Mục lục
Truyện 7 Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc - Âm Tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rất nhiều lúc, động tác vô thức của con người sẽ cứu mạng, giống như việc Cố Sơ giơ tay giật một cái ấy, nếu không có sợi dây dính líu, khả năng phản kích Lưu Kế Cường là rất lớn. Nhưng về sau Lục Bắc Thần lại nói với cô rằng, động tác đó của cô không phải là vô thức, là dũng cảm. Cụ thể là gì thật ra Cố Sơ cũng không thể nói rõ, hoặc cũng có thể nói tình hình khi đó quá hỗn loạn, cô đã không còn sức để tổng kết động cơ phía sau 'việc làm chính nghĩa' của mình nữa.

Tốc độ đoạt lại súng của Lục Bắc Thần cực nhanh. Cố Tư đứng bên nhìn cũng ngây ngốc luôn. Cố Sơ chỉ cảm thấy bên tai như có tiếng gió lướt qua, mấy lọn tóc trước trán theo gió đung đưa. Khi nhìn xuống, khẩu súng đó đã nằm trong tay Lục Bắc Thần, anh lập tức nhằm thẳng trán của Lưu Kế Cường. Lưu Kế Cường nằm rạp dưới đất, nhất thời cả người cứng đờ.

Ánh trăng sáng rực, trải một màu bạc lên mặt đất. Không hiểu sao, Cố Sơ bỗng cảm thấy mắt phải lại giật một cái. Khi ánh trăng thanh lạnh lan ra trên gương mặt tái xanh của Lưu Kế Cường, một cảm giác bất an nảy sinh một cách tự nhiên. Bỗng nhiên, Lưu Kế Cương nhanh lẹ rút một vật gì đó từ trong lòng ra. Cố Sơ ở gần hắn ta nhất, nhìn rất rõ ràng. Khi tay hắn giơ về phía Lục Bắc Thần, cô không kịp suy nghĩ, lập tức bổ nhào về phía anh.

Chỉ nghe thấy một tiếng súng nổ.

Cố Sơ chỉ cảm thấy bên tai ù ù, ngay sau đó cả người truyền tới một cơn đau. Tiếng Cố Tư như vọng từ bốn phương tới, nó kinh hoàng kêu lên: "Chị..."

Cô cảm nhận mình đang nằm trong lòng người đàn ông, anh ôm chặt lấy cô bằng một tay, tay kia cầm súng nhanh chóng giơ lên, có hai tiếng súng gần như vang lên đồng thời. Cố Sơ không còn phân biệt được phương hướng, mơ hồ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Lưu Kế Cường.

Khi La Trì đưa một nhóm người xông vào trong biệt thự, vị trí lồng ngực Lưu Kế Cường đang chảy máu, còn có một viên đạn bắn xuyên qua bàn tay cầm súng của hắn, máu cũng đang ào ạt chảy. Cố Tư hết hồn hết vía, ôm đầu cứ thể ngồi xổm bên cầu thang gào thét. Lục Bắc Thần ôm Cố Sơ trong lòng, gào lên với La Trì: "Xe cấp cứu!"

Tất cả mọi việc, Cố Sơ đều có cảm giác. Đầu cô đã choáng váng, nặng nề. Cô cố gắng ngước lên nhìn anh, giơ tay chạm vào chiếc cằm sạch sẽ của anh, nhưng có dùng sức thế nào trước mắt vẫn xuất hiện hai cái bóng chồng lên nhau. Cô cảm thấy lồng ngực của anh thật rắn chắc. Anh ôm cô rất sít sao. Trước khi mất đi ý thức, nỗi lo chôn sâu trong lòng cô cuối cùng đã bật ra khỏi cổ họng.

Cô lẩm bẩm hỏi: "Anh... từng hẹn hò Tiêu Tuyết sao?"


Bên kia, nhân viên cấp cứu đã xông tới. Cố Sơ không kịp đợi câu trả lời của Lục Bắc Thần, vừa nhắm mắt lại đã không còn biết gì nữa...

***

Lưu Kế Cường chính thức bị tạm giam, chọn ngày tiến hành hỏi cung. Ngoại trừ cây đàn vĩ cầm Cố Tư tìm được đã được xác thực là của Tiêu Tuyết, còn cả bức tranh đã bị đánh cắp, tối đó người trộm tranh chính là Lưu Kế Cường. Mà thông qua tài liệu về men răng và điều tra, lục soát, đã xác thực chủ nhân của chiếc răng chính là Khương Đinh. Ngay cả Lưu Kế Cường đã mất hết hy vọng cuối cùng cũng thú nhận toàn bộ chuyện sát hại Khương Đinh. La Trì bắt đầu làm công việc ghi chép lại và tổng kết vụ án giết người liên hoàn này.

Bên này, Cố Sơ được đưa vào bệnh viện.

Sầm Vân sau khi biết tin, từ Quỳnh Châu vội vàng tới nơi cũng đã là buổi sáng ngày thứ hai. Lúc đó trong phòng bệnh, ngoại trừ Cố Tư ra còn có Lục Bắc Thần, cả hai đều chưa ngủ, chỉ có điều Cố Tư trải qua hoảng sợ cứ ngồi rịt trên sofa không nhúc nhích, đầu tóc rối bù, sắc mặt cũng tái nhợt như ma vậy. Lục Bắc Thần từ đầu tới cuối vẫn ngồi bên cạnh giường, luôn luôn theo dõi động tĩnh của Cố Sơ. Khi Sầm Vân nhìn thấy anh, cằm anh đã mọc đầy râu rồi.

Sầm Vân không nói năng gì, còn chưa kịp nhìn Cố Sơ lấy một cái đã bước tới cho Lục Bắc Thần một cái tát.

Cái tát ấy rất mạnh, đánh thẳng lên mặt Lục Bắc Thần.

Giòn tan, vang khắp phòng bệnh.

Lục Bắc Thần đứng im đó, cũng không giải thích bất kỳ điều gì. Anh không giận dữ cũng không phẫn nộ, mặc cho Sầm Vân nhìn anh chằm chằm bằng ánh mắt tựa như chỉ muốn giết người, hoàn toàn khác với thái độ kính trọng trước đây. Cái tát ấy ngược lại khiến Cố Tư bừng tỉnh, con bé vội vàng trượt xuống sofa, giữ Sầm Vân lại.

"Dì, dì đang làm gì vậy?"

Một giây sau, Cố Tư cũng bị ăn tát, Sầm Vân cũng không hề nể tình.

Bà lập tức lên tiếng quát mắng: "Mới có tý tuổi đầu, học cái gì không học? Cô mà ngoan ngoãn ở trong trường học thì liệu có quen cái thằng đốn mạt đó không? Cô bao nhiêu tuổi rồi mà dám dây dưa với một kẻ giết người? Tự mình gây họa thì thôi, cô xem cô hại chị cô ra nông nỗi gì rồi? Vì một thằng đàn ông mà người thân cũng không cần nữa!"

Dứt lời bà lại định giơ tay lên, lập tức bị Lục Bắc Thần ngăn lại: "Dì, dì bình tĩnh đã!"

"Cậu gọi ai là dì hả? Tôi không phải dì cậu! Đừng có ở đây giả vờ thân thiết! Cậu bảo tôi bình tĩnh nhẹ nhàng quá nhỉ, bây giờ người nằm trên giường sống chết còn chưa hay biết, cậu bảo tôi bình tĩnh thế nào? Cậu làm sếp cái kiểu gì thế hả? Làm giáo sư cái kiểu gì thế hả? Đến cả cấp dưới của mình cũng không bảo vệ được tử tế, cậu còn mặt mũi nhận mấy cái danh hiệu chói lọi ấy không? Tôi phỉ nhổ!" Sầm Vân phát điên, ra sức đấm vào người Lục Bắc Thần, không ngừng đẩy anh: "Sao người nằm trên giường không phải là cậu kia chứ? Vì sao Cố Sơ nhà tôi lại bị trúng đạn? Lần trước cậu còn leo lẻo cái mồm nói tôi cứ yên tâm, tôi đáng nhẽ không nên yên tâm về cậu, càng không nên để Cố Sơ sa chân vào cái ngành nguy hiểm như thế này."

"Dì!" Cố Tư bật khóc, sốt ruột giậm chân bình bịch.

Lục Bắc Thần mặc cho Sầm Vân đánh đấm, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không thốt nên lời. Sầm Vân ngồi phịch xuống đất, vỗ chân bắt đầu gào: "Cố Sơ ơi, sao số con khổ thế này, thuở nhỏ chỉ được sống sung sướng có một tý, còn bé như thế đã mất cha mất mẹ, chịu bao nhiêu cực nhọc mới tới được ngày hôm nay. Sao con lại ngốc nghếch đỡ đạn cho đàn ông cơ chứ? Con mà đi rồi, sau này dì chết sẽ không còn mặt mũi nào gặp bố mẹ con nữa..."

"Dì đứng lên đã!" Lục Bắc Thần cúi xuống đỡ bà.

Bà lập tức đẩy Lục Bắc Thần ra: "Đừng có làm ra vẻ mèo khóc chuột!"

Cố Tư đứng bên xen vào: "Dì, dì hiểu lầm anh ấy rồi..."

"Hiểu lầm cái gì mà hiểu lầm, chị cô giờ còn đang nằm trên giường kia kìa, cô còn bảo tôi hiểu lầm?" Cơn tức của Sầm Vân mà bộc phát thì chẳng nể mặt ai, bà cũng ầm ĩ cả với Cố Tư.

Trong lúc bầu không khí còn đang căng thẳng thì cửa phòng bệnh được đẩy ra. Người bước vào là Hứa Đồng, đi theo sau có Thịnh Thiên Vỹ. Chị ấy cũng nghe nói về chuyện của Cố Sơ và Cố Tư, đã lập tức từ Nội Mông bay tới Thượng Hải. Vừa vào phòng, Hứa Đồng đã nhìn thấy Sầm Vân ngồi bệt dưới đất, ngẩn người ra giây lát, sau đó vội vàng tới đỡ: "Mẹ, mẹ đang làm gì đây?"

Thịnh Thiên Vỹ bước tới, chào hỏi Lục Bắc Thần, sững sờ vì không nghĩ sẽ nhìn thấy bộ dạng râu ria xồm xoàm của anh, sau đó không nói gì cả, cùng với Hứa Đồng định đỡ Sầm Vân dậy. Sầm Vân bắt đầu bò lên người Hứa Đồng, nức nở: "Không hiểu mẹ đã đắc tội với vị thần tiên nào, sao không có việc gì khiến cho mẹ yên tâm cả. Con bảo Cố Sơ nó bị trúng tà gì, nguy hiểm như thế sao nó không nghĩ gì tới bản thân mình cả? Bình thường chẳng biết ăn biết nói, sao lại lớn gan làm chuyện này đến thế?"

Lòng Hứa Đồng rối bời. Chính Sầm Vân là người gọi điện bảo cô ấy quay về, trong điện thoại Sầm Vân vừa khóc vừa gào, nói với cô ấy: Con mau về Thượng Hải một chuyến đi. Em gái con nó trúng đạn, sắp mất mạng rồi.

Lúc ấy cô giật thót cả tim, tài liệu rơi cả xuống đất.

Đúng lúc Thịnh Thiên Vỹ đi ngang qua nhìn thấy bèn hỏi cô có chuyện gì. Cô lẩm bẩm nói em gái sắp mất, cũng làm Thịnh Thiên Vỹ hết hồn, vội vàng đặt chuyến bay sớm nhất tới Thượng Hải, cùng cô trở về đây.

Qua một tràng gào khóc của Sầm Vân, Hứa Đồng lại càng tim đập chân run, nhất thời không thể đẩy Sầm Vân ra, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn về phía giường bệnh. Cố Sơ mặc quần áo bệnh viện, nằm bất động ở đó, mặt cắt không còn hột máu, mái tóc đen trải khắp gối, ga giường màu trắng xóa càng làm tôn thêm cái nhợt nhạt khắp cơ thể con bé.

Nhìn như vậy, Hứa Đồng quả thật không còn hồn phách.

"Cô ấy sao rồi? Tình bây giờ thế nào?" Vẫn đến lượt Thịnh Thiên Vỹ hỏi một câu.

Lục Bắc Thần liếc nhìn Thịnh Thiên Vỹ, giọng điệu bình ổn: "Không có gì đáng ngại."

"Không có gì đáng ngại? Cậu nói mà không biết ngượng mồm à? Chắc vì không phải cậu trúng đạn chứ gì?" Sầm Vân lại rồ lên.

"Dì nghe con nói đã..."

"Tôi không nghe! Cậu đền mạng cho tôi!" Sầm Vẫn phẫn uất nhìn anh.

Thịnh Thiên Vỹ nhất thời cảm thấy đau đầu, tiến lên vỗ về: "Thưa cô, tốt nhất cô nên nghe cậu ấy nói hết đã, như vậy..."

"Cậu là ai? Ở đây có việc gì của cậu?" Sầm Vân trở thành một ngọn lửa dữ, gặp ai cũng phun trào.

Thịnh Thiên Vỹ nghẹn lời.

Hứa Đồng thấy thế vội vàng giải thích: "Mẹ, đây là sếp của con."

"Cái gì? Lại nhảy ra một người sếp? Mấy tay sếp các người toàn là đồ chẳng ra gì! Cút ngay cho tôi, cậu cút ra ngoài cho tôi!" Sầm Vân gào tới nỗi như sắp lật tung trần nhà lên.

Cửa phòng bệnh lập tức bị đẩy ra, y tá đứng trước cửa phòng bực bội quát: "Mong người nhà yên lặng cho, đây là bệnh viện, bác cứ gào lên như thế bệnh nhân làm sao mà nghỉ ngơi được?"

Sầm Vân đang định cãi lại thì cánh cửa đã bị đóng lại cái 'rầm'.

"Con cái nhà tôi đã nằm kia thành người chết rồi, còn lo tới chuyện yên lặng với không yên lặng gì nữa? Cô quay lại đây cho tôi! Nhóc con mà dạy dỗ ai hả..."

Một giây sau bà lập tức bị Lục Bắc Thần chặn lại.

Sầm Vân ngước lên nhìn thấy anh, lại định bùng nổ, bỗng nghe thấy Lục Bắc Thần bình tĩnh nói một câu: "Dì, Cố Sơ chỉ bị thương ngoài da, lúc ấy đạn sượt qua cánh tay cô ấy, vết thương không nghiêm trọng!"

"Cậu lừa ai hả? Vết thương ngoài da? Ngoài da mà nó nằm mãi tới bây giờ?"

Lục Bắc Thần giải thích rất nhẫn nại: "Cô ấy chưa từng trải qua chuyện này, có chút sợ hãi nên đã ngất đi. Buổi sáng bác sỹ đã kiểm tra một lượt, đều không sao. Cô ấy chỉ quá hoảng sợ nên ngủ mãi thôi!"

Sầm Vân há hốc miệng, rõ ràng bà không ngờ tới, nhất thời không biết nói gì. Hứa Đồng như bắt được phao cứu sinh, đi tới mừng rỡ hỏi: "Thật sao? Chỉ là... ngất đi thôi?"

Lục Bắc Thần gật đầu.


"Ông trời ơi!" Hứa Đồng vỗ ngực: "Tạ ơn trời đất nó không sao cả, dọc đường tôi như phát điên đến nơi."


Lục Bắc Thần nhìn Hứa Đồng, nét mặt vô cảm: "Trợ lý Hứa là người đã trải nhiều sóng gió, nên bình tĩnh. Nhưng có rất nhiều lúc sóng to gió lớn chưa chắc đã trôi qua một cách dễ dàng, có lúc tưởng là bình lặng mà thực chất sóng ngầm đang dữ dội, gặp nhiều thì sẽ quen, quen rồi lại càng dễ tê liệt, tê liệt rồi sẽ mất đi ý thức cảnh giác. Như vậy, tôi lại hy vọng trợ lý của tôi mãi mãi làm một bông hoa trong lồng kính, không cần phải trải qua sóng gió."


Hứa Đồng ngẩn người, anh ta nói vậy là có ý gì?


~Hết chương 149~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK