Trong chuyện này có điểm đáng nghi.
Cố Sơ phát biểu ý kiến của riêng mình: “Hư cấu biểu cảm là việc rất bình thường, vì sự cần thiết có tính nghệ thuật. Nhưng vấn đề là một bức tượng sáp trong đó lại là người chúng ta quen biết, còn là một người đã chết. Thế nên vấn đề bây giờ em đang suy nghĩ là nguyên mẫu của những bức tượng sáp trong triển lãm phải chăng đều thật sự tồn tại? Hoặc là những nguyên mẫu này đều là những người đã chết?”.
Đây mới là chuyện khiến người ta khiếp sợ nhất.
Phàm là tượng sáp, nếu không phải là của minh tinh thì hầu như đều không có nguyên mẫu. Tượng sáp do Kỳ Quái chế tác đích thực cực kỳ sinh động, nhưng Cố Sơ luôn nghĩ chúng chỉ là tượng, thứ anh ta muốn biểu đạt chẳng qua là biểu cảm trên mặt tượng, chỉ để thể hiện chủ đề của mình mà thôi. Nhưng thật không ngờ họ lại bắt gặp tượng sáp của Ngải Hân, điều này khiến cô không thể không nghi ngờ sau đó sinh ra sợ hãi.
Từ bản thân tượng sáp, không khó nhận ra tác giả là người có yêu cầu cực cao, nếu đã xuất hiện tượng có nguyên tác thì những bức khác cũng không thể nào tự tưởng tượng!
Nói cách khác, nhà điêu khắc ấy đã sử dụng những vụ án tử vong có thật để chế tác ra tác phẩm của mình!
La Trì hiểu ý của Cố Sơ, cũng càng lúc càng cảm thấy rờn rợn. Anh suy tư giây lát rồi nói: “Các em nhìn thấy tượng sáp của Ngải Hân có biểu cảm rất thái quá sao?”.
Cố Tư trả lời: “Chính là cái kiểu hưng phấn quá độ đấy”.
Cố Sơ là người thông minh, cô nhìn về phía La Trì, “Anh từng nhìn qua thi thể của Ngải Hân, biểu cảm của cô ta ra sao?”.
Ánh mắt La Trì nghiêm nghị, “Cũng trong trạng thái hưng phấn”.
Sau khi nói xong câu này, Cố Sơ và Cố Tư đưa mắt nhìn nhau, ba người cùng chìm vào một bầu không khí khác lạ không thể diễn tả.
Cả ba đều hiểu sự tình dường như mỗi lúc một phức tạp hơn tưởng tượng.
Đột nhiên, La Trì đứng dậy.
Làm cho Cố Tư giật mình, nó ngước mắt nhìn lên, “Anh định làm gì?”.
“Tới nhà triển lãm đó một chuyến.” Nói rồi, La Trì cầm theo chìa khóa xe.
“Bây giờ đi ư? Đóng cửa mất rồi.” Cố Tư ra hiệu về phía đồng hồ.
Lúc ấy La Trì mới ý thức được đã quá muộn, bèn nhíu mày, thở dài ngồi xuống, nhưng rốt cuộc vẫn không thể tập trung suy nghĩ. Anh nghiến răng bật ra hai chữ: “Đột nhập!”.
Cố Tư sửng sốt nhìn anh, không tán đồng, “Bây giờ triển lãm này đang nổi, một khi đột nhập mà bị phát hiện, chưa biết sẽ bị cánh nhà báo nói gì. Anh muốn tăng thêm độ nổi tiếng à? Đồng chí cảnh sát, làm vậy không ổn”.
Tính La Trì trước giờ vẫn bộp chộp, anh lại đứng dậy, đi qua đi lại, “Anh chỉ cảm thấy chuyện này quá khó tưởng”.
Cố Sơ hiểu ý anh. Một thi thể đã mất tích một thời gian, giờ bỗng xuất hiện dưới hình dạng một tượng sáp, việc này quả thực khiến một cảnh sát như La Trì bụng dạ như lửa đốt. Cố Tư bên kia hét lên một tiếng: “Á!”.
Làm La Trì giật thót.
“Mọi người bảo liệu thi thể của Ngải Hân có nằm trong tượng sáp không?” Cố Tư đặt đĩa hoa quả xuống, làm mặt khiếp đảm, “Tượng sáp của anh ta chân thật đến mức đó, chưa biết chừng là dùng người thật để làm. La Trì, anh chưa được nhìn chỗ tượng đó đâu, da dẻ mịn màng cứ như người thật ấy”.
La Trì nhướng mày, “Kỹ thuật này có độ khó hơi cao quá thì phải?”.
Cố Sơ ngẫm nghĩ rồi lên tiếng: “Chị đã sờ tượng sáp, mới sờ thì mềm mại nhưng thực tế là xúc cảm có sự khác biệt với người thật.” Rồi cô quay sang Cố Tư, “Còn về việc em nghi ngờ xác chết nằm trong tượng, chị cảm thấy về mặt lý luận không hợp lý”.
Cố Tư vò đầu.
La Trì lần tìm một bao thuốc lá, ngậm một điếu lên miệng nhưng chỉ mải suy nghĩ quên cả châm thuốc. Cuối cùng anh nói một câu: “Giờ mà có cái tên Lục Bắc Thần đó ở đây thì tốt biết bao”.
Trái tim Cố Sơ nhói lên giây lát, cô vô thức nhớ tới cái bóng hôm nay bắt gặp ở nhà triển lãm.
“Có anh ấy thì sao chứ? Anh ấy có phải nhà điêu khắc đâu, sao có thể giải đáp thắc mắc giúp anh được?” Cố Tư không hiểu.
“Chí ít thì trong vụ thi thể của Ngải Hân mất tích trước đó, cậu ấy cũng có thể đưa ra những ý kiến khác biệt.” La Trì rốt cuộc vẫn không hút nổi thuốc, kẹp trên tay rất lâu rồi đút lại vào bao.
Cố Sơ im lặng ôm gối, trong lòng hiểu rõ lời của La Trì không hề vô căn cứ.
“Bây giờ anh ấy không có ở đây, nhưng ba ‘quái vật’ của anh ấy ở phòng thực nghiệm thì vẫn còn.” Cố Tư có ấn tượng không tốt lắm với họ, cảm thấy họ đều không giống người bình thường, một người là Ngữ Cảnh – đang yên đang lành cứ thích lẩm bẩm một mình, thích nghiên cứu người ngoài hành tinh, IQ cực cao, EQ cực thấp; Một người là Phan An – còn xinh hơn cả con gái, hay xuất hiện như ma quỷ; Người còn lại là Ngư Khương, thích nghiên cứu thuốc độc, không khách khí lắm với chị mình. Nó thích dùng từ ‘quái vật’ để hình dung bọn họ. “Anh túm một trong số ba người đó đến giúp anh chẳng phải là xong sao?”.
“Em tưởng người của Lục Bắc Thần dễ sai bảo vậy à?” La Trì nói: “Việc gia nhập vào mỗi vụ án đều phải có thủ tục đàng hoàng, làm những bước chính quy”.
“Ngốc.” Cố Tư bĩu môi: “Lại còn phải xã giao à? Lấy thân phận bạn bè tìm hiểu vụ án cũng được mà.”
Một câu nói quả thực đã thức tỉnh La Trì. Anh ngây ra một lúc rồi lẩm bẩm:
Ừ nhỉ…”.
Cố Tư bó tay lắc đầu. Bây giờ nói gì cũng muộn rồi, thi thể của Ngải Hân đã mất tích, đừng nói là ba tên quái vật đó, cho dù Lục Bắc Thần có quay trở về cũng lực bất tòng tâm.
Cố Sơ trầm mặc rất lâu cuối cùng cũng cất lời, giọng nói khẽ khàng: “Thật ra đột nhập vào ban đêm là cách hay nhất, ban ngày camera giám sát bật liên tục, anh có muốn chạm thử cũng không tiện”.
La Trì vừa nghe là có tinh thần: “Đúng không, anh đã bảo ý tưởng này ổn mà”.
“Nhưng không thể là đêm nay.” Cố Sơ thở dài: “Bây giờ buổi triển lãm đang được chú ý, mức độ nổi tiếng quá cao. Chi bằng chúng ta đợi tới ngày cuối cùng hẵng đến, khi buổi triển lãm kết thúc cũng là lúc quản lý được buông lỏng nhất”.
Cố Tư nghe thấy có lý, gật đầu lia lịa.
“Ngoài ra, em đề nghị dẫn theo Phan An hoặc Ngữ Cảnh. Họ tinh thông xương cốt, nếu thật sự có phát hiện thi thể ở bên trong, chưa biết chừng họ có thể giúp đỡ.” Cố Sơ đề xuất.
La Trì gật đầu, vỗ tay, “Cứ quyết vậy đi”.
Cố Tư khẽ huých vào người Cố Sơ, “Sao không gọi Ngư Khương giúp đỡ?”.
Cố Sơ đẩy nó một cái, không nói câu nào.
Ngư Khương ư, ngoại trừ Lục Bắc Thần, còn ai sai bảo được cô ta nữa?
…
Ngày hôm sau, Cố Sơ lại bận luôn chân luôn tay. Tám giờ vào phòng phẫu thuật, hai giờ chiều mới được ra ngoài, đói đến nỗi da bụng dính vào da lưng. Cô bán hàng trong căng tin bệnh viện rất chu đáo với bác sỹ khoa ngoại như bọn họ, thấy bọn họ lao vào nhà ăn như sói đói bèn nhiệt tình hâm nóng cơm canh. Cố Sơ ăn ngấu ăn nghiến, lấy đâu ra thời gian quan tâm có hợp khẩu vị hay không?
Ăn cơm xong, cô trở về khoa, lại ngồi xem bệnh án với Tiêu Tiếu Tiếu.
Cố Khải Mân hủy bỏ tuần trăng mật, cả Tiếu Tiếu vừa cưới xong cũng lập tức chạy đi làm. Lúc xem bệnh án, cậu ấy khá trầm, không vừa nói vừa cười như mọi ngày. Cố Sơ nhận ra cậu ấy có tâm sự bèn hỏi cậu ấy có chuyện gì. Tiêu Tiếu Tiếu nói không có gì, nhưng Cố Sơ vẫn cảm thấy không ổn. Cô ngẫm nghĩ rồi hỏi dò: “Có phải sống chung với cậu nhóc đó rất khó khăn không?”.
“Cũng tạm.” Tiêu Tiếu Tiếu gượng gạo trả lời.
Vừa nhìn biểu cảm của cậu ấy là Cố Sơ biết ngay, cô nói: “Trẻ con hơi bướng một chút là rất bình thường, dần dần sẽ ổn thôi. Quan trọng là bác sỹ Cố đối xử tốt với cậu”.
Tiêu Tiếu Tiếu im lặng, ép ra một nụ cười.
Thấy cậu ấy không muốn nói thêm nữa, Cố Sơ cũng không tiếp tục, nhưng tim vẫn đập bất an. Cô chợt nhớ tới tình huống ở buổi hôn lễ hôm ấy, chỉ mong Cố Khải Mân không biết Tiếu Tiếu và Kiều Vân Tiêu có nhiều dây dưa như vậy.
Có người gõ cửa phòng, một giọng nói e thẹn cất lên: “Bác sỹ Cố”.
Cố Sơ ngẩng đầu, là một cô bé trong trạm y tá.
Cô bé đi vào, đưa chiếc túi trong tay cho Cố Sơ, “Cái này của chị ạ”.
“Của chị?” Cố Sơ đùa, “Em đang ngang nhiên hối lộ đấy hả?”.
Thấy vậy Tiêu Tiếu Tiếu cũng cười: “Bệnh viện mình là từ chối nhận phong bì nhá, em lộ liễu quá rồi”.
Cô y tá liên tục xua tay, “Không phải em tặng bác sỹ Cố đâu, có người muốn em chuyển”.
“Ai vậy?” Cố Sơ cảm thấy vô cùng kỳ lạ, bên trong túi quà là một hộp quà được bọc rất đẹp.
Cô y tá lắc đầu, “Có người nhét cho nhân viên chuyển phát nhanh, lúc chuyển cho khoa mình, nhân viên chuyển phát đã tiện thể đưa luôn”.
Kỳ quặc.
Sau khi cô y tá đi rồi, Tiếu Tiếu thúc giục: “Mau mở ra xem đi”.
“Cậu còn gấp hơn tớ à, không sợ là bom hả?” Vừa nói Cố Sơ vừa bóc hộp quà.
Tiêu Tiếu Tiếu sấn tới xem rồi ngẩn ra giây lát, lập tức bĩu môi: “Tớ còn tưởng có gì quý giá lắm, ai còn tặng cậu cái thứ vứt đi này hả?”.
Bên trong hộp quà có một lọ thủy tinh hình trái tim, trong lọ thủy tinh có những ngôi sao may mắn đủ màu sắc.
Cố Sơ không nói gì, chỉ yên lặng nhìn những ngôi sao ấy mãi, biểu cảm đầu tiên là sửng sốt rồi lập tức biến thành kích động. Cô lấy chiếc lọ ra, đổ một ngôi sao từ trong ra, nhanh chóng mở giấy.
Trên mảnh giấy gấp ngôi sao có viết một chữ: Lục.
Tiêu Tiếu Tiếu ngạc nhiên, chỉ vào ngôi sao, “Đây là…”.
Hơi thở của Cố Sơ trở nên gấp gáp, cô đổ hết sao ra rồi mở lần lượt từng ngôi một. Tiêu Tiếu Tiếu cũng ý thức được gì đó, giúp cô mở sao.
Chẳng mấy chốc, trước mặt Cố Sơ đã bày đầy giấy màu, trong mỗi một tờ giấy lại chứa một chữ, ngoài chữ Lục còn có: Yêu, Bắc, em, Thâm…
Kết quả tập hợp thành một câu chính là: Lục Bắc Thâm, em yêu anh.
Cố Sơ thảng thốt nhìn những mảnh giấy ấy, Tiếu Tiếu thì thốt lên: “Trời ơi, đây chẳng phải sao may mắn cậu gấp cho anh Bắc Thâm hồi đại học hay sao?”.
Cố Sơ đờ đẫn gật đầu, cô nghe thấy tiếng cổ mình kêu răng rắc.
Đó là một giai đoạn thịnh hành gấp giấy, sao may mắn trở thành món quà tuyệt nhất mà các bạn gái dành tặng các bạn trai. Cố Sơ còn nhỏ tuổi, lại càng thích theo đuổi trào lưu ấy. Lúc đó người đi khắp nơi mua giấy cùng cô là Tiếu Tiếu. Cậu ấy còn ngáp lên ngáp xuống, cùng cô ngồi gấp sao. Lúc đó tiết học ban ngày bị xếp khá kín, Cố Sơ để dành tới tối ngồi gấp. Tiếu Tiếu buồn ngủ cứ gà gật mãi, cuối cùng thương lượng với cô: Hay là tớ giúp cậu gấp đi, như thế nhanh hơn chút đấy.
Nhưng Cố Sơ từ chối nói phải thành tâm. Lúc đó cô và Lục Bắc Thâm còn chưa xác định quan hệ, cô chỉ thầm viết tình yêu đơn phương lên giấy, gấp thành sao, đựng trong một chiếc lọ thủy tinh được lựa chọn rất tỉ mỉ.
Sao cũng là sao năm xưa cô gấp, lọ cũng là lọ năm xưa cô chọn, nhưng mà…
Tại sao nó lại xuất hiện trước mắt cô lúc này?
~Hết~