Edit: Ốc sên lười biếng
– —————————————————
Tô Trường Khang lặng thinh nhìn Mai Như Ngọc đang nói chuyện với mình, nhất thời không phản ứng lại kịp.
Có thể là bởi vì đôi mắt biết cười kia đang nhìn mình quá mức xinh đẹp, lại có thể do giọng nói của chàng thanh niên này vừa dễ thương lại vừa dịu dàng, Tô Trường Khang cảm thấy hơi sững sờ.
Nhưng Tô Trường Khang rất nhanh khôi phục lý trí, bởi hắn cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của “chủ nhiệm khoa” đang nhìn mình chăm chú, khiến hắn không cách nào tiếp tục đắm mình trong ánh mắt và giọng nói kia được.
Sau khi định thần lại, Tô Trường Khang cũng nghĩ đúng là mình không nên đối xử với thứ âm nhạc mà mình yêu thích, dốc hết tấm lòng cho nó như vậy. Càng không nên tranh chấp với người khác ở giữa đường như này. Nếu như mẹ hắn biết được hắn làm như vậy, chắc sẽ đau khổ và thất vọng về hắn lắm.
Tô Trường Khang cười khổ nhìn Mai Như Ngọc: “Cảm ơn anh đã đỡ giá đàn giúp em, nhưng nhạc em soạn vừa rồi nghe có vẻ không êm tai cho lắm…… Hơn nữa độ khó hơi cao, đối với người nghiệp dư mà nói, coi khuông nhạc có thể không hiểu…..”
Hắn hiểu Mai Như Ngọc có ý tốt, nên cũng cố gắng lựa lời đáp lại. Nhưng một người qua đường bình thường muốn giúp hắn đệm nhạc thì thật sự rất khó. Nếu không phải là người học cao hiểu rộng về âm nhạc, thì rất khó đọc hiểu được phổ nhạc của hắn. Kể cả có may mắn gặp được người có thể hiểu được khổ nhạc, nhưng chỉ cần nhìn khúc phổ lập tức có thể biểu diễn được thì sợ là có tìm khắp phố cũng không tìm nổi lấy một người. Còn đệm đàn cái gì nữa.
Tô Trường Khang khéo léo đáp lời như vậy, Mai Như Ngọc đã hiểu hắn muốn nói gì. Ý cười trong đôi mắt hoa đào kia càng sâu thêm, lúc nãy chỉ nghĩ người này là một con nhím, nhưng xem ra là một con nhím lễ phép, biết suy nghĩ cho người khác. Tất nhiên vẫn có kiêu ngạo, nhưng người làm nghệ thuật mà, có ai không tự tin, kiêu ngạo với tác phẩm của mình cơ chứ.
Nói đâu xa, như sư tôn phái Thần khúc nhà cậu, viết được khúc nhạc nào mà có người thở ra một câu không hay là sẵn sàng xông đến combat trưc diện luôn. Ép đối phương nói được câu tâm phục khẩu phục mới chịu bỏ qua.
Nhưng cho dù là như vậy, sư tôn nhà cậu cũng viết ra mấy khúc đặc biệt nát. Đương nhiên lại còn bắt cậu luyện tập để hành hạ lỗ tai của tên trứng thúi xui xẻo nào đó.
Tư Không Tịch không hiểu sao đột nhiên lại nhận được một ánh mắt thông cảm từ Mai trầm ngư, một dấu hỏi chấm hiện lên trên đầu. Sao hắn cứ cảm thấy cái con cá này lại suy nghĩ cái gì đó kỳ quặc nữa rồi.
Nhưng lúc này hắn cũng bước lên trước, thuận tay cầm lấy cầm đàn violon đang để trên giá kia. Khác với piano hay ghi-ta, vì âm thanh độc đảo cùng kỹ xảo phức tạp, nên violon được xếp vào hàng nhạc cụ khó học nhất ở trong nước.
Nhưng violon cùng với piano và guitar cổ điển, là một trong ba loại nhạc cụ chính trên thế giới. Tư Không Tịch liếc nhìn cây đàn violon trong tay, cảm thấy rất thú vị.
Giai điệu được sáng tác bởi thiếu niên này lại là bản hòa tấu giữa piano và violon. Theo một nghĩa nào đó, đây là một sự lựa chọn quần thể đơn giản rất chính thống.
Thiếu niên tóc tím Tô Trường Khang còn chưa đợi được câu trả lời của Mai Như Ngọc, liền nhìn thấy người đàn ông, bất luận là vóc dáng hay khí chất đều giống như chủ nhiệm khoa của một trường quý tộc, bước lên cầm lấy cây đàn violon.
Một ý tưởng táo bạo đột nhiên nảy ra trong đầu.
Chẳng lẽ vị chủ nhiệm khoa quý tộc này biết chơi violon?
Hắn mới nghĩ như vậy thôi, Tư Không Tịch đã xoay chiếc đàn violon trong tay một vòng đẹp mắt, chống cằm mình vào phần tựa cằm của đàn, điều chỉnh chốt đàn một chút, hắn đặt tay lên dây đàn, kéo vài tiếng nghe thử. Cùng với âm thanh của violon, âm thanh thử đàn piano cũng vang lên, trong mắt hắn hiện lên một niềm vui khó tả.
Hắn quay qua nhìn, Mai Như Ngọc đã ngồi trên ghế đàn piano, những ngón tay thon dài mảnh khảnh đang đặt trên những bán phím của chiếc đàn piano xinh đẹp. Một hình ảnh vô cùng mỹ lệ.
Thời gian thử đàn của hai người diễn ra gần như cùng lúc, động tác của họ rất nhanh và mượt mà. Nhưng cũng chỉ bằng vài động tác thử đàn này thôi đã thu hút hoàn toàn tâm trí của nhóm người qua đường vốn tới để coi đánh nhau lúc nãy.
Những người xung quanh theo dõi động tác của hai người bọn họ, và thậm chí trong tiềm thức họ đã kiềm chế nhịp thở của mình, chờ đợi màn trình diễn. Tuy rằng không biết hai người này là ai, trước này cũng chưa từng nghe qua hai người này đàn, nhưng mọi người đều cảm thấy hai người này nhất định có thể hòa tấu ra được một khúc nhạc vô cùng hay.
Đôi mắt đen láy như hồ nước sâu của Tư Không Tịch nhìn về Mai Như Ngọc, Mai Như Ngọc cong khóe miệng, chợp mắt hiểu ý Tư Không Tịch, sau đó mới quay đầu nhìn về phía Tô Trường Khang đang thẫn thờ nhìn bọn họ: “Cậu nhóc này, vì sự dũng cảm và kiên trì của cậu, thưởng cho cậu khúc《 Croatian Rhapsody 》~”
(*Croatian Rhapsody: Mời lên GG để thưởng thức khúc nhạc này, cái tôi đính ở đầu không có hợp tấu của violon)
Sau khi nói xong câu đó, ngón tay cậu nhấn xuống phím đàn, một chuỗi âm thanh nhẹ nhàng, linh động, lại hỗn loạn đến chấn động trầm bổng vang lên.
Ngay lúc âm thanh của đàn piano vang lên, tiếng violon cũng nhẹ nhàng hòa nhịp. Cho dù nhẹ nhàng như tiếng than trách, hay cuồn cuộn rít gào khi vào khúc cao trào, âm thanh của piano và violon luôn hòa quyện và nhảy múa cùng nhau, tạo nên một thế giới nhỏ riêng biệt cho những nốt nhạc tuyệt vời.
Vì thế, dưới ánh hoàng hôn trên quảng trường nhỏ, rất nhiều người bị hấp dẫn bởi giai điệu tuyệt vời này đều tụ tập lại coi. Trên mặt không giấu nổi vẻ tò mò, từ khi nào mấy màn biểu diễn ở quảng trường này hay như thế?
Khi bọn họ chạy đến quảng trường, nhìn thấy hai người đang đứng đó biểu diễn càng cảm thấy kinh ngạc hơn. Tuy rằng hai người đang biểu diễn đều đeo khẩu trang, đội mũ kín mít, nhưng tư thái và khí chất của họ đều khiến họ đẹp trai và tao nhã hơn bao giờ hết.
Người qua đường vội vàng cầm di động quay lại, còn Tô Trường Khanh thì dại ra tại chỗ. Hắn đã từng nghe qua rất nhiều người đàn khúc 《 Croatian Rhapsody 》, bởi vì thích khúc nhạc này mà chính hắn cũng tự đàn qua rất nhiều lần. Hắn thấy trình độ của hắn cao hơn nhiều những người học piano hay violon, nhưng hai người đang biểu diễn kia đã dùng chính âm nhạc nói cho hắn biết: trình độ của hắn còn kém xa.
Hòa âm của hai người tự nhiên đến mức kỳ diệu, giống như bọn họ biết người kia chỗ nào sẽ biến âm, lúc nào thì tạm dừng một chút. Thậm chí có đôi khi một trong hai người ngẫu nhiên ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy người kia đang híp mắt cười với mình.
Hình ảnh dưới ánh hoàng hôn này thực sự trở nên mỹ lệ vô cùng, giống như suối chảy róc rách bên cạnh núi cao, chim bay trên trời cá bơi dưới nước, có một loại vui mừng chảy ra từ âm nhạc.
Đôi mắt của Tô Trường Khang đột nhiên hoen đỏ.
Hình ảnh này làm hắn nhớ tới lúc còn nhỏ, ông bà hắn cùng nhau hòa tấu trong nhà kính trồng hoa.
Khi đó hắn còn quá nhỏ, không biết rằng một buổi chiều bình thường như vậy của ông bà hắn lại là mỹ cảnh nhân gian khó có thể nhìn thấy được nữa.
Lúc khúc nhạc bước vào giai đoạn cao trào, Tô Trường Khang chợt tỉnh mộng, hắn xoay đàn ghi-ta đang đeo sau lưng ra trước, dùng ngón tay chỉnh dây đàn, đợi thời điểm thích hợp để khớp với bản hòa tấu của Mai Như Ngọc và Tư Không Tịch.
Tuy rằng hắn hòa tấu hơi kém một chút, nhưng ai quan tâm chứ? Ngay bây giờ! Hắn muốn đánh đàn! Muốn cất tiếng hát! Muốn cho mọi người nhìn thấy tình yêu với âm nhạc của hắn, giấc mộng của hắn!
Vì thế những người tụ tập tại quảng trường tự nhiên được thưởng thức một bữa tiệc âm nhạc thịnh soạn. Ba người bọn hòa tấu tận ba khúc nhạc mới ngừng lại.
Hơn nữa, lúc bọn họ dừng lại, những người vây xung quanh đã kích động đến độ liên tục hò hét “Nữa đi! Nữa đi!”.
Mai Như Ngọc lúc này mới tủm tỉm cười nhìn Tô Trường Khang, “Hiện tại có thể cho tôi coi khúc nhạc cậu sáng tác được chưa?”
Tô Trường Khang đã hoàn toàn quên mất chuyện không vui với hai người bạn lúc nãy, chẳng có gì quan trọng bằng âm nhạc của hắn.
Màn biểu diễn của Mai Như Ngọc và Tư Không Tịch khiến Tô Trường Khang bội phục trình độ của họ. Tô Trường Khang lập tức dâng khúc nhạc do mình sáng tác lên trước mặt hai người, thậm chí còn nhịn không được nói một câu: “Đây…đây…đây là ca khúc do chính em sáng tác. Có… có… có gì không ổn, hai thầy có thể nói thẳng với em.”
Trong lòng Tô Trường Khang đã nhận định hai người này chắc chắn là tay nhạc của bạn nhạc nào đó, nói không chừng có khi lại là nghệ nhân đàn dương cầm và nghệ nhân đàn vĩ cầm cũng nên.
Kết quả Mai Như Ngọc nghe kiểu xưng hô này liền cười to: “Ai da ~ Sư môn của tôi nhận đồ đệ rất nghiêm khắc, hơn nữa tôi còn là đồ đệ trong bóng tối không công khai nữa kìa. Nhiều nhất cậu chỉ có thể xếp hàng đăng ký thôi, hoặc làm đồ tử đồ tôn thôi. Ha ha ha! Nhưng mà tôi còn chưa đến tuổi nhận đồ đệ đâu. Không gấp! Không gấp! Ha ha ha.”
Tư Không Tịch nghe được hai từ “sư môn” này, khóe miệng hắn có chút co giật. Hắn nghĩ tới cái phái “Thần Khúc”, một môn phái ngớ ngẩn, tồi tệ không nên xuất hiện trên cõi đời này.
Nghĩ một hồi hắn cảm thấy nên sắp xếp thêm cho chú nhỏ nhà hắn vài chương trình biểu diễn nữa. Chú nhỏ nhà hắn dạo này cũng quá rảnh rỗi rồi.
Hai người bọn họ mất hơn mười mấy phút xem phổ nhạc vào thảo luận thêm với Tô Trường Khang.
Nhưng trong hơn mười mấy phút này, quảng trường chỗ ba người bọn họ đứng chẳng những không giảm bớt người, mà ngược lại càng ngày càng đông.
Một số người qua đường không biết tại sao đi ngang qua hỏi, liền được rất nhiều nam thanh, nữ tú sôi nổi trả lời.
“Có hai người tài năng siêu phàm sắp biểu diễn đó! Cái ca khúc kia do chính cậu em kia kìa viết, tôi muốn coi coi cậu nhóc đó viết ra được bài hát như thế nào?”
“Người có tài năng siêu phàm ấy là ai ấy hả? Tôi cũng không biết. Nhưng hai người bọn họ vừa đàn một lèo ba khúc, nghe rất hay! Quan trọng hơn hết là hai bọn họ vừa đẹp trai vừa anh tuấn! Là người tình trong mộng của tôi nha!”
Nghe thấy câu trả lời như vậy, nhiều người qua đường cũng dừng lại. Bọn họ ra ngoài đi dạo chính là để giết thời gian, cho nên đến đây thưởng thức một ca khúc do một thiếu niên sáng tác cũng là một chuyện khá tốt.
Ngoại trừ những người qua đường đó, ngày càng nhiều Như Ý fan và Đại Tư Không fan điên cuồng chạy tới, vây xung quanh quảng trường nhỏ này.
Hai cô gái vẫn luôn đi theo Mai Như Ngọc và Tư Không Tịch từ chỗ quán đậu phụ thối đến giờ, một người là Như Ý fan một người là Đại Tư Không fan, lúc này đang đứng ngay vị trí trung tâm quan sát. Sợ hãi, ngạc nhiên, không thể tin nổi, bàng hoàng, phấn khích,… đủ loại cảm xúc hiện hết lên mặt.
“Không sai! Không sai! Khống sai mà! Cái người đàn piano kia chắc chắn là Như Ý nhà tao! A a a a a a a! Tao đã coi rất nhiều người, không bao giờ có chuyện thế giới này rộng lớn như thế lại có một người có tư thế chơi piano giống hệt như Như Ý. Vừa xinh đẹp lại vừa tiêu sái!!! Hơn nữa trình độ đàn dương cầm của Như Ý là do danh sư nổi tiếng dạy, nghe nói trình độ rất cao đấy! Đã đạt đến trình độ tham gia buổi hòa nhạc rồi đấy!”
Tâm trạng của cô gái bên cạnh không khá khẩm hơn là bao: “Trời mẹ! Mặt trời mọc từ hướng tây rồi! Tao đang nằm mơ luôn đó hả? Cái người kéo violon vừa rồi nhìn thế quái nào cũng thấy giống Đại Tư Không luôn á. Điên rồi! Điên rồi! Điên rồi! Tao chỉ từng nhìn thấy Đại Tư Không kéo violon đúng một lần hồi còn ở nước ngoài thôi!”
“Bây giờ nhìn đi! phố ẩm thực! Quảng trường nhỏ! Đại Tư Không nhà tạo đeo một cái khẩu trang kỳ quái! Còn đệm đàn cho một thiếu niên tóc tím!”
“Mẹ nó! Đây không phải là trọng điểm! Trọng điểm là bên cạnh Đại Tư Không còn có MAI NHƯ NGỌC! A a a a a!”
“Không không không! Không thể vui mừng quá sớm được! Tao phải cho mấy đứa khác nhìn coi!”
Vì thế hai người này liền đăng video biểu diễn lúc nãy của Mai Như Ngọc và Tư Không Tịch lên group “Nhóm fan già khú của Trầm ngư lạc nhạn”. Ngay lập tức hàng chục bình luận nhảy ra:
【 Chị em tốt, chờ một chút! Trong vòng 10 phút nữa tôi lập tức có mặt! A a a a a a!! 】
【 Cơm chó chất lượng như vậy, tôi mà không đuổi kịp thì cả đời hối hận mất! 】
Vì thế, trong lúc Mai Như Ngọc và Tư Không Tịch hoàn toàn lý giải phổ khúc của Tô Trường Khang, chuẩn bị thử đàn, Tô Trường Khang vô tình ngẩng đầu nhìn lên và bị sốc khi thấy quảng trường nhỏ đã chật kín người.
Các cửa hàng xung quanh cũng sớm lên đèn khiến hắn có cảm giác mình trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Tự dưng có chút khẩn trương không lý giải được.
Nhưng lúc Mai Như Ngọc đánh những phím đàn đầu tiên, Tô Trường Khang liền tỉnh táo lại.
Sau đó hắn bắt đầu tập trung vào cây ghi-ta của mình, lặng nghe giai điệu piano và violon hòa quyện giống như những gì hắn đã tưởng tưởng, tâm trí hắn như trôi dạt về buổi tối ấm áp và yên tĩnh hôm ấy.
“Khi hoàng hôn khuất sau những bụi cỏ,”
“Ta lặng nghe tiếng đàn, lời thì thì thầm của em……”
Đây là một bài hát miêu tả cảnh hoàng hôn nhưng không hề khiến người ta cảm thấy cổ xưa, nặng nề. Cho dù là giai điệu nhẹ nhàng, du dương, ca từ có phần ngô nghê non nớt nhưng chân thành tha thiết khiến người ta không khỏi liên tưởng đến một số điều tốt đẹp vẫn còn tồn tại trong cuộc sống.
Vừa hay lúc này hoàng hôn đang buông xuống, mọi người tụ tập trong quảng trường cũng chìm đắm vào giai điệu của bài hát.
Cho đến lúc, bài hát này kết thúc với chút hoài niệm khắc khoải, mọi người mới như sực tỉnh khỏi cơn mê, rồi vỡ òa trong tiếng reo hò ủng hộ.
Có lẽ ca khúc này vẫn chưa thực sự hoàn hảo, nhưng thời khắc này, trong bầu không khí này, với những người này khiến mọi người đều chân thành tán thưởng bài hát này từ tận đáy lòng.
Tô Trường Khang nhìn những gương mặt tươi cười, nghe những lời khen ngợi này, nghĩ đến hắn hai người hắn yêu thương nhất, hắn cười toe toét, cười đến độ mắt cũng nhòa lệ.
Ngay lúc hắn đang phấn khích, định đi đến cảm ơn hai cái người giúp hắn hoàn thành ca khúc này, thậm chí có thể nói là đã thay đổi cuộc đời hắn – Mai Như Ngọc và Tư Không Tịch, thì giữa đám đông đột nhiên có một giọng la lớn.
“Như Ý!! Có phải anh là Như Ý không?! Cả Đại Tư Không nữa!! Em đã từng thấy Như Ý chơi piano, cũng đã từng được coi Đại Tư Không kéo violin!! Chắc chắn không sai, chắc chắn là hai anh rồi?!”
Sau đó, Tô Trường Khang đã nhìn thấy một cảnh tượng trở thành bóng ma đồ sộ trong cuộc đời hắn trước khi hắn bước chân vào giới giải trí.
Người thanh niên có đôi mắt hoa đào vốn đang ngồi trên cái ghế của đàn piano kia sau khi nghe xong tiếng la thất thanh kia liền nhảy dựng lên khỏi ghế.
Bước đầu tiên vượt chạy đến vị “chủ nhiệm khoa” cao quý kéo violon kia kéo tay người ta, bước thứ hai giằng lấy đàn violon mà người kia đang cầm đặt lại lên giá đàn, bức thứ ba…….
Cậu ta hét lên một tiếng “Áu”, sau đó lôi thanh niên chân dài cao lớn kia bỏ chạy.
Đúng vậy, chính là hú lên một tiếng “Áu!” rồi bỏ chạy.
Sau đó lấy fan nữ đặt câu hỏi kia làm đầu tàu, hơn phân nửa mấy trăm người đang tụ tập quanh quảng trường phấn khích hô “áu” theo, sau đó hét ầm lên rồi điên cuồng đuổi theo hai người kia.
Giống như mấy trăm con vịt vừa được thả ra khỏi chuồng nghe thấy tiếng kẻng cho ăn vậy. Một con gió mạnh thổi qua Tô Trường Khang đang sững sờ.
Tô Trường Khang: “……??!!!”
Hắn ngồi thụp xuống ghế, ôm lấy cây đàn ghi-ta của mình run cầm cập.
Hai người đó hình như là ngôi sao lớn.
Ngôi sao lớn đệm nhạc cho hắn?!
Ngôi sao lớn lợi hại quá vậy!!
Còn nữa, sao fan của mấy ngôi sao lớn đáng sợ quá vậy?!
– ——————————————————
Edit chương này tôi đang bị ngáo á, nên có vài chỗ có thể không ổn nhé.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. yêu yêu:3