn cùng anh ấy xuất hiện với tư cách bạn tiệc. Chị Hứa, chuyện này không đơn giản như việc kiếm cơm ăn rồi.” Lăng Song thong dong lên tiếng.

Hứa Đồng cười khẽ: “Cô Lăng không hổ là nhà báo, xem ra chuyện của tổng giám đốc Thịnh cô cũng biết không ít.”

“Tất cả những người nổi tiếng trong giới doanh nhân tôi đều chú ý, ai thế nào tôi ít nhiều cũng có quyền biết.”

“Người luôn bước trên mũi dao nhọn như cô Lăng chắc chẳng rảnh rỗi dông dài với một trợ lý, có chuyện cô cứ nói.” Hứa Đồng đã nhìn quen sóng gió, kiểu người gì, cách khao mào thế nào cô cũng đã tiếp xúc, chẳng lấy làm lạ nữa.

Lăng Song cười với Hứa Đồng: “Ai cũng nói trợ lý Hứa thông minh lanh lợi, khéo ăn khéo nói, bây giờ hình như lại không phải vậy nhỉ?”

“Nếu cô muốn thông qua tôi để tiếp cận tổng giám đốc Thịnh thì người cần khéo ăn nói là cô chứ.” Hứa Đồng từ tốn đáp.

“Mới đó đã bảo vệ chủ rồi?” Lăng Song cười khẽ: “Thịnh Thiên Vỹ đích thực là một đối tượng tôi vẫn rất muốn phỏng vấn nhưng người này tôi không dám dễ dàng tiếp cận.”

Hứa Đồng nghe ra hàm ý phía sau, quay người nhìn cô ta. Lăng Song cũng là người tinh ranh, bèn đi thẳng vào đề: “Nể tình chị là chị họ của Cố Sơ, tôi mới nhắc nhở một câu, làm trợ lý cho Thịnh Thiên Vỹ không có dễ vậy đâu. Ba người trợ lý trước đó của anh ấy đều xin nghỉ việc, chị không cảm thấy kỳ lạ sao? Nếu thật sự là lấy chồng như công ty đồn đại vậy thì tại sao bao năm nay Thịnh Thiên Vỹ lại không tiếp tục tuyển trợ lý? Chị là người thông minh, chắc sẽ không dễ tin vào mấy cái cớ quái quỷ như lấy chồng chứ hả.”

“Cô đã biết chuyện gì?”

Lăng Song lại tao nhã nhả một vòng khói: “Tình hình cụ thể tôi nghĩ chỉ có Thịnh Thiên Vỹ mới biết, tôi chỉ cảm thấy chuyện này khiến người ta thấy khó hiểu.” Cô ta nhìn về phía cô, bổ sung một câu: “Nghe nói ba người trợ lý trước của Thịnh Thiên Vỹ đều có tình cảm khác với anh ấy, nếu đã vậy sao lại dễ dàng lấy chồng?”

Thật ra đây cũng là chuyện mà Hứa Đồng nghi ngại nhưng về chuyện những cô trợ lý kia có tình cảm thì cô không hay biết.

“Cảm ơn cô Lăng đã nhắc nhở.”

“Chị không tin tôi? Hay cho rằng tôi vô cớ sinh sự?” Ánh mắt Lăng Song nhìn cô vẫn rất bình tĩnh, bỗng chốc chuyển thành tò mò.

Hứa Đồng cười nhạt: “Tôi là trợ lý của tổng giám đốc Thịnh, thế nên việc của tôi chính là giúp anh ấy hoàn thành công việc. Còn về vấn đề mấy trợ lý trước ra sao, không nằm trong phạm vi công việc của tôi.”

“Chị có từng nghĩ nếu Thịnh Thiên Vỹ thật sự có vấn đề, chị cũng không thể đứng ngoài không?”

“Trước giờ tôi là người thuận theo hoàn cảnh mà yên phận. Nếu đó là số phận tránh cũng không được.”

Lăng Song nhìn cô rất lâu rồi lắc đầu: “Thôi được, chị cứ coi như tôi có lòng tốt, hoặc là rảnh rỗi quá.” Dứt lời, cô ta dập tắt đầu lọc, quay người trở vào trong.

Hứa Đồng đã uống cạn ly rượu, tư duy càng lúc càng tỉnh táo. Tuy rằng đã đuổi Lăng Song đi nhưng cô biết những gì Lăng Song hoài nghi, mình cũng nghi ngờ. Rối gỗ đèn xanh, vụ tai nạn xe suýt nữa lấy mạng cô ở Thượng Hải, chậu hoa rơi từ trên cao xuống, máy tính vô cớ bị hack, những lời cảnh cáo đầy máu… Tất cả những điều ấy đều chưa từng xảy đến với cô trước đây.

Quan trọng hơn là cô có thể đoán ra điều bất thường từ chính hành vi của Thịnh Thiên Vỹ.

Anh theo cô như cái bóng, chắc chắn đã phát giác ra điều gì.

Vào trong đại sảnh, Hứa Đồng đặt ly rượu lên một chiếc khay bên cạnh rồi quay người đi vào nhà vệ sinh.

Ở một góc sofa, Thịnh Thiên Vỹ đang trò chuyện xã giao lẳng lặng liếc nhìn về phía này rồi lại tiếp tục cười nói nhẹ nhàng.

Ánh đèn màu vàng nhạt phản chiếu lên gương mặt cô. Cô trong gương có phần mỏi mệt.

Cả một nhà vệ sinh rộng lớn không một bóng người. Cô đi tới bên bệ rửa mặt. Hội trường hoa lệ còn vang vọng tiếng giày cao gót lanh lảnh. Cô nghe thấy âm thanh này chẳng hiểu sao trái tim bỗng co rụt lại. Lấy nước lạnh ấp lên mặt, cố gắng bình tĩnh lại nhưng tâm trạng cô vẫn cứ khó chịu. Những hình ảnh trong đầu không ngừng đan vào nhau, tất cả đều liên quan tới rối gỗ đèn xanh.

Bỗng nhiên, có một âm thanh nhỏ bé lọt vào tai, giống như… tiếng thở dài của một người phụ nữ.

“Ai?” Hứa Đồng run người, vội tắt vòi nước đi.

Không có động tĩnh.

Cô căng tai lên nghe hồi lâu, cả cơ thể cũng đờ ra một lúc, rồi cô nuốt nước bọt, bắt đầu cử động đôi chân.

Nghe nhầm sao?

“Haiz…” Lại một tiếng thở dài.

Giống như một âm thanh vang vọng giữa trời đất, bồng bềnh đung đưa đập vào tai Hứa Đồng. Lần này cô nghe rất rõ, chính là giọng của một người phụ nữ.

“Ai đang ở trong đó?” Cô hỏi một câu về phía nhà vệ sinh.

Không ai trả lời cô.

Hứa Đồng hít sâu một hơi, trong không khí còn thoang thoảng mùi chanh giống như một lưỡi dao cực kỳ lạnh lẽo khẽ cứa qua khoang mũi cô. Nếu đổi lại là cô gái khác có lẽ đã bị dọa chạy mất dép từ lâu nhưng trực giác nói cho cô biết bất luận bên trong là người hay ma hình như cũng nhằm vào cô. Đè nén cảm giác hoảng sợ trong lòng, cô bước từng bước vào bên trong.

Giày cao gót nện những âm thanh khẽ khàng xuống mặt sàn, cũng u buồn như tiếng thở dài của người con gái.

Cô lật mở từng phòng, từng phòng một, bên trong không có một ai.

Đi tới dãy phòng cuối cùng, Hứa Đồng càng thêm căng thẳng, mồ hôi túa ra đầy trán, trái tim gần như đã nhảy vọt lên khỏi cổ họng rồi.

“Rốt cuộc cô là ai? Giả thần giả quỷ định làm gì?” Cô hét to một tiếng vào không khí, gần như còn cả tiếng vọng lại.

Cô bắt đầu trở nên bực dọc, đó là sự bực dọc khi phải đón nhận hoảng sợ mà không thể trút ra. Thế là cô không dè dặt nữa mà rầm rầm đẩy mấy cánh cửa còn lại ra, tất cả đều trống trải, cho tới, cánh cửa cuối cùng. Cô vừa chạm ngón tay vào thì bỗng hơi do dự. Trong mấy bộ phim kinh dị luôn xuất hiện những hình ảnh thế này. Mấy nhân vật nam nữ thích tự tìm đến cái chết khi đẩy cánh cửa nhà vệ sinh cuối cùng kết quả sẽ nhìn thấy một thứ cực kỳ kinh dị, ngày hôm sau thì bị phát hiện nằm chết bên cạnh.

Liệu cô có gặp phải tai họa tương tự không?

Nhưng chần chừ chỉ trong giây lát, cô không phải mấy cô thôn nữ, vốn không tin trên đời này có chuyện ma quỷ gì. Cô cắn răng, dùng sức đẩy cánh cửa cuối cùng.

Vẫn… không có ai.

Hứa Đồng vừa định thở phào thì đột nhiên có một thanh âm quái dị vang lên.

Là một thanh âm non nớt… của trẻ con.

Tinh tang tang, không ai động

Nhìn thấy rõ, lòng khó yên

Bụng òng ọc, vẫn không ăn

Anh không ăn, tôi ăn trước…

Là bài đồng dao quỷ dị đó, đám trẻ vừa cười vừa đọc, ở giữa còn xen ngang tiếng thở dài của phụ nữ.

“Là ai? Ra đây cho tôi!” Lần đầu tiên Hứa Đồng mất bình tĩnh ở nơi công cộng, hét ầm lên trong không trung.

Hu hu hu, uống hết sạch

Đấm ra, kéo giấu

Hi ha ha, đừng hoang mang

Bữa ăn sau, bạn ‘làm’ canh…

Nó vang vọng trong không gian, lúc xa lúc gần, rõ ràng là tiếng trẻ con rất dễ thương nhưng khi vọng vào tai bỗng thấy rợn người.

Hứa Đồng không dám ở lại trong nhà vệ sinh nữa, liều mạng chạy ra ngoài. Nhưng âm thanh ấy càng lúc càng lớn, tốc độ càng lúc càng nhanh, giống như thứ gì rì rầm bên tai cô. Cô vô cùng kinh hoàng, sợ hãi kéo cửa sau đó lao ra ngoài.

Một giây sau, cô va phải lồng ngực của một người đàn ông, sự kinh hãi nãy giờ vẫn bị đè nén bộc phát thành tiếng thét.

“Tôi đây.” Người đàn ông ôm lấy cô, nhẹ nhàng an ủi.

Giọng nói quen thuộc và bàn tay ấm áp ít nhiều khiến Hứa Đồng bình tĩnh lại. Cô ngước lên, là Thịnh Thiên Vỹ. Anh nhìn cô bằng ánh mắt quan tâm.

“Sao vậy? Sao sắc mặt em lại tái nhợt đi thế này?” Thịnh Thiên Vỹ hỏi.

Hứa Đồng lập tức níu chặt cánh tay anh, chỉ vào trong: “Có… ma, bên trong có ma.”

“Có ma?” Thịnh Thiên Vỹ hơi nhíu mày. Sao có thể như vậy được?

Tiếng răng Hứa Đồng nghiến vào nhau kèn kẹt, Thịnh Thiên Vỹ biết cô trước giờ không phải người thích đùa. Nghĩ bụng, anh bèn đi vào trong, Hứa Đồng lập tức giữ anh lại: “Anh định làm gì?”

“Tôi vào xem sao.” Anh không tin có ma quỷ gì, nếu thật sự khác thường, tuyệt đối là có người gây chuyện.

Thế giới này, con người còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.

“Đừng…” Hứa Đồng vô thức giữ chặt anh.

“Không sao, em đi sau tôi.” Thịnh Thiên Vỹ sợ cô ở ngoài lại gặp chuyện gì bèn dặn dò theo sát anh. Rồi nhớ ra chuyện gì đó, anh quay người tìm tấm biển “Đang đóng cửa sữa chữa” treo lên cửa sau đó kéo tay cô vào trong nhà vệ sinh.

“Ban nãy tôi đang rửa tay thì nghe thấy tiếng một người phụ nữ thở dài.” Hứa Đồng e dè đi theo anh, kể lại những chuyện mình vừa gặp: “Bài đồng dao đó, chính là bài con rối gỗ đọc.”

Thịnh Thiên Vỹ kiểm tra từng buồng một, tới gian cuối cùng cũng không có gì khác thường.

“Em chắc chắn nghe thấy bài đồng dao?” Thịnh Thiên Vỹ hỏi.

Hứa Đồng gật đầu.

Cứ như vậy, họ ở trong nhà vệ sinh mười mấy phút, kết quả vẫn chẳng tìm ra thứ gì. Cả tiếng thở dài, cả bài đồng dao đều biến mất.

“Tôi thật sự đã nghe thấy.” Hứa Đồng nhấn mạnh.

Thịnh Thiên Vỹ khoác tay qua vai cô, nhẹ nhàng nói: “Được, chúng ta ra ngoài trước.”

Vừa đẩy cửa thì có người cũng đi vào, đôi bên chạm mặt nhau. Thì ra có vị khách nữ muốn đi vệ sinh nhưng thấy tấm biển lại không thấy người ra vào sửa chữa bèn tìm giám đốc, giám đốc đang định vào trong tìm hiểu ngọn ngành, không ngờ có người đẩy cửa đi ra.

“Tổng… Tổng giám đốc Thịnh?” Giám đốc ngẩn người, lát sau lại ngước mắt lên nhìn, xác định đây đúng là phòng vệ sinh nữ rồi.

Cô gái kia cũng là khách dự tiệc, nhíu mày rồi nói với vẻ quái đản: “Trợ lý Hứa, kéo tổng giám đốc Thịnh vào tận trong nhà vệ sinh không hay lắm thì phải. Dẫu sao đây cũng là nơi công cộng, cô hơi quá đáng rồi đấy.”

Cô ta nghĩ thiên lệch rồi, còn nghĩ hai người họ vào nhà vệ sinh làm chuyện mờ ám gì đó. Hứa Đồng chẳng rảnh để tâm tới cô ta. Thịnh Thiên Vỹ càng không muốn giải thích, nhìn về phía giám đốc và nói: “Tôi muốn xem CCTV.”

“Dạ?”

“Tất cả hình ảnh trong CCTV ngày hôm nay, tôi đều phải xem.” Thịnh Thiên Vỹ bổ sung thêm một câu.

Giám đốc một lần nữa lặng người.



Thịnh Thiên Vỹ sợ cô hiểu lầm bèn giải thích: “Em ở bên trong quá lâu, tôi sợ em xảy ra chuyện.”

“Tôi không sao rồi.” Cô mệt mỏi đáp: “Muộn quá rồi, anh cũng về đi ạ. Cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà.”

Cuối cùng cô vẫn lễ độ, khách sáo, khiến Thịnh Thiên Vỹ ít nhiều cảm thấy không thoải mái. Thấy cô đúng là mệt lắm rồi, anh bèn dìu cô về phòng ngủ.

Trong lòng Hứa Đồng, Thịnh Thiên Vỹ chung quy vẫn là khách, khách còn chưa đi cô nằm lên giường quả thật không lịch sự. Nhưng Thịnh Thiên Vỹ ép cô nằm xuống. Cô hết cách, quan trọng nhất là cứ nghĩ tới bài đồng dao đó là lại mất hết cảm giác an toàn, nên đành nghe theo lệnh của anh.

Cuộn người trên giường, cô ít nhiều mới cảm thấy mình còn sống. Nhưng rất nhanh, Thịnh Thiên Vỹ cũng nằm xuống bên cạnh cô.

“Tổng giám đốc…”

“Suỵt.” Thịnh Thiên Vỹ hơi nghiêng người, vòng một cánh tay qua người cô.

Cả người Hứa Đồng căng thẳng, nhưng anh thì nói: “Tối nay tôi ở lại đây, em yên tâm ngủ đi.”

“Tối nay anh ở đây?” Cô sửng sốt.

“Yên tâm, khi nào em ngủ say tôi sẽ về.” Thịnh Thiên Vỹ cười: “Tôi bảo đảm sẽ rời khỏi tiểu khu khi trời chưa sáng, tuyệt đối không để hàng xóm của em nhìn thấy.”

Hứa Đồng cứ cảm thấy là lạ: “Vấn đề là… anh cứ nhìn tôi cả tối như thế?”

Có anh ở đây, cô có thể ngủ yên được không?

Thịnh Thiên Vỹ nhìn thấu được suy nghĩ của cô, giơ cao tay lên: “Tôi thề, tôi chỉ nhìn em thôi, tuyệt đối không động vào em.”

Hứa Đồng ngước nhìn ánh mắt Thịnh Thiên Vỹ, chẳng hiểu sao cô bỗng nhớ tới câu nói của Lăng Song: Chuyện của ba người trợ lý đó chị thật sự tin không liên quan tới Thịnh Thiên Vỹ sao?

“Ngủ đi.” Thịnh Thiên Vỹ nhẹ nhàng vỗ lên người cô, khẽ nói: “Sáng mai tôi sẽ kiểm tra CCTV của khách sạn, có chuyện gì sẽ rõ ràng cả thôi.”

Hứa Đồng biết tối nay anh hạ quyết tâm ở lại đây rồi cũng chỉ còn cách gật đầu. Thêm nữa, từ tận đáy lòng cô vẫn mong anh có thể ở đây, dẫu sao đây là lần đầu tiên cô cảm thấy hoảng sợ.

Nhưng mà…

“Tổng giám đốc Thịnh.” Cô cất giọng khe khẽ.

Thịnh Thiên Vỹ cúi đầu nhìn cô.

Cô đón lấy ánh mắt anh và nói: “Ba trợ lý trước đây của anh thật sự đi lấy chồng cả sao?”

Nụ cười mỉm của Thịnh Thiên Vỹ khựng lại giây lát, anh nói: “Sao đột nhiên lại hỏi vậy?”

“Tôi chỉ muốn biết tình hình của họ.”

Thịnh Thiên Vỹ cười lớn: “Phải, lấy chồng cả rồi, em cũng sốt ruột?”

“Không, dĩ nhiên là tôi không sốt ruột.” Hứa Đồng trả lời qua quýt rồi cười, không hỏi nữa.

“Ngủ đi.” Thịnh Thiên Vỹ thì thầm.

Hứa Đồng gật đầu, nhắm mắt lại.

Cô có dự cảm, Thịnh Thiên Vỹ thật sự đang nói dối mình…

***

Thượng Hải, phòng thực nghiệm Xa Sơn.

“Xác định thân phận hài cốt, đầu tiên phải xem giới tính, tuổi tác, chiều cao của nó. Khi đối mặt với xương trắng, những thông tin giám định này đều khá đơn giản.” Lục Bắc Thần vừa dính xương vụn, vừa dạy ngay tại chỗ.

Sau khi đám Ngữ Cảnh đã tan làm, Lục Bắc Thần ở lại phòng thực nghiệm. Đương nhiên Cố Sơ đã sớm bị tuyên bố số phận làm thêm, mà nhiệm quan trọng hàng đầu trong tối nay chính là đống xương trắng trước mặt, chỉ nhìn thôi cô đã thấy ong đầu. Trong mắt cô, hình dáng của chúng chẳng có gì khác nhau.

Nhưng mà cũng còn đỡ hơn bắt cô nhìn xác vụn.

Hôm nay sau khi ra khỏi phòng làm việc của anh, Phan An bèn nhào tới, hai mắt quét từ trên xuống dưới người cô, cuối cùng cười gian xảo: “Có vấn đề.” Anh ta chỉ vào cổ áo.

Lôi lôi kéo kéo với Lục Bắc Thần khiến cổ áo cô hơi xộc xệch, được Phan An nhắc nhở như vậy cô mới biết, vội túm lấy cổ áo, hắng giọng nói: “Đừng nghĩ bậy, ban nãy giáo sư Lục kiểm tra mức độ mẫn cảm với xác thịt của tôi, tôi lại nôn mà thôi.”

Phan An bán tín bán nghi. Ngữ Cảnh nghe xong như lâm đại trận, vội xông tới: “Kết quả, giáo sư Lục có giận dữ không?”

Cố Sơ tỏ ra nhẹ nhàng: “Cũng may, anh ấy cho tôi thêm một ngày. Nếu một ngày sau mà cách trị liệu của cậu còn chưa thành công thì anh ấy sẽ tự ra tay.” Cô cảm thấy Ngữ Cảnh rất đáng yêu, tùy tiện nói bừa một câu là có thể lừa được cậu ấy.

“Hả?”


Thanh âm ấy bật ra từ cả ba người, Ngữ Cảnh, Phan An và cả Ngư Khương vẫn không thèm đếm xỉa tới cô kia.


“Sao vậy?” Cố Sơ thấy ba người họ sợ hãi như gặp phải ma thì bật cười: “Tôi biết cách thức của giáo sư Lục sẽ nghiêm hơn một chút nhưng biểu cảm của mọi người có phải hơi thái quá rồi không?”


“Hơn một chút ư?” Phan An cười phá lên, thanh âm ấy như từ địa ngục vọng lên: “Cố à, dùng từ ‘một chút’ để miêu tả thủ đoạn của Lục? Cô quá đề cao sự lương thiện của cậu ấy rồi. Cô yên tâm, cậu ấy nhất định sẽ dùng cách thức biến thái nhất để chứng minh cho cô thấy bộ não trí tuệ ấy không phải tự dưng mà có.”


~Hết chương 211~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK